Trước khi thay thuốc xong, Tô Viễn bỗng nhiên gặp một người bạn cũng đang nằm viện, Lục Khinh Lan nghĩ dù sao cũng phải chờ, còn không bằng đi xem một chút, vì thế liền đuổi anh đi gặp bạn. Buồn chán ngồi trêи ghế, Lục Khinh Lan nhìn xung quanh, lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đối diện.
Thẩm Bội Bội.
Thật ra, Lục Khinh Lan cũng không kinh ngạc khi gặp cô ta ở bệnh viện, điều cô kinh ngạc chính là, nơi Thẩm Bội Bội tiến vào, là phòng siêu âm.
Cô ta có thai sao? Của ai?
Ý nghĩ này xuất hiện, Lục Khinh Lan buồn cười khinh bỉ mình một lần, còn có thể là của ai ngoài Mạc Dương. Dựa trêи nguyên tắc không liên quan, đã cao nay còn cao hơn.
Hơn nữa cô và Thẩm Bội Bội luôn không thích hợp ngồi chung chỗ, Lục Khinh Lan lập tức thu hồi ánh mắt, an tâm chờ Tô Viễn tới. Nhưng có đôi khi, ông trời luôn luôn bắt mình phải thành đôi, trong khi mình chỉ muốn một mình a!
Cúi đầu nhìn điện thoại di động, tầm mắt cô đã bị che khuất.
Ngẩng đầu, lại phát hiện Thẩm Bội Bội một tay khoa trương vịn eo, một tay xách túi xách, vênh vang đắc ý đang nhìn cô.
"Ta nói, người kia sao nhìn quen mắt dữ vậy, thì ra là cô!" – Thẩm Bội Bội nhìn sơ qua Lục Khinh Lan, cuối cùng tầm mắt dừng lại trêи đôi chân đang băng bó của cô, nói tiếp:
"Ồ, bị thương à? Có đau không? Trong này nhà chúng tôi quen biết nhiều bác sĩ lắm, muốn không, tôi giới thiệu cho vài người? Bàn chân thế kia chắc bị thương không nhẹ đâu, phải tìm một bác sĩ giỏi mới được nha, nếu không bị phế bỏ là không tốt đâu!"
Không đợi Lục Khinh Lan phản ứng, Thẩm Bội Bội nghiêng mắt một cái, tự mình lại nói tiếp:
"Người ta nói ah, bàn chân phụ nữ phải từ từ chăm sóc, bảo vệ, nếu không lỡ đụng phải chỗ nào, để lại sẹo sẽ rất khó coi! À, đúng rồi, vết thương trêи cánh tay lần trước đã chữa lành chưa vậy? Cánh tay cũng rất quan trọng a! Lỡ đến hè, mặc áo hở, lại không che được sẹo đâu!"
Nhìn xem, nhìn xem, không hổ danh là da mặt dày, còn ở đó làm bộ làm tịch. Lại càng không biết xấu hổ nhắc tới chuyện lần trước.
Lục Khinh Lan cười lạnh, hôm nay Thẩm Bội Bội kia không phải uống lộn thuốc chắc cũng quên uống thuốc rồi?
Thẩm Bội Bội nói rất nhiều, đến cuối cùng dừng lại, phát hiện người trước mặt không chút phản ứng, trong lòng quả nhiên nổi điên. Ở thành phố A, ai lại không dám nể mặt cô ta?
Hết lần này tới lần khác chỉ có Lục Khinh Lan và Diệp Đình Thâm!
Diệp Đình Thâm?
Lúc nhớ đến cái tên này, Thẩm Bội Bội bỗng nhiên nở nụ cười.
A, cô ta nghe lén Thẩm Khánh Sơn và Lâm bí thư nói chuyện, địa vị thị trưởng của Diệp Đình Thâm rất nhanh sẽ không giữ được đâu!
Phó thị trưởng thường trực thành phố cũng phải lui, chỉ cần đem Diệp Đình Thâm xuống nước, 80% chức thị trưởng sẽ nằm trong lòng bàn tay Thẩm Khánh Sơn.
Đến lúc đó, Thẩm Bội Bội chính là con gái của thị trưởng! Lục Khinh Lan là cái thá gì?
Bao nhiêu đau khổ mà Lục Khinh Lan gây ra cho cô ta, cô ta muốn đòi lại bằng được!
Vừa nghĩ đến sau này Lục Khinh Lan không còn chỗ dựa, trong lòng Thẩm Bội Bội một mực vui sướиɠ, ngay cả trong ánh mắt cũng mang theo lòng thương xót lộ liễu, lên tiếng khinh bỉ Lục Khinh Lan:
"Ta nói Lục Khinh Lan, sao không thấy chồng thị trưởng của cô đi cùng đến bệnh viện vậy? Ồ, đúng rồi, anh ta tự bảo vệ mình còn không xong, sao lại có tâm tư đi cùng cô nữa?"
Đắc ý, Thẩm Bội Bội bước đến gần cô, nói tiếp: "Đàn ông mà, tiền đồ sự nghiệp luôn đặt lên hàng đầu, cô nói xem có đúng không, Lục Khinh Lan?"
"Cô có ý gì?" – Lục Khinh Lan nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Thẩm Bội Bội là một người không giấu được chuyện gì, hơn nữa còn không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể trào phúng mình.
Tự bảo vệ mình? Tiền đồ?
Lục Khinh Lan không tự chủ được mà nghĩ đến lời của Thẩm Bội Bội, có ý gì? Liên tưởng đến chuyện hôm qua, còn có hai người kỳ quái, một ý niệm táo bạo xuất hiện trong đầu cô!
Chẳng lẽ..
Không, không, Diệp Đình Thâm đã nói không sao!
Lục Khinh Lan rất nhanh phủ nhận ý nghĩ này! Cô tin tưởng anh!
Hai người đến gần, tuy rằng nhìn không rõ biểu tình trêи mặt cô, liếc nhìn qua bàn tay hơi run rẩy của cô, cho dù rất nhanh khôi phục bình thường, nhưng Thẩm Bội Bội cũng tự thấy vui sướиɠ trong lòng.
Hừ, mấy ngày nay cô ta thu liễm tính tình, kìm nén muốn chết rồi. Bất quá không bao lâu nữa, cô ta có thể hung hăng nghiền nát Lục Khinh Lan!
Thẩm Bội Bội đang mải miết suy nghĩ, không phát hiện Lục Khinh Lan không chút hoang mang đứng lên, nở nụ cười rạng rỡ.
"Đúng vậy ah, lúc trước chẳng phải Mạc Dương kia cũng vì tiền đồ mà chọn cô sao?"
Nghe vậy, Thẩm Bội Bội đang còn đắc ý, bỗng nhiên tối sầm mặt lại.
Lục Khinh Lan cười nhạt một tiếng, hình như rất thành khẩn:
"Thật đúng là muốn cảm ơn cô đã quan tâm đến thương tích của tôi, bất quá.."
Kéo dài giai điệu, Lục Khinh Lan liếc mắt nhìn đôi giày của Thẩm Bội Bội, cố ý nhíu mày:
"Cô nên quan tâm bản thân mình nhiều hơn chút đi. Ba tháng trước thai kỳ vô cùng quan trọng, còn mang giày cao gót như vậy.."
Cô biết Thẩm Bội Bội muốn nhìn thấy bộ dáng suy nghĩ hoang mang của cô, cho nên cô sẽ không để cho cô ta được như ý. Quả nhiên, Thẩm Bội Bội thấy bộ dáng không quan tâm của cô, ngược lại càng thêm tức giận. Nghiến răng, Thẩm Bội Bội phun ra từng chữ:
"Hừ! Cảm ơn cô!"
Lục Khinh Lan cười:
"Ồ, không khách khí."
"Cô!" – Thấy tình hình không khả quan, Thẩm Bội Bội hận đến nghiến răng nghiến lợi, xoay người rời đi.
Nhún nhún vai, Lục Khinh Lan tiếp tục ngồi xuống, đang cân nhắc xem có nên gửi tin nhắn cho Tô Viễn không, bỗng một đạo thân ảnh xuất hiện trước mắt!