"Diệp thị trưởng." - Thẩm Khánh Sơn không vội vàng cũng không chậm đi ra khỏi cửa lớn, nhìn thoáng qua nụ cười trêи mặt giả dối mấy phần đều có thể nhìn thấy rõ:
"Trùng hợp vậy, Diệp thị trưởng cũng tới xử lý chính vụ sao?"
"Thẩm cục trưởng, đây cũng không phải chính vụ." - Diệp Đình Thâm vừa trả lời vừa mang theo một nụ cười, giọng điệu hơi nặng nề: "Mà đây là chuyện lớn liên quan đến dân chúng, liên quan đến sự phát triển khu Lão Thành để phục vụ cho dân chúng a!"
Thẩm Khánh Sơn đã tính toán hết, nếu là trước kia, chắc canh sẽ tranh cãi với anh một phen, nhưng lúc này cũng không thể không trả lời:
"Ừm, Diệp thị trưởng, không hổ là thị trưởng thành phố A của chúng ta, mỗi khắc mỗi giây đều đem dân chúng để trong lòng."
"Thị trưởng, đã thông báo xong rồi." - Từ Thừa cúp điện thoại đi tới, thần sắc nghiêm túc: "Trở về là có thể họp ngay, ngài nhìn xem?"
"Được." - Diệp Đình Thâm gật đầu, giương mắt liếc mắt nhìn Thẩm Khánh Sơn, rõ ràng có chút kỳ quái, lại còn Điền Tại Thiên đang chật vật không chịu nổi, anh lên tiếng lần nữa: "Thẩm cục trưởng, Điền chủ nhiệm, nếu đã cùng ở đây vậy cùng nhau trở về thành phố họp đi. Chắc hẳn chuyện ngày hôm nay hai vị đều có quyền lên tiếng."
Nói xong, anh cũng không chờ bọn họ trả lời, xoay người đi đến chỗ mấy người còn lại, dặn dò qua một chút, rồi đi vào trong xe, hướng văn phòng chính quyền thành phố chạy đến.
"Thẩm cục trưởng, cuộc họp có thể xảy ra chuyện gì không?" - Điền Tại Thiên bị phiền não gây rối, quần áo bên ngoài cũng rối loạn theo, trong đầu liên tục nhớ tới hàm ý trong câu vừa rồi của Diệp Đình Thâm.
"Có cái gì phải lo lắng!" - Thẩm Khánh Sơn gắt gao nhìn Điền Tại Thiên một cái: "Ngay cả tôi mà cậu còn không tin sao? Đã nói rồi, tất cả đều có Lâm bí thư!"
"Dạ dạ dạ!" – Mặc dù ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng Điền Tại Thiên vẫn lo lắng như thường.
"Chỉ bằng mỗi Diệp Đình Thâm mà dám đấu với chúng ta! Đây là lúc để cho cậu ta xem xem người nắm giữ thời cục của thành phố A là ai!"
Thẩm Khánh Sơn u ám nhìn chằm chằm hướng anh vừa rời đi, trong lòng hiện lên vô số tâm tư.
Hừ! Diệp Đình Thâm, trước đây cậu trăm phương ngàn kế làm khó tôi, còn ức hϊế͙p͙ con gái bảo bối của tôi, lần này, tôi sẽ đòi lại hết!
* * *
Tại nhà Diệp Đình Thâm.
"Đình Thâm, Đình Thâm.. em muốn uống nước.."
Lúc Lục Khinh Lan đang ngủ, mơ mơ màng màng, cảm thấy khát nước, tự động lấy tay đẩy đẩy người bên cạnh, ý bảo anh giúp mình lấy nước.
Thói quen xấu này lúc nào lại được hình thành vậy? Đoán chừng là sau khi hai người về chung một nhà, cô bị Diệp Đình Thâm chiều hư!
"Hửm? Đình Thâm?"
Gọi mấy lần, Lục Khinh Lan cũng thấy đáp lại. Cô quen miệng, bĩu môi, xoay người muốn dựa vào người bên cạnh. Nhưng lăn sắp hết giường, cũng không chạm vào thân thể quen thuộc.
Nghi hoặc mở mắt ra, Lục Khinh Lan mới phát hiện trêи giường nào còn có bóng dáng Diệp Đình Thâm.
"Hả? Người đâu?"
Sờ sờ tóc, đầu óc Lục Khinh Lan vẫn còn ở trạng thái hỗn độn, căn bản không thể suy nghĩ ra. Mở điện thoại di động nhìn, sắp tám giờ rồi.
Ngơ ngác sửng sốt mấy giây, Lục Khinh Lan mới nhớ tới hôm nay là thứ hai. Không chừng giờ này anh đã có mặt ở chính quyền thành phố rồi. Cô nhớ anh nói hôm nay có một buổi lễ khởi động chuẩn bị phát triển khu Lão Thành.
Liếc mắt một cái, mới phát hiện đầu giường còn có một ly nước, khóe miệng Lục Khinh Lan cong lên, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Ừng ực.. ừng ực..
Đem hơn nửa ly nước uống hết, Lục Khinh Lan thoải mái duỗi cái lưng mệt mỏi, thuận tay mò điện thoại mở tin tức xem một chút.
Không mất mấy giây, Lục Khinh Lan trợn to hai mắt, nhìn kỹ một cái, điện thoại di động trượt xuống! Có chút run rẩy nhặt điện thoại lên, cô nhanh chóng phóng to tin tức trêи điện thoại lên.
"Khu Lão Thành sắp được khai phát đột nhiên phát sinh vấn đề, Thị trưởng bị đánh thụ thương, chân tướng sự việc, cuối cùng là cái gì?"
Diệp Đình Thâm bị đánh, còn bị thương?
Nhìn thấy chữ này, tim Lục Khinh Lan bỗng nhiên đập nhanh, kéo tin tức xuống, ngoại trừ phóng viên không biết là thật hay giả, còn có một bức ảnh chụp hiện trường.
Tuy rằng góc chụp cũng không tốt, nhưng có một tấm ảnh chụp xem qua có chút kỳ quái, chính là Diệp Đình Thâm bị "đánh", còn có hình ảnh anh túm lấy cánh tay của một người đàn ông trong đám.
Lục Khinh Lan không thể đợi được nữa, cọ cọ một chút liền đứng dậy, bước xuống giường, nhanh chóng tìm nhanh một bộ quần áo, rửa mặt, sau đó vọt ra khỏi nhà.
Lục Khinh Lan ở trong tiểu khu đón xe cũng không phải dễ. Nhưng cô thật sự quá lo lắng, quyết định đi đến gara lấy xe mình chạy đi. Vừa lên xe, thắt dây an toàn, cô không thể chờ đợi, bấm gọi điện thoại cho Diệp Đình Thâm.
"Xin chào, người dùng tạm thời không thể kết nối, xin vui lòng quay số lại sau.."
Giọng nói dịch vụ khách hàng tiêu chuẩn truyền đến, trái tim Lục Khinh Lan từng chút một chìm xuống.
Gọi lại lần nữa, vẫn như vậy. Hết lần này đến lần khác, Lục Khinh Lan dần dần mất kiên nhẫn, bối rối.
Đình Thâm, sao anh không trả lời điện thoại?
Cô cắn chặt môi, trong đầu lại nhớ đến tin tức vừa nãy.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không liên lạc được với anh!
Nếu là trước kia có Cố Lăng Tu ở đây, khẳng định sẽ nghĩ được biện pháp, nhưng bây giờ anh ấy đã ra nước ngoài quay phim với Nhiễm Nhiễm rồi..
Còn ai nữa? Còn ai nữa? Còn có ai nữa..
Quách Diệp Lỗi?
Phải, phải! Sao cô lại quên Quách Diệp Lỗi chứ?
Lục Khinh Lan lần thứ hai mở danh bạ, tìm được số điện thoại của Quách Diệp Lỗi, gọi đến. Cũng may, lần này không để cho cô đợi, điện thoại đã được kết nối.
"Alo, Lan Lan?"
Quách Diệp Lỗi đã sớm đoán được cô sẽ gọi điện thoại tới, không đợi cô mở miệng liền nói tiếp: "Em đừng quá lo lắng! Mấy tin tức trêи báo không phải sự thật đâu. Anh ta không có việc gì. Thật sự không có sao. Bây giờ chắc là còn đang họp, em cũng biết mà, bình thường đi họp sẽ không đem theo điện thoại.."
Nghe Quách Diệp Lỗi nói giống như lời kịch được viết sẵn, thậm chí còn không cho cô cơ hội đặt câu hỏi, Lục Khinh Lan tuy rằng chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh liền tan đi.
"Lan Lan? Lan Lan? Em còn lắng nghe chứ? Sao rồi?"