"Đúng vậy! Chúng ta không thể nghe hắn ta!"
"Chính phủ không quan tâm đến chúng tôi, họ chỉ quan tâm đến thành tích của họ mà thôi!"
"Tôi khinh! Thành tích cái shit! Chỉ giỏi bắt nạt những người dân bình thường nhỏ bé như chúng tôi thôi!"
Sắc mặt Từ Thừa trầm xuống, xem ra sự tình so với những gì anh biết còn nghiêm trọng hơn nhiều. Một khi đám đông trở nên hỗn loạn, sẽ càng khó thuyết phục hơn chứ đừng nói khống chế.
* * *
"Điền chủ nhiệm, đến lúc cậu ra sân rồi." - Thẩm Khánh Sơn mắt thấy không sai biệt lắm, lập tức phân phó Điền Tại Thiên đi xuống.
"Tôi? Xuống dưới?" – Điền Tại Thiên khổ sở, "Bây giờ mà xuống đó chẳng phải kϊƈɦ thích thêm sự phẫn nộ của người dân sao?"
"Bảo cậu đi xuống thì đi xuống đi! Nói nhảm nhiều vậy?" – Thẩm Khánh Sơn hừ lạnh: "Dù sao chuyện này cũng nằm trong phạm vi phụ trách của cậu, cũng nên lộ diện một chút chứ? Yên tâm đi, có chuyện gì xảy ra, vẫn còn có Lâm bí thư đứng sau giúp chúng ta!"
Một câu Lâm bí thư, giống như là một tờ giấy cam đoan chất lượng! Điền Tại Thiên không nói nhảm nữa, ngoan ngoãn bước xuống chỗ đám đông.
Thẩm Khánh Sơn nhìn bóng lưng của Điền Tại Thiên, đáy lòng xẹt qua một tia bất mãn.
Điền Tại Thiên vốn tưởng mình chỉ bước xuống cho có, để Từ Thừa thấy mặt rằng vẫn có người phụ trách ở đây. Cũng không ngờ đến, vừa mới bước ra cửa lớn, bên trong quần chúng có người nhận ra mình.
"Lại một người nữa xuống kìa! Ông ta chính là một trong những quan viên thu thập đất đai ah!"
"Chính là ông ta! Đừng để ông ta chạy mất!"
Chưa kịp phản ứng, Điền Tại Thiên chỉ thấy được nhiều bóng đen vây tới chỗ mình.
Bị bao vây!
"Còn sững sờ làm gì nữa! Nhanh lên!" - Khi thấy tình huống không ổn, Điền Tại Thiên giật giật cuống họng, hét về phía cảnh vệ đứng sau lưng, hô lên: "Bọn bất tài này!"
Lúc Diệp Đình Thâm đến, chính là một cảnh hỗn loạn như vậy.
Lập tức không thể để ý đến những thứ khác, anh nhanh chóng xuống xe, bước vội tới phía trước.
"Thị trưởng!" - Đôi mắt của Từ Thừa hơi chật vật, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Diệp Đình Thâm đang đi về phía mình.
"Thị trưởng, cẩn thận!"
Từ Thừa còn chưa kịp nhắc nhở, đã bị Diệp Đình Thâm lôi qua!
Sau đó anh mới phát hiện, nắm đấm định đánh mình đã được Diệp Đình Thâm đỡ lấy.
Nhưng Diệp Đình Thâm dường như một chút cũng không thèm để ý, chỉ trầm mặt gật gật đầu, sau đó nhanh chóng phán đoán tình thế.
Một giây sau, anh tiến vào đám người, khi mọi người không kịp phản ứng, túm lấy cánh tay của một người đàn ông, kéo một cái!
"..."
– Người đàn ông đau đớn kêu lên, những người còn lại nhao nhao dừng động tác, nhìn về phía tiếng kêu.
"Các vị, có chuyện chúng ta từ từ nói rõ! Đánh nhau đập phá, cũng không giải quyết được gì!"
Giọng nói trầm thấp độc đáo vang lên trêи không, mang theo âm điệu vô cùng kiên định.
Rất nhanh, liền có người nhận ra Diệp Đình Thâm.
"Anh ta là Thị trưởng thành phố!"
Diệp Đình Thâm từ khi nhậm chức đến nay, tuy rằng khiêm tốn, nhưng bởi vì "bàn tay sắt" chỉnh đốn tình trạng tham nhũng của thành phố A, trong lòng dân chúng cũng được coi như là một vị quan tốt, có người nhận ra cũng không phải chuyện lạ.
Rất nhiều người nhất thời khởi lên hy vọng, hàng loạt ánh mắt kϊƈɦ động nhìn Diệp Đình Thâm.
Nhưng cũng có vài ánh mắt không giống như thế.
"Thị trưởng thì sao? Ai biết được có phải cùng phe với đám người bên trong không? Mọi người đừng để bị lừa! Nếu không nhà của chúng ta sao lại mất hết? Không có nhà, làm sao chúng ta sống được?"
"Đúng vậy ah! Không có ai làm quan mà là người tốt hết!"
Mắt thấy thế cục sắp không khống chế được, ánh nhìn Diệp Đình thâm có chút tối tăm, nhìn về phía người đàn ông mình bắt được, hỏi:
"Anh là người dẫn đầu những người này sao? Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra."
Nói xong, anh lại ngẩng đầu, dùng thanh âm để toàn bộ mọi người ai cũng nghe được, trịnh trọng hứa hẹn:
"Tôi là Thị trưởng thành phố - Diệp Đình Thâm. Tôi tới đây chính là giải quyết vấn đề. Nếu như tôi thật sự giống như các người nói, là một vị quan chức xấu xa, vậy thì sao tôi lại có mặt ở đây mà không chạy trốn đi, mặc kệ các người làm loạn, dù sao tôi vẫn còn đường thoát, không phải sao?"
Thân hình Diệp Đình Thâm rõ ràng, giọng nói mang theo uy nghiêm, không ít người nghe xong lời anh liền im lặng suy nghĩ. Mà người dẫn đầu bị anh túm lấy, đầu tiên là hồ nghi, dò xét nhìn anh vài lần, sau đó cúi đầu, không biết là đang nghĩ gì.
Cuối cùng, ông ta dậm chân, giống như hạ quyết tâm, nói:
"Diệp thị trưởng, tôi sẽ tin tưởng anh một lần! Diệp thị trưởng! Thành phố chúng ta muốn phát triển khu Lão Thành là một điều tốt! Mọi người chúng tôi ai ai cũng hứng khởi ủng hộ. Nhân viên công tác ở đây cũng từng đến từng nhà trọ chuyện với chúng tôi về tình hình hiện tại. Nhưng chính phủ cũng không thể nói một đằng làm một nẻo a! Nếu không có người để lộ tin tức này, chúng tôi có mắt cũng như mù, bị chính phủ lừa rồi!"
Dừng một chút, ông ấy hơi tức giận:
"Tại sao việc thu đất không giống như diện tích ban đầu đã bàn bạc? Tiền trợ cấp cũng bị thiếu đi không ít? Vậy mà còn thu hẹp thời gian, đuổi chúng tôi ra khỏi đây? Chẳng phải, các người ức hϊế͙p͙ dân chúng hèn mọn như chúng tôi sao? Diệp thị trưởng, chúng tôi tin anh lần này! Anh mau giải thích một lời chắc chắn đi!"
Diệp Đình Thâm mặt càng nghe càng trầm lặng, cuối cùng, anh cũng nắm được tổng thể tình hình.
"Chuyện này, tôi nhất định sẽ đòi lại công đạo cho mọi người!"
Anh gần như biết rõ, ai là người ở phía sau giở trò. Quả nhiên, lúc trước anh không nên giữ lại một nửa để câu mẻ cá lớn. (ý là không trừ khử triệt để mà giữ một ít làm mồi nhử thế lực ngầm bên trong ra)
Có lẽ hình tượng chính diện của Diệp Đình Thâm từ trước đến nay đã có tác dụng, hơn nữa Từ Thừa cũng là trợ lý đắc lực của anh, chuyện lần này xem như có thể sắp xếp tạm ổn. Nhưng cho dù đại bộ phận số người được khuyên trở về, vẫn còn mấy người ở lại không chịu rời đi.
Diệp Đình nhìn kỹ, quyết định để mấy người kia cùng anh tìm hiểu kỹ sự tình một chút, còn có người dẫn đầu lúc nãy.
Vừa chuẩn bị mở miệng, không ngờ mình bị gọi lại.