Đúng lúc Cố Lăng Tu chạy về từ nhà vệ sinh về tới, giơ tay giữ chặt cổ tay Mạc Dương lại.
Cố Lăng Tu cũng là người từng lăn lộn trong quân đội nhiều năm, lực tay cũng tương đối lớn, sao lại có thể thua tên Mạc Dương kia được.
Không mất quá mấy giây, mồ hôi lạnh đau đớn trêи người Mạc Dương đều toát ra.
"Cố Lăng Tu.." - Lục Khinh Lan kéo ống tay áo anh, ý bảo thả Mạc Dương đi.
Không phải là cô mềm lòng, cô cũng không phải mang theo tâm Thánh Mẫu thiện lương tràn ngập. Chẳng qua, trước mặt rất nhiều người, phóng viên truyền thông cũng không ít, khó đảm bảo việc bọn họ có viết linh tinh hay không.
Cô thì không sao cả, nhưng Cố Lăng Tu không giống cô. Dù sao thân phận đạo diễn Tân Duệ cũng ở trêи người.
"Hừ!" - Biết được băn khoăn của cô, Cố Lăng Tu nặng nề vứt bỏ tay Mạc Dương ra.
Mạc Dương bất ngờ, không kịp đề phòng, ngã ngược xuống đất.
Cố Lăng Tu từ trêи cao nhìn xuống, vạn phần khinh thường:
"Mạc chủ biên, nếu còn có lần sau, đừng trách tôi bẻ gãy tay cậu."
"Các người làm gì vậy? Mạc Dương!" - Thẩm Bội Bội chạy như bay tới chỗ Mạc Dương.
Bất quá cô ta mới vừa ra ngoài nghe điện thoại, vừa bước vào đã thành như vầy?
"Mạc Dương.." - Thẩm Bội Bội cố gắng nâng Mạc Dương lên, nhưng Mạc Dương lập tức ép lên người cô ta.
Ánh mắt quét qua, nhìn thấy tay phải bị buông xuống Mạc Dương đang run rẩy!
Lại nhìn theo tầm mắt của Mạc Dương, thấy Lục Khinh Lan bình tĩnh đứng đó, còn có Cố Lăng Tu bên cạnh, vẻ mặt đều trào phúng.
"Các người hϊế͙p͙ người quá đáng!" – Thẩm Bội Bội liền đứng lên, vung tay lên định đánh về phía Lục Khinh Lan.
Không ngạc nhiên, lại bị Cố Lăng Tu chặn lại.
"Thẩm tiểu thư, bạn trai cô trộm tác phẩm của bạn tôi bị vạch trần, ngược lại cô còn đổ lỗi cho bằng hữu của tôi. Nếu nói hϊế͙p͙ người quá đáng thì các người mới đúng."
Tần Tân lúc này cũng đi tới, mặt không chút thay đổi:
"Thẩm tiểu thư, Thụy Thượng Chi Vận chúng tôi bắt đầu nhiều lần như vậy, chỉ có một mình Mạc chủ biên thuộc trường hợp này. Cậu ta trực tiếp làm ô uế chính mình, cũng làm ô uế Thuỵ Thượng Chi Vận. Hiện tại còn không biết hối cải, còn đổ lỗi ngược cho người khác. Tôi chưa từng thấy người không hiểu đạo lý như vậy."
"Anh.. anh đang nói cái gì?" – Thẩm Bội Bội mở to hai mắt nhìn.
Thật không ngờ, kinh ngạc vừa rồi chưa kịp tiêu hóa xong, trong đám người không biết là ai đứng dậy, bắt đầu tiếp tay, một chữ không bỏ sót truyền vào trong tai cô ta, những người khác cũng nghe thấy.
"Ah? Thì ra vị Mạc chủ biên này là bạn trai của Thẩm Bội Bội sao?"
"Bị lừa rồi? Aizzo, sao lại có loại đàn ông vừa không có tài còn không có nhân phẩm vậy trời?"
"Đúng vậy đúng vậy ah.."
Một câu thêm một câu, Thẩm Bội Bội rốt cục cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Mạc Dương anh ấy.. Đó có phải là sự thật không?
Thẩm Bội Bội ngơ ngác, ngẩn người, trong đầu ồn ào.
Khi không ai chú ý, Tần Tân và Cố Lăng Tu nhanh chóng nháy mắt nhau ra hiệu.
"Mạc chủ biên." – Tần Tân nhìn có chút thương hại Mạc Dương, nhìn bộ dáng bọn họ đang làm trò cười cho thiên hạ, sau đó lập tức cười lạnh, nói tiếp:
"Thuỵ Thượng Chi Vận không cho phép dạng thí sinh làm vấy bẩn như thế. Cầm tác phẩm của cậu về đi. Chúng tôi không đủ năng lực để dung túng cho cậu đâu. Người như vậy, hoàn toàn không có tư cách tranh tài cùng Thuỵ Thượng Chi Vận."
Cuối cùng, Tần Tân ném ra một câu nữa:
"Mời cậu lập tức rời khỏi đây. Thuỵ Thượng không chào đón cậu."
Ầm.
Giờ khắc này, Mạc Dương chỉ cảm thấy tất cả vất vả của anh ta đều bị sụp đổ. Run rẩy đứng dậy, anh ta dường như chỉ nghe được một loại thanh âm, đó chính là tiếng cười nhạo của người khác. Ánh mắt khinh bỉ mãnh liệt như vậy, Mạc Dương rốt cuộc không chịu nổi nữa, lao ra khỏi phòng tiệc rượu.
"Mạc Dương!" – Thẩm Bội Bội khẽ cắn môi, oán hận trừng mắt nhìn Lục Khinh Lan, chạy ra ngoài theo.
Cố Lăng Tu cảm khái nói một câu: "Aizz, xem như thanh danh của cậu ta đã bị huỷ hết rồi."
Lục Khinh Lan không mang theo bất kỳ giao diện tình cảm nào, nói:
"Thân bại danh liệt như vậy, sau này trong ngành có thể lăn lộn đến đâu cũng còn xem bản lĩnh của anh ta. Mong rằng anh ta có thể tự mình nghiệm ra một chút."
"Ừm, hừ, em cảm thấy Diệp Hồ Ly nhà em còn có thể để cho cậu ta lăn lộn tiếp không?"
Cố Lăng Tu nháy mắt ra hiệu như một tên trộm, nói tiếp:
"Dám bắt nạt người trong lòng, Diệp Hồ Ly không nhân từ nương tay đâu."
Nghe vậy, trong lòng Lục Khinh Lan khẽ động. Thì ra, đều là tiểu thúc thúc nhà cô phân phó. Đột nhiên, cô nhớ lại một câu mà Diệp Đình Thâm từng nói:
"Khinh Lan, có anh ở đây, em yên tâm. Sau này, anh sẽ không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội bắt nạt em. Bọn người hiện tại đang khi dễ em, chúng sẽ phải trả giá đắc."
Anh ấy vẫn luôn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay. Chiều chuộng, yêu thương, che chở bảo vệ. Mỗi câu nói của anh, chưa bao giờ nói mà không làm được.
Cô không phải Thánh Mẫu, cũng sẽ không bởi vì chuyện hôm nay Mạc Dương ở trước mắt bao người, chịu hết bao nhiêu khinh bỉ mà mềm lòng. Mọi người đều phải chịu trách nhiệm về những gì mình đã làm.
Nếu lúc trước Mạc Dương dám làm như vậy, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị vạch trần. Chỉ tiếc, cô đã đánh giá cao Mạc Dương rồi.
Không bao lâu sau, âm nhạc vang lên một lần nữa, tiệc rượu bị gián đoạn lại một lần nữa bắt đầu.
Mọi người giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng ai cũng hiểu được, trải qua một số náo loạn như vậy, có một số việc đã không giống nhau.
Chờ thêm một lúc, Lục Khinh Lan cảm thấy không có ý nghĩa gì, hỏi có thể trở về được không. Cố Lăng Tu cũng thấy dù sao kịch hay cũng đã xem xong, cho nên gật đầu, nói rằng đi chào hỏi người quen một tiếng rồi cùng về.
Vì thế Lục Khinh Lan bước tới cửa chờ anh trước. Ước chừng mười phút trôi qua, mới nghe được phía sau có tiếng bước chân.
Lục Khinh Lan xoay người, cười nói:
"Xong rồi sao?"
Trong nháy mắt nhìn thấy người đang tới, biểu tình hơi biến đổi!