Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 109: Thân bại danh liệt




"Cậu muốn chứng cứ phải không?" - Tần Tân lặng lẽ nhìn Mạc Dương đang bối rối tránh né, hai tay buông thõng không ngừng run rẩy, trong lòng càng thêm xem thường.

Dạng người này, thực sự làm mất hết mặt mũi Tạp chí Kuiyu.

Mạc Dương kiên quyết, giả bộ ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt Tần Tân càng thêm hoảng hốt, trái tim quả thực muốn nhảy ra ngoài, bàn tay dính đầy mồ hôi, nhưng vẫn tiếp tục nguỵ biện nói:

"Tác phẩm này chính là của tôi! Tần tổng, cần gì phải vu khống cho tôi? Tôi đã mạo phạm anh cái gì? Sao anh lại muốn đổ nước bẩn vào người tôi như thế?"

Nghe vậy, Tần Tân lắc đầu, trực tiếp lật ra một trang, vừa khéo léo che đi một dòng chữ nho nhỏ, cũng không chờ cho Mạc Dương nói tiếp, Tần Tân hỏi ngược lại:

"Mạc chủ biên, cậu nói cảm hứng của cậu đều lấy từ Tạp chí nổi tiếng Vogue, muốn thông qua nó tỏ lòng tôn kính với Vogue đúng không?"

Âm thầm cắn chặt môi, Mạc Dương nặng nề gật đầu, sợ người khác không tin, còn cố ý nói rất lớn: "Đúng vậy!"

Tần Tân cười lạnh, không cho anh ta cơ hội thở dốc, lập tức hỏi:

"Vậy trong suốt nội dung bên trong, lại liên tiếp xuất hiện hình ảnh biển Aegean của Hy Lạp, điều này có ngụ ý gì?"

Mạc Dương sửng sốt ngay tại chỗ, biển Aegean Hy Lạp? Tại sao cậu ta không có nhiều ấn tượng vậy? Tần Tân lợi dụng sự chần chừ của Mạc Dương, không cho cậu ta cơ hội thở dốc, từng bước ép buộc:

"Mạc chủ biên, tác phẩm của cậu mà cậu cũng không đưa ra được lời giải thích thỏa đáng hay sao?"

Vừa dứt lời, dưới khán đài liền có nhiều lời xì xào.

"Gì vậy chứ? Tác phẩm của mình, nhìn vào là biết ngay mà?"

"Hả? Vậy là anh ta thật sự đi trộm sao?"

"Sao không trả lời đi? Chẳng lẽ thật sự bị chột dạ rồi sao?"

Mỗi lời dưới khán đài vang lên, đều rơi hết vào tai Mạc Dương, thậm chí còn có nhiều ánh mắt trào phúng, mang theo hồ nghi, nhẹ nhàng quét tới.

Thái dương đổ mồ hôi, cắn răng một cái, Mạc Dương nhanh chóng biên soạn một lý do:

"Đó là bởi vì Vogue có từng có một trang bìa được chụp ở Biển Aegean!"

"Nhân vật trang bìa là ai? Trả lời!"

"Tôi.. tôi quên rồi." - Sợ Tần Tân sẽ nắm lấy điểm này không buông, Mạc Dương lập tức nhồi cổ hô to: "Không nhớ rõ nhân vật trang bìa là chuyện rất bình thường! Tần tổng, chẳng lẽ, anh có thể nhớ hết các nhân vật trang bìa của Thụy Thượng mỗi kỳ sao?"

Biết Mạc Dương đang cố ý khiêu khích, cố gắng chuyển hướng chú ý, Tần Tân cũng không thèm để ý đến.

"Có thể. Mời Mạc chủ biên tiếp tục giải thích một chút, ba chữ cái LQL xuất hiện ở cuối trang, có ý gì vậy?" – Ánh mắt Tần Tân vội hiện ra một tia khinh bỉ.

LQL? (là tên viết tắt pinyin của Lục Khinh Lan - Lu Qinglan)

Mạc Dương có chút giật mình.

Thứ Tần Tân đang chờ đợi chính là sự thất thần này, tiếp tục nói:

"Nghe trợ lý của anh nói, đây là tên viết tắt? Nghe nói là Lục.."

"Không thể nào?" – Mạc Dương đột nhiên lấy lại tinh thần, hoảng sợ, cắt ngang: "Rõ ràng tôi đã xóa tên Lục Khinh Lan đi rồi mà?"

Ầm ầm.

Chờ đến khi Mạc Dương ý thức được lời mình vừa nói cái gì, muốn thu lại cũng đã không còn kịp nữa.

"Hừ! Mạc chủ biên, cậu xóa, là tên của tác giả chính đúng hay không?" Tần Tân đột nhiên tiến lên một bước, buông lỏng bàn tay, chỉ về một góc khuất:

"Cuối văn bản không hề có ba chữ LQL!"

"Anh!" – Mạc Dương mặt cắt không còn giọt máu, không nói được câu nào, tự động lùi về sau mấy bước.

Bên tai, vô số lời sỉ vả của mọi người bắt đầu nhốn nhao.

"Không ngờ, tạp chí Kuiyu nổi danh lại có một chủ biên kiểu như vậy."

"Đúng ah, thật mất mặt. Mặt mũi Kuiyu bị anh ta đem vứt sạch hết rồi."

"Còn không phải đi? Đạo văn là điều kiêng kỵ nhất trong ngành. Mà anh ta, ngược lại hay ho rồi, còn trực tiếp đi lấy tác phẩm của người khác, sửa lại thành tên mình."

"Tôi nghe nói, Mạc Dương này không chỉ trộm tác phẩm không đâu, mà còn giẫm lên vị trí đáng lẽ phải thuộc về người khác nữa kìa."

"Đúng là bại hoại mà ah!"

"Không phải, không phải như vậy!" - Mạc Dương vọt tới trước khán đài muốn giải thích, lại phát hiện căn bản không có ai nghe. Lúc này, Tần Tân ra hiệu cho trợ lý phát một đoạn ghi âm. Trong phòng tiệc rượu rộng rãi, lập tức vang lên những lời Mạc Dương đắc ý, vị uy hϊế͙p͙ nồng nặc.

"Cô nhanh chóng lên website chính thức của Thuỵ Thượng nộp đơn xin rút lui đi. Nếu ngày mai trong danh sách thi đấu không còn tên cô nữa, tôi sẽ lập tức nói cho cô biết, không sót một chữ."

"Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi cuộc tranh tài Thuỵ Thượng Chi Vận đâu."

"..."

Bản ghi âm chấm dứt, sắc mặt Mạc Dương đã trở nên không còn gì để nói, chân bắt đầu lảo đảo, chật vật ngã xuống đất. Đúng lúc này, anh ta đột nhiên nhìn thấy Lục Khinh Lan trong góc, nhàn nhạt nở nụ cười, giống như đang giễu cợt.

"Lục Khinh Lan!" - Mạc Dương cắn răng gầm nhẹ, phẫn nộ cùng xấu hổ đang chiếm cứ đại não. Một khắc sau, Mạc Dương đột nhiên xông xuống, phát điên đẩy hết đám người ra, chỉ vài giây sau, liền đứng trước mặt Lục Khinh Lan.

"Lục Khinh Lan! Cô cố tình làm thế đúng không? Mọi chuyện hôm nay, tất cả đều là do cô sắp đặt, phải không?"

"Nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm."

Lục Khinh Lan nhìn chằm chằm đôi mắt đỏ tươi, hung hăng đầy lửa giận của Mạc Dương, trong lòng cũng tức giận không kém. Hít sâu vài hơi, cô miễn cưỡng kiểm soát bản thân, không hất ly thức uống trong cốc lên mặt anh ta, nói:

"Anh nghĩ ai cũng giống như anh sao, lúc nào cũng đi tính toán hết cái này đến cái khác?"

"Ngoài cô ra thì còn ai nữa?" – Lý trí của Mạc Dương biến mất từng chút một, anh ta hận không thể cắt đứt cổ của cô. Mà trêи thực tế, Mạc Dương quả thật mạnh mẽ vươn tay ra, nắm thẳng lấy cổ Lục Khinh Lan!

"Axxx!" - Một tiếng kêu thảm thiết nhất thời vang vọng khắp phòng tiệc rượu.