Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 107: Vạch trần tra nam 1




"Hừ, đây không phải là Lục Khinh Lan sao?" Thẩm Bội Bội từ phía sau đi tới, tuyên bố chủ quyền, nắm lấy cánh tay Mạc Dương, ánh mắt muốn mọc cánh lên trời:

"Mạc Dương, anh nói xem, Thuỵ Thượng không xảy ra chuyện hả, sao lại cho người không đứng đắn cho vào đây chứ? Thật là nhàm chán."

Biết cô ta muốn làm Lục Khinh Lan tức giận, hết lần này tới lần khác cô đều không thuận theo ý đó của cô ta.

Khóe miệng lộ ra một nụ cười vừa phải, Lục Khinh Lan cùng phụ họa, hùa theo:

"Đúng vậy, Phượng Hoàng nam cùng Khổng Tước nữ cũng có thể được cho vào luôn nhỉ?" Sau đó, cô lại quay đầu, chớp chớp mắt hỏi: "Cố Lăng Tu, có phải chúng ta đến nhầm nơi rồi không? Đáng lẽ đâu phải tới sở thú đâu nhỉ?"

"Ừm.. anh cảm thấy.." - Cố Lăng Tu phối hợp sờ sờ cằm suy nghĩ một phen, trong lòng sớm vui vẻ tung trời: "Đoán chừng, Phượng Hoàng nam cùng Khổng Tước nữ kia hôm nay không uống thuốc, chạy nhong ra ngoài chơi sao? Chậc chậc, cũng đúng, nếu không thì làm sao có thể chạy loạn lên thế chứ?"

Móng tay thẩm Bội Bội trực tiếp cắm vào da thịt Mạc Dương:

"Lục Khinh Lan!"

Lục Khinh Lan phiền, không muốn để ý tới:

"Cố Lăng Tu, chúng ta qua bên kia đi, đổi không khí, nơi này ngột ngạt quá."

Nhưng Thẩm Bội Bội lại chắn ngang trước mặt cô, vừa rồi cô ta còn tức giận mặt đỏ tai hồng, lúc này đã thay đổi, nở nụ cười tự cho là hoàn mỹ 360 độ.

"Chưa gì đã vội đi tìm thú vui mới rồi sao? Cũng đúng ha, lại còn quàng tay thân mật, bắt đầu đầu tư vào đạo diễn rồi sao?"

Thẩm Bội Bội chậm rãi nói, cố ý nhìn thoáng qua Cố Lăng Tu, tiếp tục nói:

"Nhưng sao tôi lại nghe nói, Giang Nhiễm Nhiễm là bạn gái tin đồn của Cố đạo diễn vậy? Aizz, thật là rối loạn mà. Mạc Dương, anh nói xem?"

"Ừm, Bội Bội nói đúng lắm." - Mạc Dương đắc ý nhìn Lục Khinh Lan, ảo tưởng sắc mặt cô sẽ trở nên khó coi mà tự mãn sung sướиɠ.

Tuy nhiên, cả hai bọn họ đợi dài cổ cũng không thấy ai mở miệng. Lúc kịp phản ứng thì Lục Khinh Lan cùng Cố Lăng Tu đã rời đi.

Nói đúng hơn là hai người họ bị xem như không khí vậy.

Nhận thức này làm cho khuôn mặt của Thẩm Bội Bội chải xuống vài đường đen thui.

Nhìn phương hướng Lục Khinh Lan rời đi, Thẩm Bội Bội hận nghiến răng nghiến ngáy, trong lòng không ngừng kêu gào:

"Lục Khinh Lan, cô chờ xem! Xem tôi chỉnh cô thế nào."

"Chậc chậc, cháu gái nhỏ Khinh Lan, em được lắm nha." Cố Lăng Tu đưa cho cô một ly thức uống, cười muốn sốc hông: "Em xem bọn họ giống như không khí, mà nét mặt bọn họ ah, đủ loại màu sắc, đẹp cực kỳ nha."

"Không khí sao?" - Lục Khinh Lan nhấp một ngụm nước trái cây, lập tức cười: "Bọn họ sao lại có thể trở thành thứ quan trọng như không khí chứ?"

"Aizzz, nói cũng đúng." - Cố Lăng Tu thật vất vả mới ngừng cười, lông mày tuấn tú nhướng lên, "Để cho bọn họ nhảy nhót một chút đi, đợi lát nữa sẽ có một vở kịch hay cho xem."

"Rốt cuộc là kịch gì?"

Cố Lăng Tu thần bí cười:

"Xem tiếp đi, sẽ biết ngay thôi."

Tin tức Thụy Thượng sắp vào thành phố A lần trước đã thông qua buổi họp báo công bố, lần này lại mở tiệc rượu, nghe nói những người tham gia vòng bán kết của cuộc thi Thụy Thượng Chi Vận đều được mời đến dự, ngoài ra còn có sự kiện quan trọng muốn tuyên bố, tất cả mọi người cùng ngẩng đầu chờ đợi.

Lục Khinh Lan và Cố Lăng Tu không muốn thu hút sự chú ý, nên tìm một nơi không quá nhiều người, chính thức nhập tiệc rượu.

Không bao lâu, cấp cao của Thuỵ Thượng hiện thân, hiện trường thoáng cái rơi vào kϊƈɦ động.

"Lão Tam đó, em cũng đã gặp qua rồi chứ?" Cố Lăng Tu chỉ chỉ Tần Tân trêи khán đài, không chút khách khí, nói:

"Đừng bị vẻ ngoài của anh ta đánh lừa, nhân mô cẩu dạng* ah! Quả nhiên nha, phía sau hình dáng tổng giám đốc kia chính là một kẻ vô lại, gian thương xảo trá! Còn học theo Diệp hồ ly kiệm lời ít nói, học được không ít chiêu trò.."

(*Nguyên văn 人模狗样 – nhân mô cẩu dạng: ý nói chỉ những người trông nghiêm túc, vẻ ngoài đứng đắn lịch sự nhưng đang mưu tính, thủ đoạn vô số)

Cố Lăng Tu ầm ĩ nhổ nước bọt (khinh bỉ), Lục Khinh Lan vui vẻ lắng nghe. Bỗng nhiên, cô rất muốn biết, mấy năm qua Diệp Đình Thâm đã trải qua những chuyện như thế nào. Những chuyện đó cô đều không biết, nên có hơi tiếc nuối.

Tần Tân trêи khán đài, còn đang nói lời mở đầu, kỳ thật Tần Tân là người không kiên nhẫn để nói những lời vô vị, nhưng Diệp Hồ Ly nhất định buộc anh phải xuất hiện, còn những chuyện phía sau, cũng đem phân phó cho Tần Tân xử lý.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tần Tân nhanh chóng liếc mắt nhìn Lục Khinh Lan trong đám người bên dưới.

Ăn mặc khiêm tốn, trang điểm thích hợp hài hòa, xuất hiện vô cùng thoải mái. Diệp Hồ Ly nha, mắt nhìn không tệ! Khó trách nhiều năm trôi qua, cũng không dễ dàng từ bỏ!

Cho nên, vì chuyện này, Tần Tân cùng sẽ thay mặt Diệp hồ ly đi giải quyết đám người dám bắt nạt Lục Khinh Lan. Lúc Tần Tân đang nói chuyện, Kiều Chỉ Sam ở bên cạnh cũng đang đánh giá Lục Khinh Lan, trong lòng có chút nghi hoặc.

Người như vậy, lại đoạt được Diệp Đình Thâm? Cô ấy có gì tốt?

Lúc Lục Khinh Lan ngẩng đầu lên, vừa lúc lại nghênh đón cái nhìn thăm dò của Kiều Chỉ Sam, không thể không sửng sốt.

"Cháu gái nhỏ Khinh Lan?" - Cố Lăng Tu đẩy đẩy cô: "Đừng ngẩn người chứ, kịch hay sắp bắt đầu rồi, chúng ta nghiêm túc một chút, xem xem Diệp hồ ly nhà em xuất chiêu thế nào."

Suy nghĩ bị triệu hồi, Lục Khinh Lan gật đầu, lập tức nhìn về phía khán đài.

Tần Tân sai người bật máy chiếu. Các tác phẩm vòng bán kết hiện ra. Đột nhiên, có hai thư mục này, trong nháy mắt đã đập vào mắt mọi người.

Tần Tân giải thích nói:

"Chắc hẳn mọi người cũng biết buổi tiệc rượu hôm nay, phần lớn là vì Thụy Thượng Chi Vận chuẩn bị. Có thể tiến vào vòng bán kết, họ đều là những nhân tài. Bọn họ ai cũng cần cơ hội, đương nhiên đúng thế. Cũng như Thuỵ Thượng chúng tôi, việc tìm kiếm nhân tài so với cơn khát trêи sa mạc quả thực không khác mấy. Nhưng, hôm nay, chúng ta cùng nhau xem xét tác phẩm của họ một chút, không biết các vị bằng hữu ở đây nghĩ thế nào?"

Đề nghị tự nhiên được đồng ý, không ai lại ngu ngốc đến mức không chấp nhận. Đối với những người lọt vào bán kết, đây là một cơ hội hiếm hoi để tỏa sáng, có thể trong một khắc sẽ trở nên nổi tiếng.

Mạc Dương đang nghĩ như vậy. Nhưng cậu ta chỉ đoán trúng phần mở đầu, lại không đoán được phần kết thúc.