Thiển Hôn Thâm Ái

Chương 106: Em tin anh




"À, đúng rồi, lúc em ở toilet, trước đó đụng phải Lữ Ngạn Thần, sau đó mới gặp Thẩm Tùy."

Tiếp theo, Lục Khinh Lan kể lại cuộc nói chuyện với hai người bọn họ cho Diệp Đình Thâm nghe. Cuối cùng cô hỏi:

"Ngay từ đầu anh đã biết chuyện Lữ Ngạn Thần ngoại tình sao?"

"Ừm." - Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ gật đầu, nhưng cũng thản nhiên, đáp: "Khi đó cũng không biết anh ta lại chính là bạn trai của Giang Nhiễm Nhiễm, cho nên không nói cho em biết, không ngờ.."

Diệp Đình Thâm cười lạnh: "Xem ra, lúc đó đã trừng phạt quá nhẹ."

Lục Khinh Lan biết anh đang nói đến cái gì, trong lòng ấm áp, liền hôn lên má phải của anh: "Em tin anh."

Bởi vì đang mặc áo ngủ, Lục Khinh Lan đứng dậy, lộ ra một mảnh da thịt.

Diệp Đình Thâm nhìn thanh phong ý xuân trong mắt, lại cộng thêm Lục Khinh Lan hiếm khi chủ động hôn anh, trong lòng thật sự rất vui vẻ, giọng nói khàn khàn bên tai cô:

"Ừm."

Cả căn phòng đều rơi vào nhu hòa.

* * *

Chẳng bao lâu, ba ngày trôi qua, hôm nay cô sẽ được đi dự tiệc rượu của Thụy Thượng.

Đang lúc cô lo lắng xem nên mặc quần áo gì cho tốt, Cố Lăng Tu lại xuất thần nhập quỷ, có mặt.

"Cháu gái nhỏ Khinh Lan, đến đây đến đây. Lễ phục anh chuẩn bị sẵn sàng cho em rồi nè, may thay đi, chúng ta cùng đến đó."

Nhìn gương mặt hơi thái quá của anh, Lục Khinh Lan đầy bụng nghi ngờ:

"Anh đi?"

"Đúng vậy." - Cố Lăng Tu chớp chớp mắt, vô cùng chân thành nói:

"Em cũng biết, hai ngày nay Diệp Hồ Ly bận rộn không thấy bóng, đương nhiên anh đến đưa em cùng đi rồi, như vậy anh ta mới có thể yên tâm được."

Nghĩ cũng đúng, từ lúc ở tỉnh trở về, Diệp Đình Thâm ngày càng bận rộn, có lúc nửa đêm vẫn còn ở thư phòng.

"À, vậy được. Anh chờ em một chút."

Lục Khinh Lan gật gật đầu, xoay người đi vào phòng ngủ.

* * *

Tuy nói nhân vật chính hôm nay là Thụy Thượng, nhưng những người được mời tham gia cũng không phải ăn mặc quá sáo rỗng, nói không chừng còn có cơ hội gì đó.

Nhìn tới nhìn lui, đám người bọn họ đang phô trương sắc đẹp, Lục Khinh Lan cực kỳ hài lòng với lễ phục của mình, đơn giản, hào phóng lại khiêm tốn, rất thích hợp với cô.

Cố Lăng Tu yên lặng suy nghĩ, quả nhiên vẫn là Diệp Hồ Ly hiểu cháu gái nhỏ Khinh Lan nhất.

Mấy ngày trước cùng Giang Nhiễm Nhiễm đỡ vai bị chụp ảnh lan truyền, việc Cố Lăng Tu xuất hiện cũng thu hút sự nhiều chú ý của phóng viên truyền thông.

Lục Khinh Lan bị đẩy ra một bên, buồn cười nhìn cố Lăng Tu, quả nhiên không sai lệch chút nào, đánh ra bài Thái Cực (ý là chém gió đó), thật sự khiến cho đám phóng viên không đào ra được thông tin gì cũng không cảm thấy thất vọng.

Uầy, người bên cạnh Diệp Đình Thâm, thật đúng là..

Nín cười lắc đầu, Lục Khinh Lan định đi lấy một ly nước giải khát, ừm, cũng hơi khát nước.

Không nghĩ tới, mới xoay người chưa kịp bước, Mạc Dương đã xông tới, ngăn cản:

"Lục Khinh Lan? Em tới đây làm gì?"

Khi Lục Khinh Lan bước vào, Mạc Dương đang nói chuyện với những người khác, xa xa cảm thấy giống giống, quả nhiên đến gần nhìn, xác định chính là cô.

"Sao em lại có thể xuất hiện ở đây?"

Mạc Dương cau mày, cố nén tức giận, lập tức nói tiếp không cho cô cơ hội mở miệng:

"Nói là rút khỏi sao còn đến? Quả nhiên, cô lật lọng. Cô lấy tiền đồ của Giang Nhiễm Nhiễm ra làm trò đùa sao? Haha, thật không ngờ, Lục Khinh Lan cô lại ích kỷ như vậy."

Càng nói, lông mày Mạc Dương càng nhíu chặt, hết lần này tới lần khác, còn có vẻ mặt phẫn nộ, giống như Lục Khinh Lan cô ngàn vạn lần có lỗi với anh ta vậy ah.

Lục Khinh Lan cười lạnh, tra nam đúng là tra nam.

Nghĩ thấy mình đang đứng nơi đất khách, Lục Khinh Lan tốn rất nhiều sức lực mới đè nén phẫn nộ xuống, thản nhiên nói một câu:

"Ah, Mạc Dương, ai nói tôi lấy thân phận đấu bán kết đến đây tham dự vậy?"

Cô cũng không nói sai, lần này trêи thiệp mời, cũng không nhắc tới, dĩ nhiên thân phận tham dự của cô cùng những người thi đấu bán kết là hoàn toàn khác nhau.

Đây đều là Diệp Đình Thâm nói cho cô biết.

"Em nói thật chứ?" – Mạc Dương vẫn không tin, anh ta hoài nghi muốn tìm ra dấu vết nói dối trêи mặt Lục Khinh Lan, nhưng cái gì cũng không phát hiện ra, cuối cùng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn cô một cái: "Tốt nhất là em nên nói thật đi! Hừ!"

"Tuỳ anh tin hay không thôi." - Lục Khinh Lan cũng không muốn nói nhảm thêm câu nào với Mạc Dương.

Tình huống như vậy, Mạc Dương cũng tới, sao lại thiếu Thẩm Bội Bội? Hay là, hai vợ chồng trẻ này lại chơi trò nổi điên nổi khùng, xong xuôi thì đến tìm cô gây phiền phức? Sẽ không tốt chút nào.

"Lan Lan sao em lại chạy tới đây?" - Thật vất vả mới đuổi được phóng viên đi, Cố Lăng Tu lại thấy Mạc Dương đang hung thần ác sát, nói chuyện với Lục Khinh Lan. Mạc Dương thấy Cố Lăng Tu, hơi sửng sốt, sau đó còn thấy Cố Lăng Tu vô cùng tự nhiên đặt tay lên vai cô, trong lòng không hiểu sao liền phát hỏa.

Nhưng Mạc Dương còn chưa kịp phản ứng, Cố Lăng Tu cướp lời, mở miệng.

"Nếu em thấy chán muốn tìm người nói chuyện, cũng phải tìm ai biết nói chuyện chứ? Ngôn ngữ của con người với loài vật sao có thể hiểu thông được, em không biết sao?"

Nói xong, ánh mắt còn quét qua một vòng trêи người Mạc Dương: "Anh nói cái gì?"

Cố Lăng Tu không để ý tới, vô tội nhún nhún vai: "Em xem, quả nhiên chướng ngại giao tiếp rõ ràng rồi còn gì."

"Phụt.. phụt.."

Lục Khinh Lan rốt cuộc nhịn không được nữa, mặc dù che miệng, nhưng tiếng cười vẫn xuyên thấu qua khe ngón tay, truyền ra ngoài.

Chậc chậc, cô thật sự quá coi thường Cố Lăng Tu, sao lại có thể đáng yêu như vậy? Ngây thơ vô số tội như vậy?

Nhìn qua Mạc Dương, khuôn mặt đen như bị thiêu rụi.

Nắm chặt nắm đấm, Mạc Dương tức giận thật sự, muốn xông lên đánh Cố Lăng Tu một trận! Ngay khi Mạc Dương sắp nghẹn muốn nội thương, một thanh âm đúng lúc vang lên.