Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!

Chương 32: "Mau đến đây."




Một ngày mới lại đến.

Đoạn Trường Kiệt và Triệu Dương mua một ít lương khô, đống gói hành lý rồi tiếp tục lên đường. Bất quá, may mắn làm sao, bọn họ đã tìm được hai con ngựa và chiếc kiệu vốn đã vứt ở xó xỉnh nào đó. Vì thế mới có cảnh hai người cưỡi ngựa đi song song.

Theo lời của Uyển phi Lý Hiền Trang nói, vị thần y đó thường chỉ ở ru rú một mình, ai cũng nghĩ lão là người lập dị.

nhưng thật ra, lão ta đang ấp ủ một âm mưu kinh điển. Chỉ là, thiên hạ rộng lớn như thế, làm sao có thể tìm được người đó đây?

Quanh đi quẩn lại đã đến tận trưa, bọn họ mệt mỏi dừng chân tại một gốc cổ thụ lớn. Tán lá dày rộp bóng che trời, khiến cho năng hạ ngày hè nhẹ nhàng đi một chút.

Triệu Dương đang uống nước, môi hồng thuận áp lên miệng chai, cần cổ trắng nõn ngửa lên, tạo thành một thân ảnh diệu kỳ. Thành công đoạt lấy nửa mảnh hồn của ai đó.

Đoạn Trường Kiệt nhìn đến nỗi hầu kết lăn tăn, đôi mắt đào hoa khẽ tối đi một chút. Nhân lúc y tựa đầu vào thân cây mà ngủ, hắn liền trời không biết quỷ không hay cầm lấy chai nước, sau đó uống một hơi cạn sạch. Xong chuyện còn liếm liếm môi, không rõ là có tư vị gì.

Bàn tay thô ráp khẽ đẩy đầu y đặt lên vai mình, bản thần dựa vào thân cây, chợp mắt một chút.

Qua một hồi lâu, Triệu Dương nhíu nhíu mi tâm, sau đó mở mắt. Y hơi nhướng mày, cũng không biết bản thân đã vào trong kiệu từ khi nào. Y dụi mắt, sau đó bước ra bên ngoài.

Sắc trời đã sớm ngả màu hoàng hôn, gió thổi ngược lại có chút se lạnh. Y hơi rùng mình một tí, song thì nhìn ngó xung quanh. Bất quá, Triệu Dương nhìn hoài cũng chẳng thấy hắn đâu, trong lòng liền sinh ra hiếu kỳ.

Triệu Dương khịt khịt mũi, trong cái lạnh mà đi tìm người. Trấn Chi Tô hiu hiu quạnh quạnh, cũng không biết là vì cái gì. Y đi một hồi, mới hiểu vì sao bản thân cảm thấy ớn lạnh sóng lưng.

Thì ra, nơi đây có một đám thây ma kinh tởm!

Triệu Dương chửi thể trong lòng, căng thẳng tìm cách ứng biến. Y lúc này không mang theo vũ khí, số lượng thây ma lại quá đông. Nếu trực tiếp đánh thì quá ngu, vì thế, dù mất mặt đến cỡ nào, y cũng buộc phải chạy.

Mất mặt còn đỡ hơn mất mạng!

Thân ảnh bạch y trắng xóa chạy như bay, đám thây ma gớm ghiếc kia lại chẳng tha cho y, liên tục đuổi theo còn không ngừng gào rú.

Mạ cha ơi, sao bọn chúng dai như đỉa vậy?

Bất quá, chạy chạy một hồi, y lại đâm sầm vào lồng ngực của một ai đó. Khỏi hỏi cũng biết cái tên trước mặt là ai.



Đoạn Trường Kiệt vịn lấy vai y, cố định người đứng vững. Vốn còn định hỏi y vì sao lại chạy khiếp thế, thì phía trước đã vang lên tiếng thây ma dai dẳng.

Hắn cau mày, ôm người bay vút lên cây. Triệu Dương thoát được một kiếp, liền thở phào nhẹ nhõm.

Ủa? Cơ mà y cũng biết khinh công đó chứ. Tại sao ban nãy không tự mình bay lên cây? Thật uổng công phụ hoàng dạy y vất vả. Triệu Dương tự cảm thấy bản thân hơi đần độn.

Nhưng mà chả sao, thoát được đám kinh tởm bên dưới là được rồi, tự thân vận động hay có người giúp đỡ cũng chả khác gì mấy.

Triệu Dương thầm cảm thấy khoái chí cao hứng. Vì thế nhìn xuống đám thây ma bên dưới, bật cười khà khà, lè lưỡi trêu ghẹo : "Lêu lêu, nghĩ sao mà hại được ta? Hahaha."

Đám "người" bên dưới đột nhiên im lặng, sau đó liền điên cuồng gào thét gầm rú. Dường như là rất phẫn nộ. Cơ mà bọn chúng càng tức giận, Triệu Dương càng khoái chí, ôm bụng cười sỉ nhục.

Đoạn Trường Kiệt bất lực nhìn y nghịch ngợm, không biết nói gì hơn.

"Ahaha, ngươi coi kìa, đám thây ma đó mắc cười chết đi được, còn biết tức giận nữa cơ chứ. Ngươi nói xem, ta có nên chặt đầu vài tên rồi mang về trang trí cho kinh thành hay không?"

Đoạn Trường Kiệt cười khổ, nhéo nhéo má mềm của y : "Ngươi có thôi đi không, chọc bọn chúng làm gì chứ hả?"

Triệu Dương ăn đau liền bĩu môi, hất tay hắn ra, giả bộ giận dỗi : "Hứ, đừng tưởng mấy ngày nay ta dung túng cho ngươi, để người có thể làm gì tùy thích. Mơ đi."

Hắn thở dài bất lực, hạ giọng dỗ người : "Ta sai rồi thưa Tứ Điện Hạ, đừng giận mà."

Triệu Dương vẫn cứ giận, quay đầu đi nơi khác. Những tưởng không khí đã trôi vào im lặng, y liền mặt đỏ tai hồng, không mặn không nhạt nói một câu rất đơn giản : "Hai cái bánh bao."

Đoạn Trường Kiệt : "?"

Hắn ngó hết cả người, sau đó phì cười, bả vai run run. Triệu Dương nhìn sang, ngượng chín hết cả mặt, tức giận mắng mỏ: "Ngươi cười cái khỉ gì hả? Có tin là ta sút ngươi xuống dưới làm đồ ăn cho thây ma luôn không?"

Đoạn Trường Kiệt mím môi, xuống nước: "Ta không cười ngươi, đợi ta lên làm Hoàng đế rồi, mỗi ngày đều sẽ mua bánh bao cho ngươi."

Triệu Dương nghe hắn nói, y cụp mắt rũ mi, rồi thiết nghĩ : Đợi đến khi ngươi làm Hoàng đế, ta vẫn được ở cạnh ngươi sao?...

Y bây giờ mới nghĩ đến, rằng khi hắn ngồi trên ngôi vị cữu ngũ chí tôn, mang trọng trách giang sơn xã tắc. Thì lúc đó, có lẽ cả hai chỉ là những người xa lạ, không thân không thích, căn bản là chẳng còn can dự gì đến nhau.

Nghĩ đến điều này, trái tim y không khỏi hẫng đi một nhịp.



Đồng tính luyến ái là một điều khiến thiên hạ rẻ khinh, buông lời mắng nhiết. Vậy liệu rằng, những cảm xúc này sẽ đi về đâu?...

Ái tính này như ngọn lửa đang cháy, hết rồi chỉ còn lại tàn tro. Như dòng suối chảy qua sa mạc, len lỏi qua trái tim cằn cỏi, chữa lành những vết thương in hằng đau đớn.

Cơ mà, nó cũng giống như loài hoa anh đào, sớm nở chóng tàn. Nở rộ là vạn ngàn hương sắc, tàn rồi là vạn ngàn nỗi đau.

Nhưng, y không cam tâm, y tuyệt đối sẽ không từ bỏ. Dù có đối đầu với thiên hạ này thì đã sao? Triệu Dương này vĩnh viễn không sợ, những điều y khao khát, há có ai can đảm ngăn cản.

Đến khi dứt khỏi dòng cảm xúc, câu hỏi của hắn vẫn văng vẳng trong đầu y.

Triệu Dương mỉm cười, tinh nghịch nháy mắt với hắn : "Hy vọng ngươi làm được." Sau đó thân ảnh bạch y trang nhã phóng xuống đất, bên dưới vốn đã không còn đám thây ma, vì thế y thẳng tắp tấm lưng, bước đi khoan thai mà trở về kiệu.

Đoạn Trường Kiệt như bị đoạt nửa mảnh hồn, thơ thẩn đi theo y. Đến khi đêm xuống, hắn đem quần áo ra bờ suối nhỏ, định bụng tắm rửa một chút.

Bất quá, vừa bước ra đã bắt gặp một hình ảnh nóng mắt, nước da người nọ trắng nõn, bị hơi ấm trong suối hun đỏ ửng hồng. Ở gốc nhìn của hắn, chỉ thấy mỗi tấm lưng mềm mại, từng giọt nước chảy xuống, lướt trên làn da xinh đẹp, tạo nên những vòng cung ma mị.

Hắn từ mất nửa mảnh hồn chuyển sang bất động như sắp chết, chỉ có tiếng tim dồn dập cùng vành tai đỏ ửng là báo hiệu hắn còn sống.

Triệu Dương sớm đã nhìn sang, thấy biểu cảm đần độn hóa của hắn thì phì cười.

Y cất lên những thanh âm ngọt ngào : "Ngươi làm gì đó? Xuống ngâm mình cùng ta đi."

Lúc nói câu này, ánh mắt y ướt đẫm, bị phủ một tầng sương mờ, trông vừa ma mị vừa quyến rũ. Mái tóc đen dài dính sát vào gương mắt, càng làm người nhỏ thêm thập phần câu nhân.

Khiến trái tim ai đó liền bấn loạn. Đến mức Đoạn Trường Kiệt tưởng rằng bản thân sắp nổ tung.

Triệu Dương nở nụ cười xinh đẹp, muốn bao nhiêu ma mị liền có bấy nhiêu, y mở miệng hối thúc : "Mau đến đây."

Ta hiếm khi chủ động, ngươi còn không mau đến, hôn một cái cũng không tệ.

Bất quá, y không hề nói ra, chỉ giương mắt mong chờ.

Đồ ngốc!