Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!

Chương 31: Tiếng sáo du dương.




Người đàn bà nọ quỳ rạp dưới đất, bả vai không ngừng run rấy, hàm răng va đập cầm cập, mắt trợn lớn. Biểu lộ như kinh hỉ tột cùng. Triệu Dương nhìn nhìn ngó ngó, đến mức trong lòng hoài nghi. Bọn họ cũng chưa làm gì quá đáng, tại sao lại sợ đến mức này?

Bất quá, tiếng khóc lóc vẫn vang lên đều đặn : "Yết Lưu, làm ơn mà, làm ơn đừng giết ta mà."

!!!

Triệu Dương và hắn nhìn nhau, trong lòng đã sớm có đáp án. Người này chắc chắn là Uyển phi, nhưng có lẽ đã trải qua một cú sốc rất lớn, vì thế mới sinh ra ám ảnh cho đến tận bây giờ

Y thở hắt ra, nhẹ nhàng ngồi xuống, cất giọng chậm rãi, ôn tồn như muốn xoa dịu : "Ngươi hãy bình tĩnh, nhìn kĩ đi, ta không phải Yết Lưu, ta không phải người xấu."

Lời nói này hoàn toàn có ý an ủi, thành công khiến Uyển phi từ từ bình ổn, bà ta giương mắt nhìn y, mấp máy những lời vô hồn : "Không phải Yết Lưu..không phải Yết Lưu..."

Triệu Dương gật đầu : "Ừm, ta không phải. Ngươi đừng sợ."

Đoạn Trường Kiệt nhìn tấm lưng xinh đẹp của y, cánh môi mỏng bạc cong lên một nụ cười. Người này tuy rằng có đôi lúc bướng bỉnh, kiêu ngạo, nhưng rõ ràng tấm lòng rất tốt, luôn hành động vì lẽ phải.

Nhưng y dùng âm giọng nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện với người khác, hắn lại có chút không vui.

Tuy trong lòng khó chịu cực kì, nhưng hắn mặc nhiên vẫn im lìm. Uyển phi sớm đã lấy lại bình tĩnh, bà ta dụi mắt, sau đó mới bắt đầu quan sát hai người bọn họ.

Bà ta trầm ổn an tĩnh, cũng không còn sự điên cuồng lúc ban đầu : "Các ngươi, tìm ta chính là muốn chuyện gì?"

Nói đến đây, trong đầu cả hai đều đã rõ. Uyển phi ngốc nghếch trong lời đồn vốn dĩ không hề như vậy. Lời đồn tận cùng vẫn chỉ là đồn đại sai trái, chân tướng thật sự bây giờ mới lộ diện.

Đoạn Trường Kiệt từ trên nhìn xuống, thẳng thắn tiếp lời : "Ta muốn biết mọi thông tin về Yết Lưu mà ngươi nắm được."

Uyển phi hay Lý Hiền Trang, nghe được câu này chỉ biết cười khẩy, bà ta ngẩng mặt lên trời, tròng mắt sớm đã đỏ lên đầy phẫn uất. Họ Lý bật cười, rồi nói : "Khá khen cho các ngươi, có thể tìm đến tận đây, rất giỏi."

Đoạn Trường Kiệt nhíu mày, không muốn vòng vo : "Trả lời."

Lý Hiền Trang lại phì cười, nhìn hắn, lát sau liền nhướng mày : "Ngươi rất giống Trường An đế, là con của hắn à?"



Thấy hắn không trả lời, Uyển phi sớm đã biết đáp án, cũng hiểu mục đích của hắn như thế nào. Bất quá, bà ta không muốn giấu diếm, ngược lại còn muốn phanh thây tên cầm thú đó ra, để gã nếm trải được hương vị của mất hết tất cả là như thế nào.

"Mười bảy năm trước, ta vô tình biết được về âm mưu tiêu diệt cả thiên hạ của hắn. Hắn ta không chỉ muốn bùng phát đại dịch chết chóc, mà sớm đã cày cấy nội gián vào hoàng triều của các vương quốc khác. Giống như cách mà hắn đã làm với Bắc An, đó là chiêu dụ và mua chuộc người em trai ruột của Trường An để lúc bấy giờ."

Triệu Dương nhíu mày, nội gián vào hoàng triều? Nếu như vậy, Nam Huyền đã sớm trở thành món mồi trước mắt gã? Nếu thật sự là như vậy, thì rốt cuộc ai mới là nội gián, ai mới là kẻ phản bội?

Đoạn Trường Kiệt đăm chiêu suy nghĩ, sau cùng thì mở lời : "Chỉ có bấy nhiêu đấy thông tin thôi sao?"

Lý Hiền Trang cười cười, nói: "Tất nhiên là còn. Năm ấy, người chế tạo ra mầm mống đại dịch không phải Yết Lưu, mà là sư phụ của hắn, một thần y hành tung kì bí. Nhưng kế hoạch chưa được hoàn thành, thì vị thần y đó đã biển mất tăm hơi. Vì vậy, mầm mống đại dịch vẫn còn nhiều lỗ hổng. Cho đến tận bây giờ, bản kế hoạch đó không thể được hoàn thiện. Thế nên, chắc chắn còn sơ hở. Nhưng sơ hở ở chỗ nào, chỉ có thể hỏi người đã chế tác!"

Bầu không khí đến đây bỗng đột nhiên căng thẳng, phía trước có muôn trùng thử thách, làm sao có thể chắc

Chẵn đƯợc điều gì?

Đoạn Trường Kiệt nhíu chặt mi tâm, trong lòng rối rắm như to vò. Rốt cuộc, hắn phải làm sao đây?...

Triệu Dương nhìn hắn, rồi cụp mắt rũ mi, y tất nhiên hiểu, hắn bây giờ bất lực đến nhường nào. Rõ ràng, mục đích ban đầu của hắn chỉ là trả thù và phục quốc. Nhưng rồi, thiên mệnh trọng trách lại đặt trên vai hắn.

Cả thiên hạ này, vạn người vạn dân như thế, làm sao có thể nhắm mắt làm ngơ? Triệu Dương càng hiểu, hắn đang rất mệt mỏi, lực bất tòng tâm đến nhường nào.

Vì thế, đôi bàn tay trắng trẻo nắm lấy tay hắn, làn da mềm mại chạm khẽ vào nước da thô ráp. Tuy là một hành động nhỏ, những lại hiệu quả lạ thường. Nó không chỉ là xoa dịu, mà còn là sẻ chia.

Như một dòng suối chảy qua sa mạc, như ánh bình minh rọi sáng cả màn đêm. Đem những hơi thở ái tình thêm vạn ngàn hương sắc.

Đoạn Trường Kiệt thẩn thơ rồi lại thơ thẩn. Cho đến khi đến tận tối khuya, hắn mới nhớ ra bản thân đang ở trong một quán trọ cùng với y.

Người nọ sớm đã ngủ, ánh trăng bên thềm cửa sổ chiếu lên gương mặt y, khiến Triệu Dương nhíu mày. Đoạn Trường Kiệt thấy thế, liền đi đến đóng cửa lại. Song, hắn ngồi đấy, tĩnh lặng nhìn y.

Người này bao giờ cũng đẹp, đẹp đến mức không thể không động lòng. Dù là Đoạn Trường Kiệt ở độ tuổi nào đi chăng nữa, cũng chẳng thể kiềm được xuyến xao.

Giống như nhìn một lần là thương, nhìn một lần là nhớ.



Hắn đến bên y, xoa nhẹ gò má trắng mềm. Âm giọng trầm ấm, ánh mắt ôn hòa, hắn nói : "Cảm ơn ngươi, ngủ ngon nhé!"

Sau đó, hắn xoay người bước ra ngoài, thân ảnh phong trần ngồi trên phiến đá ven hồ. Đôi mắt đào hoa nhìn vầng trăng trên cao, có một chút trầm tư, cũng có một chút mệt nhoài.

Đoạn Trường Kiệt lấy trong túi ra một chiếc sáo trúc, giữa trăng thanh gió mát, lòng người âu sầu. Tiếng sáo trúc hòa vào khoảng không, phủ lên làn nước, đem lại chút du dương, hòa nhã lại hiu quạnh lạ thường

Âm thanh thăng trầm, uốn lượn rồi luồn lách qua khắp ngõ ngách, tình cờ đến được chỗ của y. Triệu Dương khẽ mở mắt, nhìn vào khoảng trống bên cạnh, không thấy người đâu.

Y hơi nhướng mày, có chút thắc mắc. Sau đó không tránh khỏi bị tiếng sáo thu hút, thân ảnh bạch y trang nhã nương theo những thanh âm mà trông thấy hình bóng của hắn.

Triệu Dương đứng dưới làn gió thanh mát, mái tóc đen dài tung bay, phát họa một bóng hình gây thương nhớ

tuong tu.

Đoạn Trường Kiệt vừa nhìn thấy y, tiếng sáo trúc bỗng trở nên hạnh phúc hân hoan, chẳng còn chút nào là cô đơn hiu quạnh như ban nãy.

Triệu Dương trèo lên phiến đá, ngồi xuống cạnh hắn, phiến đá vừa cao vừa to, y ngồi lên còn có thể đung đưa chân. Trông có chút nghịch ngợm, nhưng trong mắt hắn, chẳng có gì ngoài vạn ngàn đáng yêu.

Hắn và y ngồi dưới bóng trăng, vẫn im lặng mà chẳng nói gì. Như đang tận hưởng giây phút ở bên nhau, từng khắc cũng đều đáng trân trọng.

Đoạn Trường Kiệt bỗng nghiêng người, thủ thỉ với y : "Ngươi ở đây đợi ta một chút." Sau đó, thoắt cái hắn đã đi mất hút.

Triệu Dương nhìn theo, một bụng thắc mắc. Bất quá chẳng để y hoài nghi, dáng dấp cao ráo của hắn đã xuất hiện trước mặt, trên tay hắn còn cầm một vò rượu to và hai cái ly.

Đoạn Trường Kiệt đáp xuống cạnh y, nâng vò rượu một lên trước mặt, hắn cười nói : "Uống chứ?"

Triệu Dương không nói, nhận lấy chiếc ly từ trên tay hắn, rồi một hơi cạn sạch. Cả hai uống rồi lại uống, sau đó cùng nhau nhìn trời cao, trong lòng sớm đã khắc ghi hình ảnh của đối phương thật sâu đậm.

Dưới ánh trăng trắng ngà, giữa gió trời thanh mát, có đôi trẻ sánh vai bên nhau. Sẵn sàng đối mặt với mọi muôn trùng cách trở.

Màn đêm u tối, nhưng đâu đó vẫn mãi sáng bừng...