Đêm hôm ấy là một giấc không mộng không mị, chỉ thấy trong lòng ấm áp ngọt ngào. Buổi sớm mai vừa đến, cả hai tiếp tục đánh ngựa lên đường đến núi Đô Cốc, thuộc trấn Chi Tô. Trấn Chi Tô núi non bát ngát, tìm ra Đô Cốc sơn quả thật là rất khó.
Hắn và y sớm đã dừng chân tại địa phận Chi Tô. Trước mắt là đồi núi trùng trùng điệp điệp, sông ngòi chẵn chịt mênh mông. Quả thật quá hùng vĩ!
Tuy cảnh vật rất đẹp, nhưng để tìm ra Uyển phi chắc hẳn là không dễ. Đoạn Trường Kiệt và y dắt ngựa đi song song, vừa hay gặp một tiên sinh đang cày cấy ruộng đồng.
Triệu Dương dừng lại, hỏi : "Vị tiên sinh kia, cho ta hỏi một chút, ngươi có biết núi Đô Cốc nằm ở đâu hay không?"
Tên làm đồng vất vả chùi mồ hôi trên trán, đáp : "Ta không biết."
Hắn và y nhìn nhau, thở dài rồi lại tiếp tục đánh ngựa tiến về phía trước. Bất quá, đi cả nửa ngày trời cũng chẳng kiếm được một chút thông tin gì, vị trí hay đặc điểm của núi Đô Cốc cũng chẳng biết, hành trình trước mắt càng gian nan.
Thấy trời nắng nóng, cộng thêm đã sớm đến trưa. Hắn dẫn y đến một quán ăn ven đường, kêu vài món rồi ăn uống no say. Xong xuôi thì tính tiền và chuẩn bị lên đường. Bất quá, vừa đến chỗ xe ngựa, cả hai đã thấy bóng dáng của mấy tên thanh niên kì lạ núp ở góc khuất.
Tiếng xì xầm to nhỏ của đám người lạ mặt vang lên : "Tại sao sư phụ lại bắt chúng ta đến núi Đô Cốc, rồi bắt giữ một nữ tử đem về cơ chứ? Các ngươi nói xem, có phải rất lạ hay không?"
Đa số trong đám người đều gật đầu tán thành, cư nhiên cũng có thắc mắc đó. Duy nhất chỉ có một người là lên tiếng giáo huấn : "'Câm miệng, sư phụ bảo gì thì làm nấy đi, cấm có nghi ngờ."
Đám đông bật ra tiếng xùy bất mãn, rồi tiếng bước chân dồn dập xếp chồng lên nhau, nhanh chóng đã rời đi. Hắn và y không hẹn mà đồng loạt nhìn nhau, trong đầu đều đã hiểu tiếp theo phải làm gì.
Vì thế bọn họ vứt ngựa ở một xó, rồi thần không biết quỷ không hay theo đuôi đám người lạ mặt. Đám người hắc y đi đến một đoạn rất dài, đến một dòng sông lớn thì sử dụng khinh công phi qua bên bờ.
Bất quá, đám người này thực lực kém cỏi, bay qua nửa chừng lại lọt tỏm xuống sông. Triệu Dương chứng kiến một màn mà chẹp miệng lắc đầu, trong lòng âm thầm chê bai.
Đợi bọn họ đi được một đoạn, hắn và y như tốc biến đã qua được bên kia sông, tư trang khô ráo sạch sẽ chứ không như đám ngươi hắc y đó. Quả thật có thực lực và không có thực lực thực sự quá khác biệt.
Theo đuôi đến tận trời chập tối, cả đám người đấy vẫn đi, vẫn đi mà không có điểm dừng. Đoạn Trường Kiệt lúc này mới nhíu mày đăm chiêu, hành tung kì lạ, khả năng cao là có bẫy!
Đêm hôm nay là đêm trăng tròn, bầu trời đầy sao sớm đã sáng rỡ bởi vầng trăng thanh nhã. Bất quá, không khí nơi đây lại có chút quý dị.
Triệu Dương suy suy nghĩ nghĩ, cuối cùng cáu giận : "Trúng bẩy rồi."
Vừa dứt lời, đám người hắc y xoay mặt lại, khớp cổ như không còn gắn liền với cơ thể, dù thân ảnh vẫn im lìm, như phần đầu đã xoay ra phía sau một góc 180°. Mắt bọn họ trừng lớn, tròng trắng hiện lên tia máu chăn chịt, từ trong hốc mắt đen thui chảy ra dòng máu đỏ tươi tức tưởi.
Đám "người" hắc y nở nụ cười quỷ dị, trong miệng toàn là máu với máu, lưỡi sớm đã biến mất, chỉ còn lại hàm răng nanh sắc nhọn và khoang miệng đỏ lòm kinh tởm.
Triệu Dương kinh hỉ một phen, dứt khoát rút kiếm bên hông, sẵn sàng quyết chiến. Đoạn Trường Kiệt cư nhiên vẫn bất động thanh sắc, mày kiếm mắt sắc khẽ nhíu lại, âm thầm đánh giá đám quái thai quỷ dị trước mắt.
Hắn không tin trên đời có ma quỷ thật sự, e rằng chuyện này là có mưu đồ thâm độc đứng sau lưng. Đám thây ma trước mặt cố tình dẫn dụ bọn hắn đến đây, lại còn biết rõ hắn và y muốn tìm cái gì. Chắc hẳn phía sau còn có một thế lực bí hiểm nào đó chống lưng.
Trong trận chiến này, bọn họ đứng trong tối, còn hắn đứng ngoài sáng. Quả thật không dễ dàng.
Rồi chợt nhiên, hắn hơi mở lớn mắt, chính thực là đã hiểu ra gì đó. Vì thế, Đoạn Trường Kiệt khẽ giọng : "Yết Lưu đế dã tâm to lớn, không lý nào lại xây dựng tẩm điện ngăn chặn dòng sông Điệp Lý mà không có mục đích. Đám thây ma trước mắt, có lẽ là vì đã tiếp xúc với lượng nước của dòng sông đó."
Triệu Dương nhướng mày, có chút thú vị hiện hữu trong mắt : "Ha, tên Yết Lưu trơ trẽn đó còn dám hạ độc xuống sông. E rằng đã không còn coi nhân dân của mình ra gì nữa."
Đoạn Trường Kiệt nhíu mày trầm trọng : "Nếu là độc, vẫn chưa nguy hiểm bằng đại dịch."
Lần này Triệu Dương liền biến sắc, nếu thật sự là đại dịch, e rằng lành ít dữ nhiều. Sông Điệp Lý chảy qua cả năm
Vương Quốc, Nam Huyền cũng không thể thoát nạn.
Đoạn Trường Kiệt căng thẳng đăm chiêu, hắn nhìn về đám thây ma kia, rồi thấp giọng : "Chúng ta chưa biết căn bệnh này lây lan như thế nào. Trước mắt, chạy thôi."
Lời vừa dứt, bọn họ liền nhanh như cắt phóng lên cành cây cao, rồi hai thân ảnh tuấn lãng hào hoa dần khuất dạng sau ánh trăng rầm.
Bỏ lại phía sau vạn tiếng gầm rú kinh dị quái ma, màn đêm Trung Sơn thêm vài phần u tối.
(...J
Sáng hôm sau, Triệu Dương vừa thức giấc đã thấy hắn ngủ gục trên giường, đầu dựa vào vách. Y nhìn thoáng qua quầng thâm nơi đáy mắt hắn, đoán được người này cả đêm không ngủ
Vừa nghe tiếng động, tai hắn giật giật hai cái rồi thức giấc. Đoạn Trường Kiệt vừa mở mắt đã nhìn sang y, xác định người nhỏ không sao liền thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Dương nhìn bộ dạng của hắn, trong lòng vẫn cứ không nỡ : "Tại sao không ngủ?"
"Ta ngủ không được."
Đoạn Trường Kiệt nhìn gò má căng phồng vì khó chịu của y, cười cười : "Ta thấy người mệt, vẫn là nên nghỉ ngơi thì hơn."
Triệu Dương bĩu môi không hài lòng, ngươi xót ta thức khuya thì có, nhưng ngươi làm thế ta cũng biết xót ngươi chứ? Bất quá, lời này y hoàn toàn để trong lòng.
Cùng Đoạn Trường Kiệt ăn uống no say, tuy có hơi giận dỗi, nhưng vẫn rất hạnh phúc. Người này cư nhiên vì y làm nhiều điều như vậy, thế mà chẳng bao giờ tự mình nói ra, cứ để y phải tinh ý phát giác. Xùy, thương thì nói thương, ngươi nghĩ Tứ Điện Hạ ta không biết à?~
Đoạn Trường Kiệt là đồ đần độn ngu ngốc nhất trần đời. Aaa!