Thời gian tưởng chừng như dừng lại, kéo theo sự loạn nhịp của con tim, một chút rộn ràng trong tâm can hiện lên rõ mồn một. Triệu Dương cảm thấy mơ hồ, xúc cảm dịu dàng trên làn môi vẫn còn ở đó. Chỉ là càng nghĩ, y càng thấy hoảng sợ.
"Tại sao?" Thanh âm này phát ra run run rẩy rẩy, tựa hồ như có chút mong chờ
Đoạn Trường Kiệt hơi ngẩn người, hắn cúi đầu, cười trầm thấp : "Hiện giờ chưa phải lúc. Khi đến lúc rồi, ngươi nhớ không được chạy."
Triệu Dương từ đỏ mặt ngẩn ngơ, đến hờn dỗi bĩu môi. Đùng đùng phóng lên bờ thay quần áo, sau đó đi một mạch về phía xe ngựa. Suốt quá trình chỉ chừa cho hắn một bóng lưng giận dữ, y trực tiếp không thèm nhìn mặt hắn nữa.
Đoạn Trường Kiệt nhìn theo, rồi thở dài ảo não. Không phải hắn không muốn nói, chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Hắn còn cả một món thù nợ máu trên vai, làm sao dám nghĩ đến những chuyện khác, làm sao chắc chắn y sẽ được hạnh phúc?
Thiên thu nặng thù chưa hoàn trả
Ái tình bỗng chốc hóa gian truân.
...
Tối đến, hắn bước vào trong kiệu, chỉ thấy người nhỏ nằm xoay lưng vào vách, tặng cho hắn một bóng lưng lãnh đạm. Họ Đoạn thở dài, song chỉ cười khổ, cầm tấm chăn trên tay, cẩn thận đắp lên cho y. Xong chuyện thì nằm xuống bên cạnh, thủ thỉ: "Ngủ ngon!"
Trăng thanh gió mát, vậy mà lại khiến trái tim y nóng hổi, hàng lông mi cong vút khẽ run rấy...
(...]
Sáng hôm sau, bọn họ tiếp tục lên đường. Suốt quá trình y không hề nói chuyện với hắn, một từ cũng chẳng không. Đoạn Trường Kiệt thỉnh thoảng nhìn qua, muốn nói lại thôi, trong lòng lại chẳng nhẹ nhõm gì mấy.
Người nhỏ giận thật rồi!
Trưa đến, hắn lục đục bắt cá bên hồ. Chẳng qua tâm tình đang không tốt, vì thế cứ bắt rồi lại hụt, nước hồ văng đầy đầu. Bộ dạng hiện giờ của hắn muốn bao nhiêu khổ sở liền có bấy nhiêu, muốn bao nhiêu ngốc nghếch liền có nhiều hơn cả.
Triệu Dương nhìn qua, híp mắt ưu tư, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Loay hoay mãi mới bắt được một ít, hắn mang thân trang ướt đẫm bước lên bờ, làm sạch cá rồi tẩm ít gia vị, sau đó xiên từng con đưa lên dòng lửa.
Triệu Dương nhìn nhìn, nhíu mày nhắc nhở : "Cá sắp khét rồi kìa."
Đoạn Trường Kiệt ngẩn người một cái, sau đó mới hoàn hồn mà trở bề. Nướng xong xuôi, hắn bẻ một tàu lá chuối gần đó, cẩn thận véo thịt cá rồi tỉ mỉ tách xương ra. Sau đó không nói không rằng mà đem đến trước mặt y.
Xong việc, hắn ngồi thu lu một góc, một mình cắn thịt cá, thỉnh thoảng còn ngốc nghếch sặc sụa vài cái. Triệu Dương tuy đang giận dỗi, nhưng vẫn có một chút không nỡ
Người này sao lại ngốc như thế?
Vừa ăn xong một lúc, trời lại đổ mưa. Triệu Dương sớm đã vào kiệu nghỉ ngơi, bất quá chờ mãi mà chẳng thấy hắn vào. Vì thế y tức giận mở phăng rèm cửa, chỉ thấy hắn đang gãi đầu nhìn đông ngó tây, bộ dạng lúng ta lúng túng.
Mà Đoạn Trường Kiệt chính là đang sợ y vẫn còn giận, vì thế dù cả người ướt đẫm cũng không dám vào trong. Sợ y nhìn thấy hắn lại khó chịu.
Triệu Dương càng nhìn càng không nỡ, y thét lớn mắng mỏ: "Tên ngu, trời mưa thế này còn không mau bước vào, muốn bị cảm chết hả?"
Đoạn Trường Kiệt giật hết cả mình, cả người cứng nhắc bước vào trong kiệu. Đối diện với tầm mắt như thiêu đốt của y, hắn nổi hết cả ga gà. Thấy chưa? Triệu Dương không muốn nhìn mặt hắn, trông thấy hắn liền nổi giận đùng đùng.
Triệu Dương mà nghe được suy nghĩ này của hắn, chắc chắn sẽ thét lên gầm rú : Ta là vì xót ngươi, xót ngươi đấy hiểu chưa tên ngu!!!
Bất quá, tuy trong lòng đang sôi sùng sục, nhưng ánh mắt vẫn là dịu đi một chút. Y nằm xoay người vào vách, khẽ giọng : "Ngươi mau thay đồ đi."
Đoạn Trường Kiệt thừ người ra, rồi thoắt cái đã thay một bộ y phục tươm tất khô ráo. Chẳng biết đang suy nghĩ gì, chỉ thấy hắn híp mắt đăm chiêu.
Bên ngoài trời vừa ngớt mưa, ánh mặt trời ấm áp lần nữa bao phủ khắp khoảng không rực sáng. Sau cơn mưa, nhành hoa dạ yến thảo bé nhỏ vẫn quật cường tỏa sắc, đón lấy tia nắng hạ đầy trìu mến vấn vương.
Cũng giống như Đoạn Trường Kiệt , tuy rằng tuổi thơ toàn là thương binh máu đổ, nhưng cuối cùng cũng tìm thấy
"ánh nắng" của riêng mình.
Không có đêm tối vĩnh hằng, chỉ là bình minh chưa đến.
Đoạn Trường Kiệt dứt khỏi dòng suy nghĩ, hơi chần chừ một lúc rồi lại đứng lên bước ra ngoài. Triệu Dương nằm trong kiệu nhẹ nhàng mở mắt, chỉ thấy trong lòng hơi chua xót.
Ta là đang giận ngươi, ngươi đã không dỗ mà còn tránh mặt ta. Hừ, đáng ghét.
Nghĩ thế, y tức giận đùng đùng bước ra bên ngoài, lườm hắn một tia sẹt lửa rồi phóng lên lưng ngựa, kéo dây cương tiến về phía trước. Hai người cưỡi ngựa đi song song, cái gì cũng không nói với nhau. Chỉ là trong tâm đã cảm thấy một cỗ trống vắng.
Đoạn Trường Kiệt muốn quan tâm, nhưng sợ y chán ghét hắn.
Triệu Dương muốn hắn dỗ mình, nhưng lại chờ hoài không được.
Tối đến, Triệu Dương ngâm mình dưới dòng suối mát, trong tâm toàn là suy tư vấn nặng. Khi ấy hắn làm như vậy, y đã rất mong chờ, mong chờ rất rất nhiều. Vậy mà hắn lại chẳng nói ra. Rồi vì thế mà giận dỗi.
Bây giờ nghĩ lại, y cảm thấy bản thân quá ấu trĩ. Đoạn Trường Kiệt căn bản không phải không có chút tâm tư nào với y, mà bởi vì còn gánh nặng trên vai, hắn không thể đặt thì giờ vào chuyện khác. Vậy nên, những lời nên nói vẫn là chờ vào một dịp khác.
Nghĩ vậy, Triệu Dương cảm thấy thật nhẹ lòng, cũng không còn hờn dỗi nữa.
Không lâu sau, y nằm trong kiệu, chăn ấm nệm êm, gối đầu cũng mềm mại. Tất cả thứ này đều do hắn chuẩn bị, nhưng cư nhiên một từ cũng không nói với y, chỉ đơn thuần là lặng thầm săn sóc.
Bất quá, nhưng điều này y biết hết. Vì thế mà dần dà tâm tư liền xáo động, bồi hồi không yên. Cuộc sống của y, chính là vì hắn mà bị đảo lộn đi hết.
Triệu Dương hoài nghĩ rồi bĩu môi, thầm mắng Đoạn Trường Kiệt đáng ghét, đáng ghét nhất trên đời. Nếu không phải vì ngươi, ta đã không phải suy tư nhiều thứ như thế.
Mà thủ phạm họ Đoạn đang ngồi ngoài đốm lửa, điên cuồng hắt hơi. Sau đó vì chịu không nổi gió lạnh, đành bước vào trong kiệu. Hắn nhìn thoáng qua người nhỏ đang nhắm mắt tĩnh lặng, bản thân âm thầm thở dài thường thượt.
Thân ảnh cao ráo nhẹ nhàng nằm xuống, cố ý cẩn thận không làm y thức giấc. Sau đó đôi mắt đào hoa khép lại, mang nhiều trầm tư mà cố gắng ngủ say.
Bất quá, bên tai hắn đột nhiên vang lên âm giọng the thé ngọt ngào của y : "Ta lạnh." Gương mặt y khi nói ra cũng phiếm hồng, gò má nóng ran. Không hiểu là mang ý tứ gì.
Đoạn Trường Kiệt nghe xong liền bật dậy, kéo kéo chăn cho y. Triệu Dương thấy hắn không hiểu ý mình, liền lần nữa tức giận nhắc lại : "Ta lạnh!"
Hắn luống cuống hết cả tay chân, rồi sau đó nhường luôn tấm chăn của mình cho y. Triệu Dương bị hắn chọc cho tức giận, khóe mắt bị hun đến đỏ hoe. Đoạn Trường Kiệt như sắp xỉu đến nơi, lấp ba lấp bắp : "A, ngươi đừng khóc, ta chạy đi mua thêm chăn cho ngươi."
Triệu Dương tức đến muốn thổ huyết, chịu không nổi mà nói huyt toẹc ra : "Tên ngu, ta là muốn ngươi ôm ta ngủ."
Không khí đột nhiên ngừng lại, kéo theo Đoạn Trường Kiệt một vẻ đần độn ngốc nghếch, hắn ngờ ngờ nghệch nghệch nở nụ cười vô tri : "Ha, ngươi muốn ta ôm ngươi?"
Triệu Dương nhìn dáng vẻ của hắn, có chút cạn lời : "Ừm."
Đoạn Trường Kiệt mừng rỡ mắt sáng, nhào đến ôm lấy y chặt cứng, đến mức y không thể thở nổi. Triệu Dương chán ghét xùy một tiếng, sau đó thỏa mãn nhắm mắt lại, trải qua một giấc không mộng mị
Đêm hôm ấy, có hai trái tim thật ấm áp...