Thiên Hạ Và Mỹ Nhân, Trẫm Đều Muốn!

Chương 21: Sự thay đổi của Trần Tấn.




Triệu Dương mang đôi hoa tai tinh xảo, tranh thủ bên cạnh có một hồ nước, y cúi xuống ngắm nhìn. Nụ cười nở rộ rạng rỡ hơn, y đã từng thử qua biết bao loại trang sức từ khắp mọi miền đất nước. Nhưng đôi hoa tai này chính là đẹp nhất, vừa vặn rất phù hợp với y.

Đoạn Trường nhìn người nọ, trong mắt hiện lên vẻ nuông chiều khó tả. Song, tông giọng trầm ấm mang chút si mê vang lên : "Về thôi, đã trễ rồi"

Triệu Dương ngẩng mặt, gật đầu với hắn.

Hai thân ảnh đi dưới bầu trời hoàng hôn vạn sắc, ánh dương vàng mang hơi thở ấm áp, phủ lên mảnh tình sáng rỡ cả thiên thu.

[...]

Mái lá lộp xộp, cũ kĩ mục nát. Như tâm can của một phàm nhân như Trần Tấn. Gã vẫn tựa đầu vào tường, chỉ là nước mắt từ đầu chảy xuống, hốc mắt đỏ hoe đến đáng sợ, giọt nước nặng trĩu, như mưa lũ trút nước, rơi vào trái tim một cõi nát tan.

Trần Tấn vươn tay, mở ra chiếc hộp nhung màu đỏ gấm, bên trong... là một

chùm tóc đen nhánh.

Gã im lặng, chỉ là nước mắt không ngừng tuôn rơi. Lời nói như vạn tiễn xuyên tâm của Đỗ Lâm lại lần nữa cất lên :

"Trường An đế ngài ấy yêu ngươi. Ngay cả khi sắp chết, ngài ấy còn tuyệt đối căn dặn ta, rằng đừng trách ngươi, hãy để ngươi sống, còn phải sống thật tốt."

Nói đoạn, thái úy ngẩng mặt lên cao, ngăn lại dòng nước mắt sắp sửa trào tuôn.

"Còn chùm tóc đó, là của ngài ấy. Ngài ấy trước lúc lâm chung, chỉ nhắc đến ngươi, đến tột cùng cũng chỉ mình ngươi. Lời trăng trối cuối cùng, chính là mong, ngươi sẽ cắt một nhánh tóc đã bạc của mình và để vào trong đó."

Trần Tấn mang đôi mắt đỏ hoe, từ đầu chí cuối chỉ im lặng. Đến tột cùng chỉ vì bốn chữ 'nhánh tóc đã bạc' mà bật ra tiếng nấc nghẹn ngào. Mọi cảm xúc vỡ òa trong đau khổ. Trái tim như bị bóp nghẹn, nước mắt tuôn trào đến thở cũng không thông.

Ngươi không còn nữa, còn muốn ta sống tốt để làm gì? Đến bạc đầu cũng chẳng có người bên cạnh... Tại sao lại ép ta phải sống?!

Trong thâm tâm gã có biết bao lời muốn mắng, muốn trách. Nhưng người chẳng còn nữa, còn trách mắng ai được đây...

Đỗ Lâm nhìn thân ảnh nhếch nhác trước mắt, ánh mắt gã chỉ toàn đau thương tột cùng. Ông không khỏi hoài niệm, người này và thiếu niên mười tám tuổi khi xưa, thật sự quá khác.

Trần Tấn bây giờ tàn nhẫn độc ác, ánh mắt vô hồn tịch mịch. Còn gã năm mười tám tuổi, chính là thiện lương đoan chính, đôi mắt sáng tựa trăng sao.

Chỉ là ái tình phàm tục quá rối ren, khi thì hạnh phúc xua tan sương gió, khi thì đau dớn tựa vạn tiễn xuyên tâm. Quả thật, nhân sinh là một cõi vô thường, sinh mệnh lại chẳng thể tồn tại độc hữu cô đơn, đến loài cá cũng cần nước để sống, thì người cũng cần người yêu thương.



Làm sao sống được mà không yêu,

Không nhớ, không thương một kẻ nào?

(Bài thơ tuổi nhỏ - Xuân Diệu)

Đỗ Lâm thở ra từng hơi nặng nề, ông nói với gã : "Mong người suy nghĩ thông suốt, hãy nén đau thương."

Nói rồi ông xoay người rời đi, vừa đẩy cửa, đã bắt gặp hắn và y cùng đứng ở đó. Đỗ Lâm hơi bất ngờ, sau đó cụp mắt rũ mi : "Các ngươi, đã nghe hết rồi sao?"

Triệu Dương nhìn thoáng qua hắn, rồi đáp lại lời thái úy : "Phải.."

Đỗ Lâm nhìn hai người, mở lời: "Tạm thời, hãy để hắn yên tĩnh, có một số nút thắt chỉ có bản thân hắn mới có thể tháo dỡ" Dứt lời, ông bước chân rời đi. Để lại bóng lưng đầy khắc khổ.

Trời đã dần xuống đêm, gió lạnh thổi qua làm buốt thấu da thịt, vô tình làm cảm xúc trong lòng mệt mỏi u hoài. Hai người đứng đó hồi lâu, chợt y cảm thấy trên vai nặng trĩu. Ánh mắt y nhìn sang, thấy mình đang khoác một chiếc áo lông thú trắng tuyết.

Y nhìn hắn, chỉ thấy sườn mặt góc cạnh cùng sóng mũi cao vút. Đoạn Trường Kiệt cất giọng trầm ấm : "Đêm lạnh, đừng để nhiễm phong hàn."

Triệu Dương mỉm cười, trong lòng rất ấm áp, đến mức không cảm thấy trời lạnh một chút nào.

Đúng lúc này, Lý Tử Đàm mang một rỗ rau tươi đi đến, cậu thấy họ, cười cười vẫy tay : "A, Tứ Điện Hạ, Đoạn tiên sinh, mau dùng cơm thôi"

Rất nhanh sau đó, hai người họ đã ổn định trên bàn ăn. Khu nấu ăn và dùng bửa nằm ngoài ngôi nhà, khá rộng rãi, dụng cụ làm bếp rất đầy đủ. Bàn ăn rộng lớn, ngoài hắn và y thì những người còn lại cũng đã yên vị tại chỗ ngồi.

Lý Tử Đàm đặt món ăn cuối cùng xuống, bản thân hớn hởi ngồi xuống vị trí của mình. Cậu giương mắt nhìn y, chờ cho Triệu Dương nhấc đũa gặp thức ăn thì Lý Tử Đàm mới dám dùng bửa.

Ban đầu bọn họ đều chú trong lễ nghi, nhưng Triệu Dương đã bảo không cần thiết, nên bọn họ mới dám dùng bửa cùng Tứ Điện Hạ cao cao tại thượng nhà mình.

Bửa ăn trải qua trơn tru, sau đó Chu Diệp Phong bị Lý Tử Đàm đá đít đi rửa bát. Những người còn lại ai làm việc nấy.

Triệu Dương trước tiên đi rửa mặt, xong xuôi cũng không thấy hắn đâu. Y đi dạo xung quanh, sau đó dừng lại trước một bờ hồ, mặt nước sóng sánh, những cánh hoa nhuận hồng trôi trên làn sóng nhè nhẹ lăn tăn.

Y thấy hắn ngồi bệt trên bờ, xung quanh có mấy hộp màu đa dạng, tay cầm cọ như đang vẽ vời gì đó. Tử Điện Hạ thả nhẹ bước chân, tò mò lại gần.

Y vươn tay hù hắn một cái, ai ngờ Đoạn Trường Kiệt thật sự giật mình, bả vai hắn nảy thật mạnh rồi nhanh như cắt lấy vải lụa che đi bức tranh. Hoàn toàn không cho y nhìn thấy trong tranh vẽ gì.



Triệu Dương bĩu môi, híp mắt nghi ngờ.

"Ngươi giấu giấu diếm diếm như vậy, rốt cuộc là vẽ cái gì? Chẳng lẽ là vẽ cảnh xuân cung?"

Đoạn Trường Kiệt cạn lời, cốc đầu y một cái thật kêu, lên tiếng chỉnh đốn : "Thiếu đứng đắn."

Triệu Dương ăn đau xoa xoa trán, bĩu môi nhìn hắn uất ức. Sau cùng thẹn quá hóa giận, y mở miệng mắng mỏ : "Có ngươi mới là thiếu đứng đắn. Ta hỏi ngươi. Tại sao phải...

Kết quả lời chưa kịp thốt ra, tầm mắt y đã rơi phải thân ảnh của Trần Tấn. Gã mặc trang phục trắng xóa đã cũ kĩ, thần sắc im lìm chẳng tí xao động. Ông ta bước đến cạnh bờ hồ, hất nước liên tục lên mặt.

Đoạn Trường Kiệt và Triệu Dương nhìn nhau, ai cũng có suy nghĩ riêng trong đâu.

Trần Tấn như có như không, cất lời : "Chuyện phục quốc, ta có thể giúp ngươi."

Lời này tuy đơn giản, nhưng lại có uy lực kinh hồn. Ai chẳng biết, Trần Tấn là Nhiếp chính vương, quyền lực không thiếu, quân đội binh sĩ càng có thừa. Được ông ta giúp đỡ, quả thật là một cơ hội rất tốt.

Nhưng Đoạn Trường Kiệt không đồng ý ngay, đôi mắt đào hoa của hắn híp lại, ngập tràn những suy tư nặng nhọc. Hắn chỉ hỏi hai chữ : "Tại sao?"

Trần Tấn cười trừ, trên mặt vẫn bình thản, chỉ có trái tim là không ngừng rỉ máu, ông ngẩng mặt lên trời, nhìn ánh trăng sáng trên cao. Rồi thấp giọng, nói : "Ta muốn trả nợ"

Không khí lại rơi vào im lặng, tưởng chừng như cuộc hội thoại đã sớm chấm dứt, chợt nhiên, hắn cất lời.

"Được."

Trần Tấn xoay mặt lại, mỉm cười nhìn hắn. Đây rõ ràng nụ cười dễ nhìn nhất của gã. Giấy phút ngắn ngủi, hắn đã nhìn thấy hình bóng của người mà cha hắn yêu thương. Rõ ràng là rất đẹp, như vì tình mà hóa điện hóa dại.

Trần Tấn như được nhẹ lòng, ông đứng lên, nhìn vào y, mở lời khen ngợi : "Ta đã nghe danh ngươi rất lâu, đến bây giờ mới được gặp. Quả thật là danh bất hư truyền."

Sau đó, gã nhìn sang hắn. Trong mắt toàn là ẩn ý. Đoạn Trường Kiệt nhìn thoáng qua, hiểu được ánh nhìn đó có nghĩa là gì. Vì thế, hắn nhìn y, rồi nhanh chóng rời mắt, lỗ tai cũng phiếm hồng.

Trần Tấn bật cười ha hả, xoay người rời đi.

Triệu Dương ngơ ngác nhìn theo, trong lòng toàn là dấu chấm hỏi to đùng. Sau đó y vứt ra sau đầu, ngáp ngắn ngáp dài chuẩn bị tắm rửa. Trực tiếp bỏ mặc hắn, y ứ thèm đếm xỉa nữa.

Đoạn Trường Kiệt cười trừ, thầm mắng y ấu trĩ nhưng cũng thật dễ thương...