Trung Sơn được thiên nhiên ưu đãi, đất rộng mênh mông, cò bay thẳng cánh, đồi núi trùng điệp, rừng rậm tươi tốt. Cái tồi tệ duy nhất chắc chắn là triều đình hoàng tộc. Bọn chúng chê bai văn chương lễ nghĩa, chỉ chú trọng việc luyện võ kiếm cung. Một chút tri thức văn nhã cũng chẳng có, độc ác bạo ngược lại có thừa.
Triệu Dương cùng hắn đi song song, vải lụa đỏ trên nón phất phơ trong gió, y nhìn lên trời, thấy thiên khí hòa nhã, gió mùa ấm áp. Bỗng, trước mặt y xuất hiện cái bánh bao tròn tròn, vỏ bánh trắng muốt, nghi ngút khói.
Y hơi bất ngờ, quay sang hỏi hắn : "Ngươi mua khi nào?"
"Khi ngươi lơ đãng nhìn trời nhìn đất đấy. Sao nào? Thiên nhiên Trung Sơn rất tốt, khi ta làm Hoàng đế sẽ mời ngươi đến dạo chơi. Chịu không?"
Y cười xùy, liếc xéo hắn. Cất giọng đùa giỡn : "Còn lâu."
Xong chuyện, y há miệng cắn một cái thật lớn lên chiếc bánh bao, nhai nhoàm nhoàm, khóe mắt cong cong đầy hào hứng.
Hắn nhìn đôi má trắng trẻo có vẻ mềm mại của y, hầu kết lăn tăn khổ sở dằn xuống xúc cảm muốn chạm vào.
Hai người một lớn một nhỏ đi quanh khu chợ, không tránh khỏi làm lòng dân kinh động. Tiếng xì xào bàn tán vang lên :
"Ôi trời ơi, hai vị công tử đó là ai vậy chứ? Dung mạo thật đẹp nha."
"Phải đó phải đó, ngươi nhìn người mặc y phục đỏ đi, mỹ mạo có khi là vô địch thiên hạ ấy chứ."
"Phải phải, người thanh niên tư trang đỏ cao ráo kia cũng quá khí chất đi. Cơ mà hai người họ đứng cạnh nhau sao lại quá hòa hợp nhỉ?"
Tiếng xì xào đan xen lẫn nhau, tạo thành một cỗ âm thanh hỗn tạp không nghe rõ lời lẽ. Vì thế, hắn và y còn tưởng rằng bọn họ đang buôn dưa lê tám chuyện, không nghĩ tới dung nhan của mình lại tạo ra một trận huyên náo như thế.
Trên đường đi tấp nập đông đúc, vậy mà chẳng ai để ý một ông cụ tàn tật đang lê lếch thân xác già nua khó khăn di chuyển, da thịt nhăn nheo cà sát xuống đất, để lại xay xước, máu quện xuống mặt đường.
Triệu Dương và hắn đồng loạt chạy đến, ngăn cản ông cụ, hắn nói : "Thưa ông, xin đừng di chuyển nữa, vết thương sẽ nghiêm trọng."
Ông cụ già với mái tóc bạc phơ, ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt lão là một tầng sương mù vô hồn vô sắc, đột nhiên lóe lên tia sáng. Ông cụ kinh hỉ, nói những lời khó hiểu :
"Đất Trung Sơn lầm than khốn khổ
Bỗng lâm hải giang hòa từ tốn
Thiên hạ cúi đầu nguyện suy tôn
Ngạo nghễ vĩ nhân đã trở về."
Triệu Dương nhíu mày, nhìn ông lão trước mặt đầy hoài nghi. Ông cụ thấy y, tia sáng trong mắt càng rực rỡ, lão bật cười tươi rói, tay ôm mặt phẩn khởi đảo điên : "Thái bình rồi, thái bình rồi."
Ông ta cứ thế ôm mặt cười điên dại, chả hiểu trời trăng mây gió gì. Nhưng có lẽ đang rất vui, đúng hơn là hạnh phúc đến phát điên.
Đột nhiên từ hướng khác xuất hiện một thiếu nhiên độ mười lăm mười sáu, cậu chạy vội đến, ôm lấy ông lão : "Ông à, ta mới sơ ý một chút mà người đã như vậy rồi. Nào, ta đỡ người về nhà."
Nói rồi, cậu chàng ôm lão đứng lên, khập khiễng bước đi, cũng không để ý đến hai người hắn và y đang đứng ở đó.
Ông lão được đưa đi, còn luyến tiếc quay đầu lại nhìn bọn họ : "Hãy nhớ cho kĩ, chỉ có các ngươi mới làm được, không là các ngươi thì không là ai hết."
Sau đó, bóng lưng lão chìm trong biển người mênh mông, rồi mất hút.
Đoạn Trường Kiệt và Triệu Dương nhìn nhau, trong mắt toàn là ngờ vực hoài nghi. Cả hai hết nghĩ rồi lại ngẫm, sau cùng liền vứt ra sau đầu, mặc kệ mà đi tiếp.
Trông thấy phía trước đông người tụ tập, toàn là thanh niên trai tráng, từ bần cùng đến khá giả đều có đủ. Hắn và y tò mò đi đến, chen qua đám người dày đặc. Triệu Dương thấy phía trước là một cô gái mỹ mạo thanh nhã, mặt mài trái soan thẹn thùng cầm đóa tú cầu đó.
Cư nhiên là nghi thức ném tú cầu kén rể của người xa xưa. Theo truyền thống, người con gái của một gia đình khá giả khi không muốn tuân theo cuộc hôn nhân sắp đặt của cha mẹ, sẽ ném tú cầu chọn chồng. Người chụp được tú cầu chính là đức lang quân được trời cao phó thác, dù là tướng quân chức cao vọng trọng hay ăn mày đầu đường xó chợ, thì cuộc hôn nhân giữa hai người họ bắt buộc phải diễn ra.
Triệu Dương bĩu môi, xinh đẹp như vậy nhưng lại quá ngu ngốc, đem số phận của mình ra đánh cược một ván lành ít dữ nhiều như vậy. Chi bằng nhắm mắt nhắm mũi nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ cho xong.
Bất quá, không đợi y ngẫm nghĩ lâu. Tú cầu đỏ tươi đã từ trên cao bay xuống, vừa vặn rơi vào tay y.
Triệu Dương : "!!!"
Đoạn Trường Kiệt : "..."
Y phun ra một câu chửi thề phỉ nhổ, sau đó nhanh như cắt túm lấy cánh tay hắn chạy đi thật nhanh.
Đám đông ngơ ngác vô thức tản ra, mở lối cho hai người một lớn một nhỏ thành công tẩu thoát. Đoạn Trường Kiệt nhìn khuôn mặt hoảng hốt của y, lại nhìn xuống cánh tay mình bị y nắm lấy. Không khỏi bật ra tiếng cười.
Hai người lúc này đang núp ở một nơi hẻo lánh, không có người qua lại. Triệu Dương nghe hắn cười, trừng mắt liếc hắn đầy sát khí âm trì : "Cười cái rắm."
Đoạn Trường Kiệt mím môi, sau đó lên tiếng : "A, thần biết lỗi rồi." Nói xong còn chu môi bày ra vẻ mặt cún con tội nghiệp.
Triệu Dương thấy da gà mình nhảy dựng, buồn nôn đẩy mặt hắn ra. "Ngươi tránh xa ta ra một chút. Ta không muốn mắc bệnh giống ngươi."
"Trần đời không phải cứ muốn là được." Sau đó gắt gao ôm lấy y, cọ cọ liên hoàn : "Xem ngươi có còn khinh bỉ ta không."
Triệu Dương bị cọ làm cho nhột, cười chảy nước mắt : "A a đừng đừng."
Y càng nói, hắn càng làm tới, hai tay bóp eo người nọ, điên cuồng cù léc, Triệu Dương không nhịn nổi nữa, há miệng cười một trận sảng khoái.
Song, y chùi nước mắt nơi khóe, được cười một trận lớn như thế, y cảm thấy trong người nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cao hứng sánh vai cùng hắn. Trên đường đi còn mua mấy tửu rượu hảo hạn, ăn uống no say.
Triệu Dương ôm cái bụng căng phồng no nê, thở phì phò cùng hắn trở về.
Ra khỏi khu chợ, khung cảnh bên ngoài chan hòa yên tĩnh hơn rất nhiều, thiên nhiên tươi tốt mát mẻ.
Đoạn Trường Kiệt kéo tay y, dắt người nhỏ đi tới một nơi xa lạ.
Hoàng hôn ngả màu đỏ vàng ấm áp, họa nên đôi mắt sáng rỡ tựa vạn ngàn sắc xuân của Triệu Dương, y tròn mắt chiêm ngưỡng khung cảnh đẹp như một giấc mơ trước mắt. Là cánh đồng hoa hướng dương tuyệt mỹ mênh mông.
Gió mùa hạ mang hương thơm trầm luyến của loài hoa mặt trời, quyện vào không khí đầy trìu mến vấn vương.
Triệu Dương nở nụ cười tươi, chỉ về phía trước : "Ngươi nhìn kìa, hướng dương đẹp lắm đúng không?"
Đoạn Trường Kiệt chỉ nhìn y, từ đầu chí cuối không hề dời mắt. " Phải, hướng dương rất đẹp..."
Nhưng chẳng bằng Triệu Dương.
Nụ cười của y càng nở rộ rực rỡ, đẹp đến chói lóa che lấp cả bầu trời. Khẽ hóa thành lông vũ, cọ vào trái tim hắn một cỗ vấn vương.
Đoạn Trường Kiệt ngẩn người, móc từ trong túi ra một đôi hoa tai tinh xảo, họa tiết phượng hoàng lửa quyền lực, chạm khắc bằng loại đá quý mà y chưa từng thấy, viên ngọc màu đỏ, xinh đẹp và cao quý.
Chỉ là một đôi hoa tai, nhưng lại tỏa ra loại khí thế vương giả lạ thường.
"Ta tặng ngươi, muốn đeo không?"
Triệu Dương ngơ ngác, nhìn hắn ngờ vực, nhưng y rất thích vẻ đẹp của nó, sau đó bèn gật đầu.
Đoạn Trường Kiệt mỉm cười nhu hòa, cúi người đeo lên tai y. Sắc đỏ quyền lực phảng phất uy nghiêm, khiến cho y thêm vài phần sắc xảo tôn quý.
Hắn nhìn y, ngợi khen : "Đẹp, rất đẹp."
Triệu Dương ngượng đỏ cả mặt, xoay người nhìn về phía cánh đồng hoa : "Đẹp gì chứ? Ngươi nói quá rồi."
Hắn cười trừ, cùng y đứng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, vạt áo tung bay, mang hơi thở ái tình bùng cháy. Hữu duyên thế nào, ngày hôm nay cả hai đều mặc trang phục màu đỏ. Tựa như hỉ phục tân hôn.
Triệu Dương không biết, đôi hoa tai ấy là bảo vật của các đời Hoàng hậu Bắc An lưu truyền, được chính tay Hoàng đế đeo cho Hoàng hậu của mình vào ngày đại hôn.
Nói như thế, đây chính là lời thổ lộ không công khai.
Trời biết đất biết, rằng tâm ta duyệt ngươi, định kiến xã hội hay luân thường đạo lý gì đó. Ta mặc kệ!
...
Hoàng hôn nhuộm đỏ một cõi trời
Sắc thắm hoa vàng tỏa thiên hương
Bùng cháy ái tình tâm luyến mộ
Tình sử lưu danh mãi muôn đời.