Trở về thành Thiết Nam, Tư Đình đem toàn bộ suy đoán của nàng nói cho các vị tướng quân biết. Mọi người nghe xong ai ai cũng lập tức kinh sợ. Đông quốc mấy năm gần đây đúng là đã để lộ dã tâm to lớn. Ví như năm trước, bọn chúng bất ngờ tấn công khiến quân ta không kịp đề phòng. Kết quả có thể thấy, thương vong thảm trọng, Lưu Kỳ Tân tướng quân hi sinh, Thiết Nam thành cũng suýt rơi vào tay giặc. Cho nên hiện tại suy đoán của Lưu Tịnh Thi rất có thể sẽ xảy ra.
- Thái Mẫn Quận chúa nghĩ như vậy là hoàn toàn có khả năng. Chúng ta vẫn nên chuẩn bị trước thì tốt hơn.
Trương Hồng tướng quân lên tiếng, mấy người khác liền gật đầu tán đồng. Nghe vậy Tư Đình cũng góp ý thêm:
- Mạt tướng thấy trước mắt việc cấp bách là phải sơ tán người dân ra khỏi khu vực sông Tô Giang. Ngày mai mạt tướng sẽ lập tức điều động binh lính giúp mọi người sơ tán.
- Nên vậy, nên vậy!
Lúc này Trương Hồng tướng quân lại lo lắng:
- Vậy bước tiếp theo, chúng ta nên ngăn cản quân địch thế nào đây?
Trong phòng lại rơi vào một mảng yên tĩnh. Chợt lúc sau mới có một vị tướng quân trung niên đáp rằng:
- Hay là chúng ta đặt bẫy ở dưới đất. Đợi cho bọn chúng qua sông rồi sẽ tự động rơi vào bẫy mà chết.
Nghe được ý này, đám người lại nhíu mày cân nhắc:
- Kế này cũng được! Nhưng như thế chỉ có thể tiêu diệt được quân tiên phong của bọn chúng mà thôi. Đội quân chủ lực phía sau, chúng ta nên xử lý thế nào?
Câu hỏi lại làm cả phòng im bặt, không một ai lên tiếng. Bấy giờ Lưu Tịnh Thi mới chợt đứng dậy, bước chân trầm ổn đi lại tấm bản đồ được treo trên giá. Phượng mâu quét qua một vòng khắp phòng, nàng nói:
- Ta có kế này!
Thấy thế, ngồi ở phía dưới năm, sáu vị trung niên tướng quân đều nghiêm túc lắng nghe. Ánh mắt mọi người sáng lên đổ dồn về phía nàng mong đợi. Trong cái nhìn của bọn họ, nàng không chỉ đơn thuần là một thiếu nữ, mà nàng còn là quân sư, là vị cứu tinh của mọi người.
- Mời Quận chúa nói!
Lưu Tịnh Thi nhẹ gật đầu, chậm rãi phân tích:
- Để ngăn cản Đông quốc không phải là không có cách, nhưng sắp tới chúng ta sẽ phải chịu tổn thất một chút. Việc này phiền các vị tướng quân hãy viết thư nói rõ với Hoàng thượng, tránh để cho người lo lắng. Kế tiếp, ta cần mọi người giữ chân bọn chúng ở lại khu vực hạ lưu sông trong vòng một tháng. Chỉ cần một tháng, ta nhất định sẽ khiến cho chúng... có đi mà không có về!
Vừa dứt câu, đáy mắt ai nấy đều hiện lên nét vui mừng. Nhưng chỉ chốc lát sau đó, trên mặt mọi người lại lộ ra không ít băn khoăn. Bởi binh lính trong thành hiện tại còn lại quá ít, sợ là không đủ sức giữ chân quân địch. Hơn nữa phải chịu tổn thất lớn như vậy, bọn họ khó tránh khỏi một phen nghĩ ngợi. Nhưng rồi Trương Hồng tướng quân tin tưởng nàng, ông đập mạnh tay lên bàn tỏ ý quyết định, dứt khoát cao giọng tán thành:
- Được! Ta sẽ gửi thư lên triều đình yêu cầu chi viện thêm binh mã. Chắc chắn sẽ giữ chân được bọn chúng.
Thấy vậy mấy người còn lại cũng đồng loạt chấp thuận, ai ai cũng quyết một lòng bảo vệ đất nước.
- Ta cũng đồng ý!
Quận Chúa nếu đã mở miệng nắm chắc như vậy, bọn họ cũng nên tin tưởng vào nàng một lần. Dù sao thì hiện giờ, với thời gian cấp bách như thế, kế sách mà Quận Chúa đưa ra đã là hoàn hảo nhất rồi! Lúc này Lưu Tịnh Thi mới hài lòng nhìn quanh một lượt. Mà nơi tròng mắt nàng lại như ẩn như hiện chớp lóe lên một tia sáng lạnh:
- Nếu Đông quốc đã dám đến, vậy cứ cho bọn chúng ở lại đây hết đi!
...
Tiễn nàng trở về phủ, lúc này ngoài trời đã tối, Tư Đình bỗng im lặng suốt quãng đường đi khiến nàng có chút không quen. Nàng mới hơi nghiêng mặt tỏ ý dò hỏi một chút:
- Huynh đang suy nghĩ chuyện gì thế?
Nghe nàng hỏi, hắn mới cất giọng trả lời:
- Sắp tới có chiến sự, ta lo lắng cho muội!
Thở dài một hơi, hắn nói tiếp:
- Ở lại đây không an toàn, hay là muội về kinh thành đi. Mọi việc chỗ này đã có ta rồi!
Đúng là chiến sự khó đoán, nguy hiểm khắp nơi, nhưng Lưu Tịnh Thi nàng không thể đi được. Bởi vì sắp tới nơi đây sẽ có rất nhiều bá tánh phải chịu khổ, nàng vẫn còn muốn giúp đỡ bọn họ một chút.
- Dù sao đây cũng không phải là lần đầu ta ở lại nơi xảy ra chiến loạn. Nhưng bá tánh nếu không có người giúp đỡ, họ sẽ rất khó mà vượt qua!
Tư Đình nghe vậy thì cười khổ:
- Chuyện đó đã có quan địa phương hỗ trợ rồi mà!
- Nhưng ta vẫn muốn chút góp sức cho An Hòa quốc. Dù sao thì thêm một người cũng là thêm một phần sức mạnh!
Thấy điệu bộ quyết tâm này của nàng, Tư Đình còn muốn nói thêm gì đó nhưng chỉ đành cười trừ rồi thuận theo:
- Từ đó đến nay muội vẫn luôn làm theo ý mình. Muội cứ kiên quyết như thế này, thật đúng là khiến cho ta vừa cảm thấy an tâm, vừa cảm thấy không nỡ!
Bởi vì nàng chính là người quan trọng nhất trong cuộc đời này của hắn. Nhưng tiếc rằng câu nói đó, Tư Đình lại không nói ra! Sau một khắc kiềm lại tâm tư, hắn liền nhỏ giọng thì thầm bên cạnh nàng:
- Vậy đừng để bản thân lao tâm quá sức, nếu không... ta đau lòng!
Nghe đến ngữ điệu này, Lưu Tịnh Thi chỉ cúi đầu không đáp. Bóng đêm cũng vừa vặn che khuất đi ánh mắt nàng.
Sáng sớm hôm sau Lưu Tịnh Thi đã đi đến tìm quan địa phương hỗ trợ. Nàng cùng mấy vị nha sai đi mua lương thực, áo ấm về dự trữ. Những người khác thì lo việc xây nhà, dựng lên nơi tạm trú cho dân chúng. Bên này Tư Đình cùng với các binh sĩ đang ra sức giúp người dân sơ tán, di chuyển đến nơi khác. Các vị tướng quân còn lại, người thì viết thư gửi lên kinh thành yêu cầu chi viện binh mã. Người thì bắt đầu đào bẫy mai phục ở bờ sông. Tất cả đều lên tinh thần chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.
...
Đông quốc, phủ Cao Vương.
Phủ đệ dưới ánh nắng mai vốn ấm áp thanh bình, nhưng vẻ như vì sự có mặt của hắn mà khung cảnh xung quanh nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo dị thường. Người này ngũ quan hoàn mĩ, diện mạo tuyệt luân, nhưng con ngươi sâu thẳm nhìn không ra vui hay giận, khiến cho bất cứ ai khi đối mặt cũng đều cảm thấy tinh thần không được thoải mái, trong lòng bất giác sợ hãi. Hắn cũng chính là hắc y nam tử lần trước đã bắn mũi tên về phía Quý Thuần Khanh - Tứ Vương gia Cao Viễn.
Năm trước dẫn binh tấn công Thiết Nam thành thất bại, lần này hắn tuyệt đối sẽ không để cho nó thoát khỏi lưỡi kiếm của mình một lần nữa. Có được Thiết Nam thành cũng đồng nghĩa có được cả khu vực phía Đông Nam của An Hòa quốc. Chỉ cần chiếm được vùng đất màu mỡ, trù phú này, Đông quốc đã có trong tay tám phần đánh bại An Hòa, bảy phần bá nghiệp thống nhất thiên hạ.
Lúc này Cao Viễn mới chậm rãi nhìn xuống nửa tấm hổ phù(1) trong tay. Nửa miếng sắt cũ kĩ này lại hiện lên trong mắt hắn muôn vầng hào quang của sự tôn kính và vị nể mà người đời dành cho mình. Tuổi trẻ hắn đã phải vất vả dẹp loạn phương Bắc, ngày đêm trù tính đánh chiếm phương Nam, một mình thống lĩnh tam quân, lập bao chiến công hiển hách cho Đông quốc. Ấy vậy mà khi trở về kinh thành, dù có trong tay nửa tấm hổ phù, hắn vẫn chỉ là một quân chốt mà thôi! Càng nghĩ hắn càng siết chặt lực nắm, miệng không ngừng cất tiếng cười lớn. Chẳng biết nụ cười kia đang thể hiện điều gì, chỉ thấy qua một lúc lâu Cao Viễn mới từ từ đứng dậy, ngẩng đầu hướng về phía mặt trời thì thầm:
- Quân chốt muốn hữu dụng, thì chỉ cần "qua sông"!
Tia nắng bên ngoài chợt chiếu vào trong phòng, ánh lên bạc môi đang nhếch cao của nam tử. Chưa bao giờ hắn cảm thấy không khí của buổi chiều tà lại dễ chịu đến thế! Màu vàng của những tia nắng ấm áp như đang xoa dịu đôi mắt hắn. Đồng thời nó cũng gợi lên một hình ảnh rực rỡ trên chiến trường hôm nọ, thứ vẫn luôn không ngừng kích thích tâm trí hắn. Qua điều tra, Cao Viễn cuối cùng cũng đã biết được thì ra thiếu nữ hoàng y xuất hiện ngày hôm đó chính là Thái Mẫn Quận chúa Lưu Tịnh Thi. Không những có vẻ ngoài băng thanh ngọc khiết, kinh tài tuyệt diễm, hơn nữa nàng còn là một vị quân sư nổi danh khắp An Hòa. Nhớ tới nàng, Cao Viễn liền vui vẻ nghiêng đầu nhìn lồng chim đang treo ngay song cửa, cười nói:
- Thứ gì càng khó nắm giữ, ta lại càng hứng thú!
Tiểu ưng dường như nghe hiểu được lời nói của hắn, chú chim nhỏ không ngừng ra sức vẫy cánh bay loạn trong lồng. Thấy thế Cao Viễn càng thêm khoái trá cười lớn. Vốn là một loài chim dữ khó thuần, nhưng Cao Viễn hắn đã thích chẳng phải nó cũng đành nằm gọn ở trong lồng đấy thôi sao! Hiện tại bất kể là thành hay người, hắn cũng tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua!
...
Chú thích
(1) Hổ phù: là cái bùa hình hổ. Thứ nghi trượng này được sử dụng như sau: Dọc sống lưng xẻ hổ làm đôi, nửa phải do vua giữ và nửa trái trao cho tướng lĩnh mệnh đi tham chiến. Nếu không có hổ phù thì thống soái không có quyền điều binh khiển tướng.