Chiều hôm sau, từ sớm Tư Đình đã cưỡi ngựa đến trước cửa Lưu phủ. Hôm nay hắn vận thường phục màu vàng nhạt, đai đeo thắt lưng da nâu, cả người toát lên khí chất đặc biệt phóng khoáng. Khi nhìn thấy thiếu nữ thanh y từ xa đi lại, khí độ vốn trầm ổn của hắn chốc đã bị lung lay. Trong mắt hắn, nàng kiều diễm như đóa hoa cúc trắng nở rộ giữa trời đông giá rét, gương mặt thanh thoát, hoạt sắc sinh hương(1) khiến cho người nhìn thật muốn một phen ôm vào lòng bảo hộ, yêu chiều.
Lưu Tịnh Thi vốn chẳng nhận ra ngọn lửa nóng bỏng trong đôi mắt ấy mà vẫn ung dung đi tới. Đến khi nhìn thấy con ngựa phía sau Tư Đình, bước chân nàng có hơi khựng lại, trên mặt thoáng hiện tia ngập ngừng. Tư Đình lại làm như không nhận ra biểu tình trên gương mặt nàng có chút biến đổi. Hắn nhanh nhẹn lại gần, ân cần phủi những bông tuyết vương trên mái tóc nàng, trong bụng vô cùng vui vẻ cười nói:
- Đi thôi!
Lưu Tịnh Thi thấy hắn vẫn vô tư thoải mái, mi tâm nàng chợt có hơi nhíu lại. Dù sao nàng cũng đã không còn là một tiểu cô nương, lần này cả hai lại cùng cưỡi chung với nhau trên một con ngựa, điều này liệu rằng có thật sự thỏa đáng? Thấy nàng không có động tĩnh, ý cười trong mắt hắn mỗi lúc càng thêm sâu. Hắn lập tức đi đến con ngựa, quen thuộc quỳ một chân xuống đất làm bậc thang để nàng dễ dàng leo lên. Vừa nhìn thấy hình ảnh này, Lưu Tịnh Thi bỗng nhớ đến lúc còn nhỏ, cả hai khi đó vẫn thường cùng nhau cưỡi ngựa dạo chơi. Nhưng loạn thế đến sớm, binh biến tàn khốc đã lấy đi bao kí ức tươi đẹp của nàng. Thời gian trôi qua nhanh như một cái chớp mắt khiến nàng cũng quên mất cảm giác vô tư vô lự ấy. Hôm nay nếu đã có cơ hội, nàng cũng không nên quá câu nệ tiểu tiết! Có chăng là vừa rồi nàng đã suy nghĩ quá nhiều mà thôi! Nghĩ thế, Lưu Tịnh Thi mới nhanh nhẹn leo lên lưng ngựa.
Tư Đình thấy vậy cũng lập tức bật người ngồi lên phía sau. Hai tay hắn vòng qua trước nắm lấy sợi dây cương, cả khuôn ngực rắn chắc vì thế vô tình chạm vào lưng nàng. Giây phút đó, mùi hương cam thảo ngọt ngào dễ chịu của nàng chợt len lỏi vào sâu trong khoan mũi hắn, trêu chọc đến tận chốn tâm can khiến cho lồng ngực nam tử vô thanh vô tức nổi lên từng đợt sóng vỗ. Chỉ là gián tiếp ôm nhuyễn ngọc ôn hương(2) vào lòng, nhưng khắp người hắn bây giờ đã mơ hồ dâng lên một loại cảm xúc khó tả. Thời khắc này, hắn thật sự tham luyến nó vô cùng. Những giấc mộng xuân ngày ấy tựa như đang dần dần hiện lên ở trước mặt làm Tư Đình gần như không thể kiềm chế được vọng niệm đang dâng cao. Vòng tay của hắn mỗi lúc càng ôm càng chặt. Nếu không phải đang đi giữa phố, chỉ sợ tình cảm hắn ấp ủ mấy năm qua, hôm nay sẽ thật sự trỗi dậy.
Hiện tại dù đang đi dưới bầu trời tuyết rơi nặng hạt, nhưng Lưu Tịnh Thi vẫn tinh ý cảm nhận được thân nhiệt của Tư Đình lúc này bỗng nhiên nóng hổi. Những biến hóa nhỏ xảy ra ở đằng sau, nàng đều mông lung đoán được mấy phần! Thoắt cái, tâm tình của nàng phút chốc liền bị treo lên cao, cả người cũng trở nên cứng nhắc không dám động. Trong lòng nàng bây giờ thật không mong tình bằng hữu này lại xảy ra những điều khó xử! Sau một hồi vất vả bình ổn tâm tư loạn chuyển, cuối cùng ánh mắt nàng mới lấy lại nét trầm tĩnh như thường ngày. Lưu Tịnh Thi khó khăn nén lại một hơi thở dài. Nàng vờ đưa tay hứng lấy một bông tuyết rơi, chậm rãi cất tiếng:
- Ta từng nghe được một câu nói rất hay. Không biết huynh đã có nghe qua nó hay chưa!
Tư Đình tò mò:
- Là câu gì?
Lúc này dù không thấy được vẻ mặt của nàng, nhưng qua ngữ điệu hắn vẫn nhận ra trong đó có mấy phần nghiêm túc.
- Trên đời này, thứ không thể cưỡng cầu chính là duyên phận.
Vừa nghe đến đây, hình ảnh bông tuyết tan trong tay nàng cũng hoàn hảo rơi vào mắt hắn. Nàng lại tiếp tục bâng quơ cất lên mấy câu thơ đầy ý vị:
- Vô tình kéo Đông, Đông liền đến,
Cố tình níu tuyết, tuyết lại tan!*
Tư Đình nghe xong, cả người liền rơi vào trầm ngâm, Lưu Tịnh Thi cũng im lặng không lên tiếng. Không khí trong nháy mắt bỗng chợt ngưng đọng lạ thường. Câu chuyện cứ thế âm thầm tan như bông tuyết, cả hai thì vẫn một lần nữa đưa mắt tiếp tục nhìn về phía trước, trong lòng không biết đang suy tư điều gì.
...
Ra khỏi Thường Xuân châu, đi thêm khoảng năm dặm nữa là đến sông Tô Giang. Từ lúc dọn đến Thường Xuân châu đến nay, đây là lần đầu tiên Lưu Tịnh Thi bước chân ra khỏi phủ. Tư Đình thấy nàng có tâm tình đi dạo, hắn liền thong thả cho ngựa đi chậm lại.
- Bình thường nơi đây cảnh vật rất đẹp. Nhưng mùa đông đến khiến khắp nơi đâu đâu cũng chỉ là một màu trắng xóa. Những cành cây trơ trọi, trụi lá kia càng làm cho vùng hạ lưu này thêm phần ảm đạm.
Hắn ngừng lại đôi chút, sau đó nói tiếp:
- Nếu muội muốn ngắm cảnh, mùa xuân năm sau dưới những ánh nắng rực rỡ, nơi đây sẽ biến thành một hoa viên lung linh đủ màu sắc. Đến lúc ấy ta sẽ dẫn muội ra đây đi dạo một lần nữa có được không?
Lưu Tịnh Thi nghe thế cũng không từ chối:
- Như vậy cũng được!
Thấy nàng đồng ý, tâm tình ủ dột của hắn lập tức như được nắng mai chiếu rọi, nhanh chóng khởi sắc. Nhưng ngay lúc này sắc mặt của Lưu Tịnh Thi lại bỗng chợt biến chuyển một cách bất thường. Dòng suy nghĩ miên man cứ không ngừng ẩn hiện trong đầu nàng, "mùa đông tuyết rơi" còn cả "ánh nắng mùa xuân"... Thoáng cái, nàng lại rơi vào không gian suy nghĩ của chính mình. Hôm qua sau khi nghe Tư Đình nhắc đến sông Tô Giang, trong đầu nàng chợt lóe lên một hình ảnh chưa được làm rõ. Cho nên hôm nay nàng ra đây đi dạo, mục đích chính là muốn tìm hiểu rõ cái nàng hình dung được thực sự là như thế nào. Tư Đình vẫn không hề hay biết tâm trí nàng đang rối rắm. Hắn vẫn nhiệt tình giới thiệu xung quanh:
- Muội nhìn hướng đó xem! Thượng nguồn của Sông Tô Giang chính là ở trên núi Hoàng Sơn.
Nhìn theo ngón tay hắn chỉ, ngọn núi cao nhất ở phía Tây thì ra là nơi bắt nguồn của dòng sông này. Hắn kể:
- Hoàng hôn buông xuống biến cả ngọn núi thành một màu vàng chói lọi. Từ đó người ta mới đặt tên cho ngọn núi này là Hoàng Sơn. Muội thấy nó có đẹp không?
Lưu Tịnh Thi hướng mắt về chân trời rực rỡ đằng xa, tâm tư bất giác ngộ ra được vài điều. Đúng là vạn vật trên thế gian này tồn tại đều có ý nghĩa của riêng nó. Tựa như ngọn núi kia, tựa như con sông này, nếu không có chúng ngăn cách giữa các quốc gia, sợ là sinh linh sớm đã đồ thán, bá tánh lầm than chìm trong khói bụi mù mịt của chiến tranh rồi! Mà nàng cũng sẽ không có cơ hội đứng đây nhìn ngắm thiên nhiên tuyệt diệu như vậy! Lưu Tịnh Thi lúc này mới an nhiên nở nụ cười đáp lại hắn:
- Đẹp! Đẹp lắm!
Nhưng thoắt một cái, bất chợt nàng liền quay sang, mang theo sắc mặt ngưng trọng nói với Tư Đình:
- Ta nghĩ ra rồi!
Trong nháy mắt, hắn đã bị nàng làm cho giật mình. Nhưng nhìn đến nét mặt nghiêm trọng của nàng, hắn liền biết đã có chuyện không hay xảy ra:
- Muội nghĩ ra chuyện gì vậy?
Lưu Tịnh Thi lập tức nói nói rõ không chút chần chừ:
- Sắp tới nước sông Tô Giang sẽ đóng băng. Ta đoán... Đông quốc nhất định sẽ nhân cơ hội này dẫn binh qua sông, đánh chiếm phía Nam!
- Cái gì???
Có thể nói tâm tình của cả hai trong một phút đã thay đổi mười phần. Bởi vì chuyện này cực kì hệ trọng, nếu bây giờ còn không bắt đầu chuẩn bị, Đông quốc nhất định sẽ đánh cho bọn họ không kịp trở tay. Sau vài giây kinh ngạc, Tư Đình liền chớp mắt một cái, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh như xưa:
- Nếu tiên đoán của muội là đúng, vậy ta phải đem chuyện này nói lại với các vị tướng quân, nhanh chóng tìm ra đối sách mới được.
Nói rồi cả hai lập tức cho ngựa chạy về thành, tạm thời gác lại những tư tình phiền muộn. Bấy giờ trong đáy mắt nàng, trừ đi một chút đau thương hoài niệm thì chỉ còn lại duy nhất một tia kiên định. Có thể nói từ nhỏ nàng đã có một sở thích đặc biệt với binh pháp. Lớn lên một chút lại được cùng cha ra chiến trường. Chính vì điều này mà đối với đánh trận, nàng luôn có cảm xúc mãnh liệt hơn những nữ tử khác. Hơn nữa ý nguyện của cha nàng là thiên hạ thái bình, dẹp yên phản loạn. Nàng nhất định sẽ giúp cha hoàn thành nguyện vọng đó.
...
Chú thích
(1) Hoạt sắc sinh hương: vẻ đẹp sinh động.
(2) Nhuyễn ngọc ôn hương: ngọc và hương dùng để ẩn dụ phụ nữ, cả câu là đang diễn tả một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng.
*Mượn ý thơ từ hai câu: Hữu ý tài hoa hoa bất phát. Vô tình sáp liễu liễu thành âm. (Cố tình trồng hoa hoa chẳng nở. Vô tình cắm liễu liễu lại xanh). Hai câu này được lấy từ "Tăng Quảng Hiền Văn". Đây là một áng văn tập hợp tất cả những thành ngữ tục ngữ, những câu nói nôm na trong nhân gian xen lẫn với các lời dạy thánh hiền của Trung Quốc.