Những luận điểm nàng nói ra không ngừng đánh vào lòng hắn từng đợt sóng hoang mang, nghi hoặc. Sóng lấp sóng, vùi dập hắn giữa một vùng tối đen lạnh ngắt, khiến cho hô hấp của hắn dần trở nên mỏng manh, suy yếu. Hàm Thuận mưu phản là chuyện rõ rành rành, chứng cứ không thể chối cãi. Nhưng thực quyền của ông ta khi ấy còn yếu, quân đội cũng không nhiều, gia tộc lại ở xa không thể tùy thời bảo vệ, vậy rốt cuộc là ai đã cho ông ta lá gan để tạo phản? Trách ông ta quá tham lam bị quyền thế làm che mờ đôi mắt, khiến đầu óc mụ mị. Hay thật ra ông ta có nỗi khổ riêng? Hoặc là...
- Sở dĩ Hàm Thuận có mưu đồ bất chính, đó là vì ông ta đã nắm chắc được phần thắng trong chuỗi toan tính năm xưa. Hàm Thuận... hẳn là còn có con bài chưa lật!
Tư Đình vẫn còn chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn mông lung, Lưu Tịnh Thi đã tiếp tục lên tiếng như thể ngầm khẳng định khiến hắn càng thêm mơ hồ. Không sai! Nếu không nắm chắc được mọi chuyện, ông ta tuyệt đối sẽ không dám đánh cược mạng sống của bản thân và của cả gia tộc mình như vậy. Hơn nữa đây còn là một hành động đại nghịch bất đạo, thiên lý bất dung, cái giá phải trả chính là tiếng nhơ đeo trên người đến ngàn đời sau. Ngẫm lại những lời Lưu Tịnh Thi vừa nói, Tư Đình cũng dần dần hiểu được một hai. Hắn lặng người một lúc, sau đó lại thắc mắc:
- Cứ cho là ông ta còn có con bài chưa lật đi chăng nữa, nhưng Hàm gia đã bị tru di cửu tộc, phe cánh trong triều của ông ta cũng đã bị Hoàng thượng loại trừ. Vụ án này, chẳng phải đã kết thúc từ sáu năm trước rồi hay sao?
Bấy giờ Lưu Tịnh Thi mới nhẹ nâng cánh môi, con ngươi chợt lướt qua một đốm sáng khó nắm bắt. Mùi hương phong lữ thanh mát, thơm dịu từ đỉnh trầm thoang thoảng bay khắp gian phòng, xua đi chút vị đắng chát đang trào dâng trong lồng ngực nàng.
- Nếu như ta nói, nó vẫn chưa kết thúc?
Ngữ khí của nàng khi đó có chút êm ả pha lẫn chút lơ đễnh tựa mặt hồ thu, nhưng lại vô tình khuấy lên trong lòng hắn một dòng nước xoáy hung hiểm. Năm xưa chính hắn cùng Lưu Kỳ Tân tướng quân dẫn binh sang phía Tây dẹp loạn, thành công đập tan âm mưu tạo phản của Hàm Thuận. Nay theo lời của Lưu Tịnh Thi thì dường như sự việc này vẫn còn có ẩn tình khác khiến hắn không khỏi hoang mang.
- Còn nhớ lúc huynh bắn mũi tên về phía tên cầm đầu đám thổ phỉ Tây Độc chứ?
Nghe nàng hỏi, Tư Đình lập tức gật đầu. Lưu Tịnh Thi vẫn giữ chất giọng đạm nhiên nói tiếp:
- Trước khi vong mạng, hắn đã nói với ta một câu. Hắn nói, hắn tên Hàm Nghị!
Nhớ không lầm thì con trai của Hàm Thuận cũng tên Hàm Nghị. Nếu luận về tuổi tác thì quả thật cả hai đều có điểm tương đồng. Nhưng ở trên đời, việc người có giống tên nhau thật sự không hề thiếu! Lúc này dù không nhìn đến vẻ mặt của Tư Đình, nhưng Lưu Tịnh Thi nàng vẫn có thể hình dung được biểu cảm trên khuôn mặt hắn lúc bấy giờ ra sao. Thấy vậy nàng mới bình thản tiết lộ cho hắn một thông tin quan trọng:
- Vả lại... đám thổ phỉ ấy còn am hiểu về Tứ Môn Đồ Sát trận!
Vừa nghe đến đây, Tư Đình liền khó tin bật thốt:
- Làm sao có thể?
Tứ Môn Đồ Sát trận là trận pháp chỉ lưu truyền dưới đời các vị quan võ có phẩm hàm từ Tứ phẩm trở lên. Hơn thế nữa, trận đồ này từ xưa đã được các bậc thánh nhân của An Hòa quốc sáng chế và chỉ duy các vị tướng lĩnh của An Hòa mới từng được tiếp xúc, học qua. Trùng hợp thay, Hàm Thuận vừa là võ tướng, vừa có phẩm hàm Chánh Tứ phẩm. Vậy nên Tứ Môn Đồ Sát trận rất có thể là do ông ta đã chỉ dạy cho con trai mình. Nay Hàm Nghị lại xuất hiện với thân phận là thổ phỉ, chỉ e cái tên Tây Độc kia cũng chỉ là một lớp mặt nạ hắn dùng để ngụy trang trong suốt sáu năm vừa qua mà thôi. Và biết đâu nơi núi sâu rừng vắng ấy, cũng chính là nơi đang chứa con bài chưa lật của Hàm Thuận!
Nắng vàng xuyên qua khung cửa, hắt vào trong phòng từng dải sáng lấp lóa bụi mờ. Ngỡ đâu ánh sáng là thứ tinh khiết nhất, nhưng nào ngờ nó lại ẩn chứa những chấm nhỏ li ti đầy tạp chất. Tư Đình đột nhiên hiểu ra rằng, không phải những gì mắt thấy được thì đều sẽ là sự thật. Trôi qua hai khắc, bên ngoài mặt trời đã dần chếch về phía Tây, kéo theo những tia sáng lẩn khuất vào từng đám lá. Trời lặn, đồng thời nhấn chìm mối suy tưởng của hai người vào một vùng xám đen, ảm đạm. Chuyện hôm nay Lưu Tịnh Thi nàng đoán ra, Hoàng thượng chắc chắn cũng đã biết được từ sớm. Vậy nên tạm thời bọn họ không cần gấp gáp vào cung để bẩm báo sự việc. Cả hai bấy giờ chỉ lẳng lặng nhìn nhau không lên tiếng, trong lòng đều có những đáp án dành cho riêng mình.
...
Mây ngả mình phiêu lãng, gió lả lướt nhành cây, quang cảnh xung quanh hôm nay thật ôn hòa nên thơ, trinh tường(1) như họa. Dưới vòm trời xanh trong, Cao phủ vẻ như đã khởi sắc hơn hẳn một năm về trước. Song, bề ngoài hào nhoáng tuy có thể che mắt người khác, nhưng nội tình khốn quẫn làm sao giấu được kẻ trong cuộc!
Giữa sân viện rộng lớn, Cao Viễn đang không ngừng luyện tập kiếm pháp một cách điên cuồng, bất chấp. Ánh kiếm cứ chốc chốc lại lóe lên làm cho đám hạ nhân đứng gần đấy cũng phải đau mắt nhíu mày. Toàn thân Cao Viễn lúc này đã thấm đẫm mồ hôi, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt. Nếu tinh ý quan sát, đôi bàn tay của hắn khi ấy cũng đã có chút run run, hơi thở mỗi lúc một dồn dập khó kiểm soát. Nhưng bấy nhiêu vẫn không khiến hắn cảm thấy thỏa mãn. Một chiêu hắn xuất ra chưa giết được trăm tên, Cao Viễn hắn tuyệt nhiên vẫn chưa có ý định muốn dừng! Nhưng dù có kiên trì đến mấy mà không biết liệu sức mình, giỏi xem thời thế, thì mặc cho hắn có nỗ lực gấp bội, tất thảy cũng chỉ bằng thừa mà thôi. Thanh kiếm hắn cầm ở trong tay kia rốt cuộc cũng chỉ là một thanh sắt được rèn đúc tại nhân gian, hoàn toàn nào phải đâu thần binh lợi khí được luyện hóa ở trên trời. Thân sinh tại phàm trần mà muốn so với vị trí phía trên cao, chuyện này quả đúng là si tâm vọng tưởng!
...
Chú thích:
(1) Trinh tường: Đẹp, tốt lành.