Lúc này đây, đừng nói tới việc đồng tử nàng rung động, mà đến ngay cả cơ thể của nàng cũng đều có chút lung lay khó chống.
- Nếu thật là có chuyện tốt như vậy, ta xin thay mặt bá tánh gửi lời cảm tạ đến Cơ đại phu!
Nói rồi Lưu Tịnh Thi liền khom người cúi đầu muốn cảm ơn hắn. Cơ Túc thấy vậy vội một tay đỡ, một tay xua, giải thích:
- Quận chúa xin đừng làm vậy, thảo dân thật sự không dám nhận. Đây chỉ là sứ mệnh, là đạo đức của một người hành y cần phải có mà thôi!
Một năm dài đằng đẵng lây lất bước đi trên than hồng bỏng rát, nay cuối cùng cũng đã có người mang đến cho dân chúng nơi đây một đôi giày mới vừa chân. Lưu Tịnh Thi thật khó nén khỏi kích động, tâm tình lập tức phấn khởi, tròn mắt lắng nghe hắn nói tiếp:
- Thật ra những lần đi vào rừng hái thuốc, thảo dân phát hiện có một vài nơi đất ẩm. Đoán rằng bên dưới chắc là có nguồn nước nên mới cố ý đánh dấu lưu lại.
Vừa dứt câu, hắn liền lấy ra một mảnh giấy phác họa đơn giản những nơi đã dánh dấu đưa cho nàng xem. Kèm theo đó còn có danh sách ghi chép lại một loạt các loại thảo dược từ bình dân đến quý hiếm. Lưu Tịnh Thi thấy vậy thì lấy làm khó hiểu, hỏi hắn:
- Đây là?
- Đây là những loại thảo dược có công dụng tăng cường sức khỏe, điều trị vấn đề về suy nhược thần kinh, người dân nơi đây hẳn là đang rất cần chúng. Tuy hạn hán làm cho muôn loài héo khô, chết rũ nhưng may mắn thảo dân vẫn bắt gặp được một ít ở trong rừng. Hơn nữa những nơi chúng sinh sống... thường là ở ven bờ suối, gần hồ ao!
Nghe đến đây, bàn tay nàng đang cầm mảnh giấy liền bất giác run run siết chặt. Nói như vậy, nếu tìm được các loại thảo dược này thì khả năng cao bọn họ cũng sẽ tìm thấy nguồn nước. Dù ít dù nhiều, dân chúng sẽ có được cơ hội sống sót qua đợt hạn hán này. Ngẫm nghĩ một chút nàng liền cất vội mảnh giấy, đồng thời đưa cho hắn một lọ thuốc trị thương rồi nhanh chóng đứng dậy cất lời chào tạm biệt.
Thanh y vừa khuất bóng, Cơ Túc nhìn lọ thuốc trên tay, sau lại chậm rãi nhìn về phía cánh cửa trầm ngâm ưu lự. Khóe mắt hắn khi ấy vừa có chút luyến tiếc xen lẫn chút tán thưởng, vừa cảm thông mà cũng vừa oán trách:
- Thuốc dù quý cũng chỉ chữa được ngoài da. Người dù tốt cũng không tránh được kiếp nạn. "Nhân thân hiếm thấy, chân pháp khó nghe, trung thổ khó sinh"(1). Tiếc rằng ý trời đã sắp đặt, vận mệnh con người làm sao có thể thoát!
Trong kiếp luân hồi, trăm ngàn năm mới có thể tạo nên hình người. Quá trình ấy gian nan, vất vả và đầy khó khăn, vì thế mới gọi là "Nhân thân hiếm thấy". Vậy nên khi đã làm người thì cần phải cố gắng hiểu lấy bản thân mình, cố gắng sống sao cho đúng đức hạnh, tu tập nghiệp lành để kiếp sau không bị đày ải vào kiếp súc sinh, thú vật. Nhưng dường như... nàng vẫn còn chưa hiểu hết về nàng! Nguyện vọng thiên hạ thái bình, bách tính an cư, đến cuối cùng là ý nguyện của cha nàng hay đó là lẽ sống mà nàng đang hướng tới? Giữa thời chiến loạn, muốn giữ mình thì buộc phải tính kế người. Cho nên Cơ Túc hắn cũng không thể nói được, đời này là nàng đang gieo xuống mầm ác hay đang vun trồng quả thiện!
Đối với quan điểm Phật giáo, trong vạn vật đều có Phật tính và Ma tính tồn tại song song, nếu không có ý chí kiên định, quyết tâm cao độ thì chắc chắn sẽ rơi thân vào vũng lầy Ma pháp. Tuy nhiên để hiểu được và làm được lại là một điều rất gian lao, khó nhọc. Vì thế nhà Phật mới gọi đó là "Chân pháp khó nghe", dẫu có nghe nhưng cũng khó mà học. Giống như việc Lưu Tịnh Thi từng gián tiếp giết chết hai mươi vạn đại quân Đông quốc, hi sinh cả tính mạng của hơn năm vạn binh sĩ An Hòa để cầm chân địch. Hành động của nàng lúc ấy đã là "Tà"! Nhưng sau đó nàng lại khôi phục cuộc sống của muôn dân, rũ bỏ danh lợi, quyền thế, thậm chí còn không màng đến tính mạng mình để hành thiện tích đức. Việc làm của nàng lúc bấy giờ lại là "Chính"! Cho nên nói, ranh giới giữa chính và tà vốn dĩ mong manh khó phân. Con người cần phải có bản lĩnh, khả năng quan sát sáng suốt thì mới mong đi đúng con đường dẫn tới vô vi, hạnh phúc viên mãn. Nhất là đối với một vị Quận chúa như nàng thì cần phải vững tâm để không bị sa ngã giữa cõi tạm bợ này.
Đến cuối cùng giữa muôn vàn gian truân, trắc trở, nàng còn phải học cách vượt qua những cám dỗ nơi phồn hoa hư phù, để sống và làm một con người ngay thẳng, liêm khiết. Chỉ khi đã thông tường luân lý, nàng mới có thể phủi đi lớp bụi ám đen nơi trần gian, khoác lên mình một hồn thể châu ngọc. Còn nếu không biết tu dưỡng và nâng cao giá trị bản thân thì khối xác thịt này rất nhanh rồi cũng sẽ bị thối rữa, hư nát mà thôi. Đó cũng chính là ý nghĩa của "Trung thổ khó sinh"! Ba loại kiếp nạn ấy có lẽ đời này nàng cũng không thể tránh khỏi mà chỉ có thể tự thân mình nếm trải.
Suy nghĩ miên man một lúc, Cơ Túc mới cẩn thận cất lọ thuốc vào tay áo. Hắn cũng không ngờ rằng bao năm qua sống vô dục vô cầu, nay bản thân lại đột nhiên quan tâm lo lắng cho một người xa lạ.
Mây trắng bên ngoài dần dâng lên cao, kéo theo tâm tình của vài người treo lơ lửng. Có người lẳng lặng suy tư, cũng có người trong lòng hỗn độn khó đoán. Từ lúc bước ra khỏi căn phòng đó đến nay, Lưu Tịnh Thi vẫn chưa hề quay đầu nhìn lại. Chỉ khi đi đến trước xe ngựa, nàng mới chợt chững lại một thoáng. Nàng lơ đễnh lướt mắt nhìn qua hai chữ Từ Tâm trên bảng hiệu của y quán, trong miệng thì thầm tự nhủ:
- Chỉ mong sao người cũng như tên!
Lúc bấy giờ nhìn nàng có vẻ nhàn tĩnh nhưng sâu thẳm trong lời nói ấy lại ẩn hiện một nỗi ưu tư đến lạ. Có lẽ mối tâm sự của nàng cũng không chỉ có một!
...
Cách cổng thành Thiết Nam khoảng vài trăm thước có một tòa tướng phủ vô cùng trang nghiêm, rộng lớn. Bốn vách tường phủ duy chỉ có một màu xanh thẫm đơn điệu nhưng cũng không thể giấu được vẻ uy nghi chốn quan quyền. Dưới nền trời bao la cao vợi, Tư phủ đứng đó sừng sững tựa như khí tiết quân tử của gia chủ nơi đây. Lưu Tịnh Thi sau khi rời y quán liền ghé tới nơi này, quen thuộc bước vào trạch viện đứng đợi Tư Đình. Năm đó nàng đến, mùa đông lạnh lẽo cũng theo sang. Nay nàng trở lại với không khí mùa hạ nóng bức, cùng một trái tim đầy khí huyết mãnh liệt.
Lúc này Tư Đình từ chính đường bước ra, phong thái có điều trầm ổn hơn xưa. Thấy hắn xuất hiện, Lưu Tịnh Thi như tìm được người đáng tin cậy để trút bầu tâm sự và dốc hết những bận tâm trong lòng mình. Nhìn đôi môi của thiếu nữ trước mắt dần cong lên, quầng sáng từ đâu bỗng điểm soi trên khuôn mặt nàng làm cho lòng hắn tô thêm vẻ xao động. Hắn mỉm cười nhìn lại, ra dáng điềm tĩnh đi tới, nhưng bước chân có phần hơi vội vã đã bán đứng lòng hắn. Tư Đình ghé lại gần, như có chút hiểu ý mà hỏi nàng:
- Hôm nay muội đến đây là để thăm ta, hay là để bàn về chính sự?
Lưu Tịnh Thi nhìn hắn đang vui vẻ đi đến, nàng liền nhoẻn miệng đáp:
- Một nửa chính sự!
Nói rồi cả hai chậm rãi đi về phía thư phòng. Thấy nàng không tiếp tục nói chuyện mà chỉ chuyên tâm bước tiếp. Với điệu bộ nhàn nhã này, chỉ e "một nửa chính sự" mà nàng sắp nói còn to lớn hơn hắn nghĩ rất nhiều. Tư Đình cũng ngầm hiểu, phất tay cho cảnh vệ thư phòng lùi ra xa một chút, đảm bảo tư mật cho cuộc trò chuyện này. Khi bước vào trong, Lưu Tịnh Thi không khách sáo ngồi xuống trước, đồng thời lấy ra mảnh giấy danh sách đưa cho Tư Đình:
- Phiền huynh kiểm tra giúp ta công dụng cũng như đặc điểm của các loại thảo dược này. Nếu không có vấn đề, có thể lệnh cho một vài tiểu đội vào rừng hái nó về đây, sẵn tiện đào đất xung quanh tìm kiếm thêm nguồn nước.
Nói xong nàng tiếp tục lấy ra tấm bản đồ được phác họa sơ lược vị trí của các loại thảo dược đưa cho hắn. Tư Đình nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, trong lòng thì mừng thay cho dân chúng. Hắn cũng không hỏi từ đâu nàng có được bảng danh sách này. Bởi vì từ trước cho tới nay, Tư Đình hắn chưa bao giờ nghi ngờ lời nàng nói. Hắn vội gấp lại mảnh giấy cẩn thận cất đi, sau đó chậm rãi ngước lên nhìn nàng dò hỏi mà cũng như để khẳng định:
- Đây, chắc không phải là "một nửa chính sự" mà muội nói đâu nhỉ!
Lưu Tịnh Thi nghe thấy thế cũng không phản bác, chỉ gật đầu một cái tỏ ý đồng tình:
- Đúng vậy! Thật ra cái ta đang cần tìm chính là tư liệu về trận loạn binh phía Tây của kẻ phản quốc Hàm Thuận sáu năm trước!
- Hàm Thuận?
Tư Đình nghe nàng nói vậy, cả người bỗng chợt lạnh toát. Không khí lúc này tuy vẫn trong lành, nhưng sao hắn cảm thấy bản thân dường như có chút hít thở không thông, lồng ngực trướng lên vô cùng quái dị. Linh cảm nói cho hắn biết, chuyện nàng sắp tiết lộ sẽ khiến cho hắn lo âu trăm bề. Hắn nuốt xuống một ngụm nước bọt, khô khan trả lời:
- Tư liệu ta vẫn còn giữ lại một ít, để ta đi lấy ra cho muội. Nhưng về kết quả điều tra cụ thể chi tiết, tiếc là tất cả đều nằm trong Hoàng cung. Thi Nhi, chẳng lẽ sự việc năm xưa còn có điểm nào không thỏa đáng?
- Tạm thời vẫn chưa biết được chắc chắn! Hiện tại ta chỉ cần làm rõ một số khúc mắc mà thôi.
Tư Đình nghe đến đây trong lòng liền khơi dậy một loạt những nghi vấn:
- Thật sự là có khúc mắc sao? Nhưng chẳng phải khi ấy Hoàng thượng đã đích thân điều tra ra Hàm Thuận là cố ý mưu phản, chứng cứ vô cùng xác đáng? Lẽ nào...
Còn chưa kịp nói hết câu, Lưu Tịnh Thi đã vội ngắt lời:
- Năm xưa dưới trướng của Hàm Thuận chỉ có sáu vạn binh mã. Mặc dù đã bắt tay với Tây Ly nhưng huynh thử nghĩ mà xem, Tây Ly nhiều lắm có thể trợ giúp cho ông ta thêm bao nhiêu vạn binh mã nữa? Bấy nhiêu có đủ để làm nên một cuộc phản loạn hay không?
Tư Đình càng nghe, mày kiếm càng nhíu chặt. Giọng nói của nàng như gió ngàn thổi qua rẫy lúa nương ngô, dần dần hình thành trong hắn một cơn cuồng phong bão cát.
- Hơn thế nữa, cả Hàm gia lúc đó đều ở tại kinh thành, sống dưới con mắt quan sát và chịu sự quản lý của Thiên tử. Thử hỏi một người chinh chiến sa trường hơn ba mươi năm như Hàm Thuận, liệu có ngu dốt đến độ để cho điểm yếu của mình rơi vào tay người khác được hay sao?
...
Chú thích:
(1) Nhân thân hiếm thấy, chân pháp khó nghe, trung thổ khó sinh: Trong Phật giáo, đây là ba kiếp nạn khó tránh của con người.
Những giảng giải về ba kiếp nạn này được trích và tóm tắt từ nguồn phatgiaoonline.com