Đầu hạ bầu trời thoáng đãng, mây ở trên cao trong xanh rực rỡ. Nắng vàng bao phủ khắp không trung, nung cho vạn vật một cỗ nhiệt nồng.
Trong sân viện Lưu phủ lúc này, Lưu Tịnh Thi đang khẽ động môi thắm cất lên "Khúc Hoài Nam". Điệu sáo có lúc bay bổng, có lúc lại trầm lắng, nghe sao vừa phấn khởi mà cũng vừa cô liêu. Cách đó khoảng mười bước chân có một đôi mắt đang dõi theo nàng mê đắm. Nhìn thiếu nữ uyển nhã thướt tha đang thả hồn mình vào sáo khúc làm trong lòng Quý Thuần Khanh bỗng dâng lên một hồi luyến tích(1). Bên cạnh nàng cho đến ngày hôm nay hắn thực sự cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng đâu đó vẫn còn có chút nuối tiếc không cam lòng. Phương Bắc không thể không có người cai quản, quân đội không thể không có người chỉ huy. Hắn biết trên vai mình vẫn còn nặng trách nhiệm! Nếu cả hai không sinh ra trong thời loạn thế, cũng không phải là con cháu hoàng tộc. Có lẽ hai người đã chẳng phải như đất với trời, khó mà tiếp giáp.
Lúc ấy Quý Thuần Khanh chỉ biết nhíu mi, âm thầm nuốt lấy tiếng thở than vào bụng. Nhưng sau tiếng thở dài kia, hắn lại nhoẻn miệng cười một cách thản nhiên.
- Âu cũng là ý trời!
Bản thân hắn bao năm chinh chiến sa trường, ra vào cõi chết cũng không hề kêu ca ngần ngại. Chữ "Trung" mà hắn dành cho đất nước thật đủ để mọi người kính phục. Trong khi đó nàng thân là nữ nhi, nhưng vì bá tánh muôn dân, vì tâm nguyện thái bình thiên hạ của cha nàng. Nàng cũng chẳng màng nguy khốn, luôn nhọc lòng vì xã tắc giang san. Chữ "Nghĩa" mà nàng mang trong mình thật quá đỗi chân thành. Nhưng giữa thế cuộc trăm biến nghìn chuyển, ai mới là người trao cho bọn họ hai chữ "Ái tình"? Và liệu hai chữ "Ái tình" này có dành cho nàng và hắn? Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Quý Thuần Khanh mới vội lấy ra giấy mực, lẳng lặng cúi đầu xuống chuyên tâm phác họa.
Khoảng ba khắc trôi qua, cặp mắt đen láy của hắn mới lóe lên một tia ý nhị. Sau đó hắn lại khom lưng, tiếp tục chấm bút vào nghiên mực rồi đề lên phía dưới bức tranh bốn câu thơ:
- Nhất sinh nhất thế luyến lưu,
Phiến chỉ bất họa mỹ ưu(2) thỏa tình.
Kiên thủ binh, kiến quốc bình,
Tâm Quân(3), tư mộng trung trinh lưỡng toàn.*
Dịch thơ
- Một đời vì người luyến lưu,
Giấy trắng chẳng họa được ưu tư này.
Tay cầm đao kiếm dựng gầy,
Giang sơn, hoa mộng vẹn đầy chữ trung.
Đây không chỉ là một bài thơ, đây còn là một lời thệ ước của hắn dành cho đất nước, dành cho nàng. Bấy giờ Lưu Tịnh Thi mới thoáng thấy vẻ mặt của hắn bỗng chốc trầm hạ. Động tác thổi sáo của nàng cũng chợt dừng lại. Nàng vội cất bước đi đến gần hắn, cất giọng quan tâm hỏi:
- Thuần Khanh, huynh đang suy nghĩ chuyện gì vậy?
Quý Thuần Khanh giật mình thoát khỏi những suy nghĩ mông lung, vội mỉm cười trả lời:
- À, không có gì! Ta vẽ tranh có chút thất thần mà thôi!
Nói đoạn hắn cuộn lại bức tranh cất vào tay áo. Nhưng ánh mắt suy tư trong một khắc kia của hắn, nàng đã kịp nhận ra. Hơn nữa bốn câu thơ trong tranh, nàng đều nhìn thấy rõ ràng.
...
Tối đó cả hai lại cùng nhau xướng họa. Ánh trăng tựa như dòng ôn tuyền(4) chảy quanh đôi tình nhân nọ, làm cảnh sắc giữa hai người càng thêm ấm áp, nhu thoa. Một lát sau, Lưu Tịnh Thi mới lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho hắn.
- Huynh xem thử đi!
Quý Thuần Khanh liền đưa tay nhận lấy, khuôn miệng thoáng nhấc lên cao. Hắn cẩn thận mở hộp gỗ ra, bên trong chính là một chiếc khăn tay thêu hình hoa huệ trắng cùng với bốn chữ "Nhất phiến kiên tâm". Vừa thấy bốn chữ này, Quý Thuần Khanh đã lập tức hạ khóe môi, khuôn mặt thoắt cái cứng đờ. Hóa ra tâm tình của hắn, nàng đều có thể nhìn thấu, vô cùng tỏ tường.
Bấy giờ ngồi ở đối diện, thiếu nữ vẫn luôn nhìn hắn với vẻ mặt như xuân noãn(5) hơi chút mỉm cười. Chân mày nàng giãn nhẹ tựa núi xa, môi mềm khẽ cong tạo thành một vòng cung thanh tú, dịu dàng nói:
- Nhất sinh nhất thế luyến lưu,
Phiến chỉ bất họa mỹ ưu thỏa tình.
Kiên thủ binh, kiến quốc bình,
Tâm Quân, tư mộng trung trinh lưỡng toàn.
Chữ đầu của mỗi câu thơ, chẳng phải ghép lại với nhau sẽ được "Nhất phiến kiên tâm" đó sao?
Lưu Tịnh Thi vừa nói, tay nàng cũng vừa đặt lên tay hắn vuốt ve nhè nhẹ.
- Có phải vì dị tượng, cho nên huynh mới cảm thấy phiền não đúng không?
Quý Thuần Khanh nghe vậy thì không nén được thở ra một hơi. Hắn hơi nghiêng mặt, nhìn nàng thâm tình đáp:
- Thi Nhi! Chỉ có muội là hiểu ta!
"Nhất phiến kiên tâm" nghĩa là một lòng trung kiên, chung thủy. Tâm tư của hắn đều dành hết cho đất nước, cho nàng. Nay trên trời lại xuất hiện Sao Chổi - một điềm báo xui xẻo, tai ương. Hắn sao có thể không lo âu, sầu não cho được? Biết rõ điều này, Lưu Tịnh Thi mới cố ý san sẻ cùng hắn. Nàng chỉ tay lên nền trời đen thẳm kia, hướng đến ngôi sao sáng rực, nổi bật nhất mà nói:
- Thuần Khanh, huynh xem! Sao Chổi và đóa hoa huệ trắng, có phải rất giống nhau hay không?
Quý Thuần Khanh nhìn vào chiếc khăn tay rồi lại nhìn lên trời, sau đó gật đầu:
- Đúng là giống thật!
Nàng nhẹ cười, nói tiếp:
- Huệ trắng có ý nghĩa trong sáng, thuần khiết. Khi nhìn vào nó, ta sẽ cảm thấy vô cùng dễ chịu, thư thái. Cho nên Thuần Khanh...
Tới đây nàng bất chợt quay qua nhìn thẳng vào mắt hắn. Con ngươi nàng lung linh như hoàn bích(6), vừa có thể soi rọi tâm tình của đối phương, mà cũng vừa giúp tinh thần của đối phương cảm thấy an định. Lúc này nàng mới chậm rãi cất lời:
- Đôi khi ta phải biết thay đổi góc nhìn một chút. Sự việc mới có thể tươi sáng hơn!
Nghe xong câu này, đồng tử hắn đã lập tức rung động. Giờ phút ấy lời nói của nàng cất lên dù vô hình nhưng nó tựa như ánh trăng sáng chiếu rọi cõi lòng hắn. Nàng phá tan bóng tối bủa vây hắn bấy lâu, giúp hắn được khai quang tâm nhãn(7). Không sai! Sao Chổi chưa chắc đã mang tới vận xấu hay thiên tai. Chỉ cần ta nhìn nó theo một góc độ khác đi, nó sẽ biến thành một đóa hoa huệ trắng xinh đẹp, yên bình.
- Cảm ơn muội Thi Nhi!
Nút thắt trong lòng vừa được gỡ bỏ, Quý Thuần Khanh liền khẽ khàng đặt lên trán nàng một nụ hôn. Trong giây phút đó hai mắt nàng lại trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết. Dù hiện tại đã vào mùa hạ, nhưng trên má nàng xuân thì vẫn còn vương.
...
Dưới chân núi Dược Vương.
Bạch y nam tử đang dựa người vào thân cây, hướng mắt nhìn về phía Nam của An Hòa quốc trầm ngâm hoài niệm. Sự việc của hai mươi năm trước hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Vốn muốn tránh xa khỏi nơi khiến hắn sợ hãi, nhưng sự tình bây giờ hắn lại không thể nào khoanh tay đứng nhìn được nữa.
- Thật đúng là bất đắc dĩ!
Đêm nay Sao Chổi vẫn còn sáng, lấp loáng trong mắt hắn một nỗi phiền ưu khó giải bày. Chỉ thấy bạch y nam tử nhẹ lắc đầu rồi rời đi, để lại sau lưng một mảnh rừng u tối, tựa như vận mệnh của người dân nơi đầu kia của An Hòa quốc.
...
Chú thích:
(1) Luyến tích: Mến tiếc. Vừa yêu thương vừa cảm thấy tiếc không nỡ rời.
(2) Mỹ ưu: một nỗi ưu phiền xinh đẹp. Ý nói Lưu Tịnh Thi chính là mối bận tâm của Quý Thuần Khanh.
(3) Tâm Quân: tâm hướng về vua, ý nói cả tấm lòng đều dành cho đất nước.
(4) Ôn tuyền: dòng nước ấm.
(5) Xuân noãn: mùa xuân ôn hòa ấm áp.
(6) Hoàn bích: Một thứ ngọc đẹp, không tì vết.
(7) Khai quang tâm nhãn: khai sáng thân tâm. Ý nói làm sáng tỏ, thông suốt những điều còn đắn đo, suy tư trong lòng.
*Thơ tự sáng tác.