Huyết quang bắn tung tóe, mũi kiếm đâm vào thật sâu, đi kèm với tiếng cắt đứt rõ ràng.
Cắt…bị cắt rồi?
Cắt, một đao hai… không, một kiếm chặt hai đoạn, sạch sẽ lưu loát.
Thân thể Bàng Dục run lên, lảo đảo lùi ra phía sau.
- Ngươi… Ta nói xú nha đầu a, ngươi thật đúng là độc ác, mượn danh nghĩa giáo huấn người xấu khi dễ Tú Hương tỷ tỷ của ngươi để thiến người ta. Chẹp chẹp chẹp, một hán tử thật tốt a, cuối cùng lại như thế…chẹp chẹp…
Bàng Dục chỉ vào nam nhân đang nằm duỗi thẳng cẳng trên mặt đất kia, hạ bộ đầm đìa máu tươi, không khỏi lắc đầu thở dài.
Kiếm kia của Đinh Nguyệt Hoa đương nhiên không có đâm trúng hắn.
Bàng Dục là ai chứ ? Cao thủ chơi trò vô lại, thạo nghề giở trò xấu, tiểu la lỵ đấu tâm nhãn với hắn chẳng khác gì thỏ non đùa với cáo già, chán sống mà.
Thấy ánh mắt Đinh Nguyệt Hoa mập mờ, Bàng Dục đã sớm đoán được cô ả không thật lòng, hơn nữa ngay cả bàn tay buông ra kia, ngón tay trông thì đúng là thả ra, nhưng cổ tay trắng nõn như ngọc vẫn còn chưa buông lỏng, với những kẻ luyện qua công phu như cô ả, cũng có thể chỉ trong nháy mắt xoay cổ tay một cái, tay lại vung kiếm một lần nữa.
Cho nên đừng xem Bàng Dục cười hì hì đi tới, mồm đùa giỡn người ta, kỳ thực hắn đã sớm chuẩn bị né tránh. Hắc hắc, chuyện không chắc chắn thì Tứ ca chưa bao giờ làm.
Đinh Nguyệt Hoa xuất kiếm. Hung ác, tàn nhẫn, hiểm độc.
Bàng Dục lắc mình tránh né. Nhanh, mạnh, chắc.
Tiện thể đưa chân móc một cái.
Thời cơ, phương hướng, góc độ vừa đúng, vừa chính xác. Đinh Nguyệt Hoa nhào tới bị ngáng chân mất đà, lảo đảo ngay tại chỗ.
Vô ý thức, nàng cắm kiếm xuống một cái, chống đỡ thân thể lấy lại thăng bằng.
Mà nam nhân nằm dưới đất kia quả thật bất hạnh mà, bỗng dưng lại nằm ở giữa mũi kiếm và mặt đất.
- Giết người rồi, không tốt rồi ----
- Không tốt rồi, giết người rồi ----
Dân chúng đứng vây quanh xem không rõ nguyên do, thấy máu tươi đầy đất, kêu lên sợ hãi lập tức giải tán.
Trong nháy mắt trên đường phố chỉ còn lại Bàng Dục, Địch Tú Hương, Đinh Nguyệt Hoa bốn người.
Vốn chỉ có ba, nhưng gượng ép có thể tính thêm tiểu tử Xuy Tuyết bị mồm vàng của Cẩm mao thử Bạch đại hiệp mắng là con chó nhà giầu có nuôi dưỡng gì gì đó.
- Hay, thật hay a, Đinh nữ hiệp.
Bàng Dục vỗ tay cười to, không chút khách khí châm chọc:
- Không ra tay thì thôi, vừa ra tay là thiến, kiếm pháp này… Ai cha cha, nữ đại hiệp không đi Kính Sự Phòng hậu cung học hỏi thêm một chút thì quả thực đáng tiếc.
- Cái gì Kính Sự Phòng?
Tiểu la lỵ nũng nịu hỏi, ánh mắt to đen nhánh hung hăng trợn trừng nhìn hắn.
- Không thể nào!
Con mắt Bàng Dục trợn lên còn lớn hơn nàng, biểu tình kinh hãi quả thực dọa người:
- Cô nương ngươi ngậm miệng há mồm đều muốn thiến ta, thế nào ngay cả địa phương chuyên làm việc này trong hoàng cung cũng không biết chứ? Như vậy đi, ta ở Hậu cung coi như có chút bằng hữu, không bằng đề cử ngươi qua đó tập sự vài ngày, sau này cắt mới mát tay hơn chút.
- Ha ha ha ha ha ----
Xuy Tuyết vốn đã trúng chẳng biết bao nhiêu quyền cước của chủ tử, cho nên rất thuần thục, rất biết phối hợp với chủ tử, Bàng Dục còn chưa nói xong đã cười tới nỗi lăn trên mặt đất. Đây mới gọi là đỉnh cao của nghệ thuật bợ đít, vỗ mông ngựa.
- Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi…
Tiểu la lỵ tức giận tới nỗi nhảy lên, một kiếm đánh lén kia đã hao hết gần hết khí lực của nàng rồi, đuổi nữa thì ngay cả sờ vào góc áo của Bàng Dục cũng không được, chỉ có thể dùng con mắt để biểu dạt phẫn nộ, còn cặp mắt gian tà dâm dục kia của Bàng Dục cũng không chịu kém, lướt lên lướt xuống trên người nàng ta.
- A còn nữa, Đinh nữ hiệp quả nhiên không hổ là hiệp nữ, để trút giận cho tỷ tỷ không chút nghĩ ngợi đã thiến người của Hồng Hưng hội. Triển đại ca của ngươi từng nói như thế nào nhỉ? À, nhớ rồi, đúng, hổ phụ không khuyển nữ, danh sư xuất cao đồ. Nàng vừa mới đến kinh thành đã chống lại bọn cường hào ác bá, thật đúng là có khí phách một đời cao thủ. Chẳng qua tục ngữ nói rất đúng, đánh chó còn phải xem mặt chủ, ngươi cứ như vậy thiến thủ hạ của Hồng Hưng hội, cuộc sống tương lai sợ là không thể an bình được đâu a.
Đinh Nguyệt Hoa lần đầu tiên nhìn thấy trên đời có nam nhân vô sỉ như thế mặt dầy mồm phun rắm như thế, tức giận đến liên tục giậm chân, túm lấy Địch Tú Hương nói:
- Tỷ tỷ, tỷ xem kìa, ta đã nói hắn đều không phải thứ tốt mà. Hắn đánh người rước họa vào người giờ lại vô sỉ đẩy hết tội lỗi lên người người ta. Hừ, tới thì tới, ai sợ ai chứ? Đinh gia trang không có dễ đụng vào như vậy.
- Ai nha đúng a, Tùng Giang phủ Đinh thị song hiệp nổi danh thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, trừng hung trừ ác, khiến dân chúng không thể không ca tụng kính ngưỡng, có thể nói là các đại hiệp đương đại không người nào không biết đến họ. Ngay cả các lão ấu, phụ nữ và trẻ em hoàn toàn không biết gì tới giang hồ, nhưng khi nhắc đến hai vị này cũng phải dựng ngón cái lên ca ngợi một câu “đại anh hùng”…
Nghe miệng Bàng Dục không ngừng tán dương, tuy rằng Đinh Nguyệt Hoa vẫn còn đang giận hắn nhưng cũng không khỏi hơi đỏ mặt, xấu hổ nắm vạt áo nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, đại ca và nhị ca rất ít ra giang hồ…
- Hồng Hưng hội làm nhiều việc ác, nghe được tên “Đinh thị song hiệp” sợ là sợ đến nỗi chân cũng mềm rồi, cô nương chính là muội tử mà Song hiệp thương yêu nhất, đừng nói chỉ là phế đi một tên lưu manh tận dưới cùng của Hồng Hưng Hội, cho dù có đánh tới tổng đường của chúng, cho một mồi lửa thiêu sạch Hồng Hưng cũng chẳng sao cả. Có hai vị ca ca tốt che trở, ai dám động vào một sợi tóc của Đinh tiểu thư ngài chứ?
Đinh Nguyệt Hoa ngẩn người, ban đầu rất kỳ quái vì sao Bàng Dục tự nhiên mồm la mép giải hết sức tán dương hai vị ca ca, giờ nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra hắn đây là khen Đinh thị song hiệp lên tới bầu trời, nhưng lại ngầm châm biếm bản thân mình vô năng không dùng được, làm chuyện gì cũng phải nấp sau hai vị ca ca, dựa vào sự che trở của các ca ca mới có được ngày hôm nay.
- Thối cẩu tặc, tử Bàng Tứ, ta… bản tiểu thư… bà cô… ta…
Đinh Nguyệt Hoa mắng hai câu thì không tiếp tục được nữa, hai mắt trắng dã tức giận đến nỗi gần như té xỉu.
So đấu võ mồm, trong thiên hạ ai là đối thủ Tứ ca.
Nếu như cho thêm năm phút đồng hồ nữa, Bàng Dục rất tự tin sẽ dày vò tiểu la lỵ bốc khói đầy đầu, báo thù việc cô ả dám nhục nhã mắng chửi mình lần trước và vung kiếm đánh lén lần này.
Nhưng vào lúc này, hắn phát hiện Địch Tú Hương lén lút nháy mắt về phía mình, vừa nháy mắt vừa ra dấu, tựa hồ muốn biểu đạt cái gì.
- Bàng đại ca, thôi đi, đừng nói thêm gì nữa.
Bàng Dục đã hiểu được ý tứ từ trong mắt nàng.
Aiz, ai kêu lão tử là một người thương hương tiếc ngọc chứ.
Bàng Dục nháy mắt với nàng mấy cái, cười cười, không trêu chọc tiểu la lỵ nữa.
- Qua vài ngày nữa ta sẽ tới tìm nàng.
Hắn âu yếm nhìn Địch Tú Hương, thần sắc trên mặt đầy vẻ mờ ám.
Mặt phấn của Địch Tú Hương lại đỏ, cúi thấp đầu xuống xấu hổ không dám ngẩng lên.
- Ngươi, ngươi chờ đó!
Bỗng nhiên, tiểu la lỵ hét to, chân dậm bình bịch, môi anh đào vểnh lên.
- Ta... ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi chờ ngươi chờ ngươi chờ ngươi chờ ngươi chờ, ngươi quả trứng thối, xú dâm tặc, thối dâm tặc!
Chờ thì chờ, Bàng Dục ngửa đầu nhìn trời, tay chắp đít, ra vẻ ta đây anh hùng, ngán gì ai chứ.
Hừ, còn đợi ngươi không buông tha ta ư? Hắc hắc, lão tử còn chưa buông tha ngươi đâu.
Một kiếm này ngày hôm nay, ngươi muốn đâm ta chỗ nào ta mà không đâm đâm đâm ngươi trả thù thì chữ Bàng sẽ viết đảo ngược lại.
Bàng Dục âm thầm vỗ vỗ chỗ nào đó.
- Bạn thân, nỗ lực lên a, vượt qua mọi chông gai phá đồn đoạt lũy, sau này tất cả đều nhờ vào ngươi rồi đó.