Thiên Hạ Đệ Nhất Đinh

Chương 35: Thiến




Chủ nhân của âm thanh trong trẻo kia chính là Đinh Nguyệt Hoa đang lao tới, tay nắm một thanh trường kiếm sáng ngời chém về phía Bàng Dục.

Cực kỳ sắc bén, cực kỳ hung ác, ra chiêu chính là muốn giết người, không có bất kể cái gì hạ thủ lưu tình.

Từng tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Tất cả mọi người khó có thể tin một nha đầu choai choai thanh tú như thế kia lại muốn giết người trên phố.

Mắt thấy thảm kịch máu tanh chuẩn bị chảy ra, Bàng Dục nhanh trí dẫm lên khuôn mặt to lớn của kẻ đang nằm dưới chân hắn, trong chớp nhoáng mượn lực nhảy qua một bên tránh chiêu kiếm trí mạng này.

Trảnh cảnh này xảy ra quá nhanh, mọi người bên ngoài cũng chỉ kịp la lên một tiếng. Tứ ca anh minh thần võ lại tránh không thoát khỏi cái chết sao?

Không chỉ tránh né, hơn nữa bàn tay to chuyên để làm việc xấu vẫn ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại của Địch Tú Hương.

Một cái khác chỉ vào Đinh Nguyệt Hoa quát nói:

- Này, xú nha đầu, ngươi ăn no rửng mở rồi cầm kiếm tới đâm ta làm gì?

- Ngươi dám khi dễ Tú Hương tỷ tỷ, đáng bị giết!

Đinh Nguyệt Hoa hầm hầm mắng, nắm lấy kiếm lại bắt đầu nhào qua.

- Này này, ngươi phải hỏi cho rõ ràng trước đã chứ? Ta là cứu người chứ không phải khi dễ…

- Xoát ----

Sự thực đã chứng minh. Giải thích với con bé chanh chua, thô bạo không nói lý, ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng này, hoàn toàn là tự chuốc lấy khổ cực vào người. Bởi vì tâm địa Bàng Dục đang rất tốt, nên cũng không muốn dây dưa với tiểu la lỵ, hắc hắc, Địch Tú Hương còn quan trọng hơn con bé này nhiều. Nhưng tiểu la lỵ bất kể đúng sai, cứ liều mạng chém chém đâm đâm, may mà Bàng Dục hắn nhanh nhẹn tránh né được, bằng không nhát kiếm vừa rồi chắc cắt thẳng vào da mặt của hắn rồi.

Lão tử chính là dựa vào mặt mũi để ăn cơm mà, nếu như trên mặt vô duyên vô cớ thêm ba vết thương gì đó, cuộc sống sau này có thể sẽ bi thảm a.

- Ác tặc, ngươi đừng trốn, có bản lĩnh một mình đấu với bà cô nhà ngươi. Ngươi bắt nạt Tú Hương tỷ tỷ làm gì?

Đinh Nguyệt Hoa căm giận mắng, kiếm ra như gió, không thèm quan tâm đến sống chết của đối phương.

Gì? Bà cô cũng nói được.

Không biết lớn nhỏ, vô pháp vô thiên, tóm lại, láo quá!

Bàng Dục càng nghĩ càng, hừ, lão tử không bắt ngươi về dạy dỗ, ngươi nên cảm tạ trời đất cầu thần bái phật rồi, giờ còn dám hỗn láo với ta ư?

Ngại sống dài đúng không? Hay là ngứa da? Có ngày lão tử sẽ dùng roi da quất cho ngươi nên thân.

Xoát xoát xoát xoát xoát xoát ----

Thân ảnh Bàng Dục lưu chuyển, liên tục né tránh, tuy rằng so với lối khinh công như nước chảy mây bay của Bạch Ngọc Đường còn kém xa, nhưng tuyệt đối đủ ngoạn mục đủ đẹp, hơn nữa từ đầu đến cuối Địch Tú Hương vẫn bị hắn ôm. Mỗi khi Bàng Dục nghiêng người, cất bước, chợt nhảy, né tránh… thân thể hai người đều va chạm vào nhau, “thân mật tiếp xúc” qua một tầng áo này khiến Địch Tú Hương bị kích thích đến nỗi hơi thở gấp gáp, mặt đỏ như ráng mây phun màu, trong mắt nổi lên làn thu thủy mê người.

Đinh Nguyệt Hoa thấy Địch Tú Hương xấu hổ không ngẩng nổi đầu, lại cho cử chỉ đó là biểu thị của sự sợ hãi, cho nên xuất chiêu càng ác, không đâm vào háng thì chém vào eo thọc vào bụng, hận không thể nhanh chóng giết chết Bàng Dục.

Một kiếm hai kiếm ba bốn kiếm,

năm kiếm sáu kiếm bảy tám kiếm,

chín kiếm mười kiếm mười một kiếm,

xú tiểu nha đầu thật là tiện!

Xưa có Tào Tử Kiến bảy bước thành thơ, hôm nay Bàng Tứ ca chúng ta chỉ né sáu chiêu đã phun nhổ ra một bài thơ thất tuyệt rất tuyệt.

Cao không? Cao, thực sự là cao.

Xuy Tuyết thì cho rằng như thế, nếu như không phải trường kiếm sáng ngời đang lắc lư phía sau Bàng Dục, thì hắn đã vọt tới trước mặt chủ tử lớn tiếng ca ngợi.

Thế nhưng Bàng Dục hiện tại tình nguyện vứt bỏ cái hắn gọi là “văn tài”, chỉ cầu đổi một thân… kém Âu Dương Khắc một chút, nhân phẩm kém Điền Bá Quang, Vương Liên Hoa… Ai nha, thực không sai a, võ công và trí tuệ đều xem trọng như nhau… Lão tử dốt nát nên chỉ cầu có một thân võ công là tốt rồi, cũng không cầu cái gì thiên hạ vô địch võ lâm chí tôn của khỉ gì cả, chỉ cần có thể đối phó nữ nhân đã là mãn nguyện chín đời rồi.

Trích:

Âu Dương Khắc

Âu Dương Khắc tuy gọi Âu Dương Phong là chú nhưng sự thật là con trai Âu Dương Phong, do Tây Độc tư thông với chị dâu mình sinh ra. Y rất được Âu Dương Phong yêu quý, học được võ công chân truyền của chú mình, trở thành thiếu chủ nhân của núi Bạch Đà.

Âu Dương Khắc phẩm hạnh thấp kém, háo sắc nhưng trí tuệ cao thâm khó lường, y thường bắt những phụ nữ xinh đẹp về làm tỳ thiếp cho mình. Âu Dương Khắc cũng là kẻ tự cao tự đại, sống ở Tây Vực, chưa từng tiếp xúc với các cao thủ võ lâm, Âu Dương Khắc thường tự cho mình là võ công thứ hai trong thiên hạ, chỉ xếp sau Âu Dương Phong.

Trong truyện Anh Hùng Xạ Điêu, Âu Dương Khắc xuất hiện với tư cách khách mời của Triệu vương nước Kim Hoàn Nhan Hồng Liệt, cùng đám Linh Trí Thượng Nhân, Sa Thông Thiên, Bành Liên Hổ âm mưu tiêu diệt anh hùng trong thiên hạ. Tại đây y gặp gỡ Hoàng Dung, thấy nàng xinh đẹp, đáng yêu, y lập tức theo đuổi, quyết tâm chiếm đoạt. Tuy vậy, do Hoàng Dung cơ trí hơn y rất nhiều lần nên Âu Dương Khắc không thể đạt được mục đích. Y cũng đã từng cùng chú mình đến đảo Đào Hoa để cầu hôn Hoàng Dung nhưng cũng không thành.

Cuối cùng khi dạt vào Áp Quỷ đảo cùng Hoàng Dung và Hồng Thất Công, y bị Hoàng Dung lập mưu cho đá đè gãy hai chân.

Quay trở về Trung Nguyên, trong lúc sơ ý, y bị Dương Khang đâm chết.

Trích:

Vạn Lý Độc Hành Điền Bá Quang trong bộ

Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung

Trích:

Võ lâm ngoại sử, Vương Liên Hoa

Long Trảo Thủ, Thiên Ma Côn, Đại Phật Như Lai Chưởng đều là võ công thượng thừa, Kim Thương Bất Đảo Hoan Hỉ Thiền đương nhiên cũng rất tốt!

- Xoẹt ----

Sự thực chứng minh, khi bị nữ nhân truy đuổi thì ngàn vạn lần không thể phân tâm.

Bàng Dục cũng chỉ có tự sướng trong giây lát mà một kiếm của Đinh Nguyệt Hoa đã đâm tới giữa mũi hắn.

Còn kém nửa tấc.

Giây phút cuối cùng Bàng Dục nghiêng người né được, bất quá tóc mai đã bị gọt xuống hai đoạn.

Khốn kiếp!

Da tóc thân thể nhận từ cha mẹ, đó là thứ quý giá nhất quý giá nhất trên thân thể con người.

Tiểu muội khả ái gội đầu mát xa nếu vô ý làm gẫy vài sợi tóc của hắn thì không sao, đó là thời hiện đại, là thế kỷ 21 a.

Nhưng tới triều Đại Tống này, không thể tha thứ cho kẻ nào dám cắt tóc lão tử được.

Tay Bàng Dục móc vào trong bao, chuẩn bị rút ra một trong ba đại thần khí giang hồ tùy thân mà hắn luôn mang theo.

Vôi phấn.

Xú nha đầu dám chơi lão tử, hừ, đừng trách lão tử vô tình.

- Bàng đại ca, huynh, huynh buông ra trước… buông ta ra đi.

Thanh âm xấu hổ đầy quyến rũ vang lên, đến từ Địch Tú Hương đang nằm trong lòng hắn.

Bàng Dục cúi đầu nhìn, thấy đôi môi mỏng của nàng dường như xám lại, gò má thẹn thùng đầy mồ hôi, liền biết phương pháp “chạy trốn” như thế này tuy đối với mình mà nói không có gì, nhưng thân thể mảnh mai của Địch Tú Hương lại chịu không nổi.

Hắn là một nam nhân tốt, rất thương hương tiếc ngọc, chưa bao giờ cự tuyệt yêu cầu hợp lý của... các cô nương mỹ lệ.

Bàn tay to lưu luyến không rời buông ra, Địch Tú Hương bưng hai gò má nóng bừng, lui qua một bên.

- Tỷ tỷ xem, hắn bị ta làm sợ đến nỗi không dám khi dễ tỷ, ta muốn làm cho hắn cả đời này không thể khi dễ tỷ nữa…

Còn chưa kịp thở gấp một hơi, tiểu la lỵ lại vác kiếm đuổi giết tới.

Cả đời, cả đời cái củ cờ gì?

Bàng Dục thuần khiết trong trắng còn chưa kịp phản ứng, kiếm quang lạnh thấu xương đã đâm thẳng tới giữa hai chân hắn.

- Thiến ngươi, dâm tặc đáng chết, xem ngươi còn có thể khi dễ Tú Hương tỷ tỷ nữa không?

Ta XXX, ccc, làm người không thể vô sỉ như thế này a, lão tử đã buông tay rồi mà!?

Bàng Dục không kịp biểu đạt oán giận, bởi vì kiếm trong tay tiểu la lỵ giống như cuồng phong bạo vũ đâm tới hạ thân hắn.

Đã không còn cố kỵ sợ ngộ thương Địch Tú Hương, Đinh Nguyệt Hoa công kích vừa âm hiểm lại vừa độc ác, mũi kiếm xoay vòng trong phạm vi bàn tay, chiêu chiêu thức thức thầm muốn thiến Bàng Dục.

- Đừng đánh nữa, Nguyệt Hoa muội tử, đừng đánh nữa, Bàng đại ca không phải người xấu.

Địch Tú Hương hoảnh hốt kêu to.

Vô dụng.

Đinh Nguyệt Hoa dường như cho rằng, Bàng Dục chính là đại dâm tặc tội ác tày trời, mặc kệ Địch Tú Hương kêu thế nào, kêu cái gì, thế công của nàng vẫn không chậm lại, xem ra đương trường không xuất hiện một vị công công nàng tuyệt đối sẽ không ngừng lại.

May mắn a, tiểu la lỵ vẫn là tiểu la lỵ, thể lực so với Bàng Dục còn kém xa lắm.

Đuổi không tới năm phút đồng hồ, nàng đã mệt tới nỗi dừng chân lại, thở hổn hển.

Bàng Dục thân là đại nam nhân với thể lực khá tốt, đứng ở một khoảng cách tuyệt đối an toàn, nhe răng đắc ý cười về phía nàng:

- Này này này, xú nha đầu ngươi tìm hiểu rõ ràng có được hay không, ta là cứu người không phải khi dễ người, uổng cho ngươi là hiệp nữ cái gì chứ? Sao không nhìn xem, lũ du côn nằm trên mặt đất đều bị ta… Ủa?

Định thần nhìn lại, toàn bộ đám du côn vừa rồi bị hắn đánh ngã đã không còn ở đó nữa, ước chừng là thừa dịp lúc hai người bọn họ đuổi đánh nhau đã chạy đi sạch sẽ. Chỉ còn lại tên lưu manh xấu số kia, hết bị hắn rồi bị Bạch Ngọc Đường, bị Địch Tú Hương, bị tiểu lạ lỵ dẫm qua dẫm lại không biết bao nhiêu lần, chỉ còn biết nằm sấp như một con lợn bị đạp dí xuống đất, mồm thở ra hít vào, mắt xoay xoay tưởng như muốn lồi ra ngoài.

- Hô ---- hô ---- ngươi nói bậy!

Tiểu la lỵ hổn hển nói, bộ ngực phập phồng theo hơi thở phì phò.

- Rõ ràng là ngươi cố tình ôm Tú Hương tỷ, khi dễ tỷ ấy, chiếm tiện nghi của tỷ ấy…

Thối lắm! Người thì lão tử đã bế rồi, tiện nghi lão tử cũng chiếm rồi, nhưng lão tử không khi dễ nàng a, chỉ là thuần khiết thương yêu mà thôi.

Bàng Dục ủy khuất trong lòng, cho rằng bản thân còn oan hơn so với Đậu Nga.

Trích:

*Đậu Nga: hay “Đậu Nga oan” là một tác phẩm tạp kịch tiêu biểu của nhà viết kịch Quan Hán Khanh (thời Nguyên, Trung Quốc), nội dung kể về nỗi oan khuất của nàng Đậu Nga. Đại khái là nàng nầy kết hôn xong thì chồng mất, mẹ chồng nàng dâu sống nương tựa lẫn nhau. Có cha con họ Trương thấy Đậu Nga xinh đẹp nên nổi tà tâm, muốn đầu độc chết mẹ chồng để cưỡng ép nàng, không ngờ giết lầm chính lão Trương bố. Tên Trương con vu cáo Đậu Nga giết người, quan phủ dụng hình lấy cung cả hai mẹ con, Đậu Nga vì thương mẹ chồng nên nhận tội, bị án trảm. Trước khi hành án nàng chỉ lên trời thề chết rồi máu thấm lụa trắng, tháng sáu tuyết rơi, ba năm hạn hán, lấy đó chứng minh nàng bị oan, sau này quả nhiên ứng nghiệm.

- Không phải rồi, không phải. Nguyệt Hoa muội tử, muội hiểu lầm rồi.

Địch Tú Hương hớt hải chạy tới, vội vã giải thích.

Lần này Đinh Nguyệt Hoa không có khí lực đuổi tiếp nữa, đành phải đứng nghe.

- Cái gì? Là hắn đuổi đám du côn muốn khi dễ tỷ đi ư?

Nghe xong Địch Tú Hương thuật lại, con mắt tiểu la lỵ trợn so với trứng gà còn lớn hơn, vẻ mặt khó có thể tin.

- Ừ.

Địch Tú Hương cúi đầu đáp lại, nhớ tới hình ảnh oai hùng của Bàng Dục khi cứu nàng, rồi còn dũng cảm, nổi giận quát đám du côn giống như thiên thần, càng nhớ lại tràng cảnh vừa rồi ánh mắt của nàng càng say mê, như chìm trong mộng cảnh vậy.

Cái miệng nhỏ nhắn của Đinh Nguyệt Hoa hừ một tiếng, quay đầu không nói lời nào, tay ngọc thon thon cầm kiếm dần dần buông ra.

- Ngươi xem đi, đánh sai người rồi, Bàng Tứ ca ta là người tốt, người rất rất tốt. Đến đây đi, nói tiếng xin lỗi, chuyện đâm rách y phục ta sẽ không tính toán nữa.

Nguy cơ giải trừ, Bàng Dục cười hì hì tiêu sái đi qua, chuẩn bị thưởng thức hình dáng hổ thẹn mặt đỏ tim nhảy của tiểu la lỵ. Đương nhiên rồi, nhào vào trong lòng hắn nói tiếng xin lỗi là hay nhất.

Nào ngờ tự sướng khác hẳn với tự thân trải qua hiện thực tàn khốc. Chỉ thấy ngân quang chợt lóe trước mặt Bàng Dục.

Mặt hắn đầy kinh hoàng nhìn tiểu la lỵ chợt nắm chặt đuôi kiếm, mũi kiếm đã đâm vào phía dưới đũng quần hắn rồi.

Một tấc không sai!

- Người tốt thì thế nào, bản cô nương vẫn nhìn ngươi không vừa mắt, vẫn muốn thiến ngươi!