Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 219: Long bất yếm trá




“Đánh giặc…” Khanh Ngũ co rút khóe miệng, “Ta rất ghét tranh chấp, chiến tranh tất nhiên sẽ khiến sinh linh đồ thán, Đại Bảo, trước hết thử đàm phám trong hòa bình xem có được không, nếu như có thể thì dùng phương pháp hòa bình quả thật không thể tốt hơn.”

Kỳ lân ngắt lời: “Phương pháp ngươi nói ta đã thử qua, nhưng Nhung tộc cùng với vị Vương gia làm phản kia hiển nhiên là nghe không lọt tai.”

“… … Ta vốn chỉ muốn thống nhất giang hồ, thiết lập lại trật tự, không nghĩ tới phải mang binh đi đánh giặc a.” Rồng bộ vuốt = =, “Giang hồ chém giết, đều là một đám vũ phu ăn no rửng mỡ chết cũng đáng, nhưng chiến tranh mang đến thương tổn quá lớn.”

“Đi thôi, mỗi một kỳ tài ngồi xe lăn đều phải trải qua đoạn đường này. Sau khi đi hết đoạn đường này, nhân sinh của ngươi mới được xem là trọn vẹn.” Kỳ lân đặt tay ở trên bả vai hắn vỗ vỗ nói, “Nhất định phải tu luyện.”

Đó là cái quy luật kỳ quái gì vậy… Mọi người = =

“Được rồi, vậy ta thử xemcó thể giúp bách tính Nam triều diệt trừ mối họa hỏa binh này hay không.” Khanh Ngũ đáp, “Đại Bảo đế, thần nguyện cúc cung tận tụy, đến chết…”

“Được rồi! Đừng nói tới việc xui xẻo như vậy Lại nói ta không phải là Đại Bảo đế!” Đại Bảo vội vàng hỏi thăm, “Ta nói này, không cần ngự giá thân chinh à?”

“Hiện giờ tân hoàng vừa kế vị, công vu bận bịu, ngươi cứ trấn thủ ở kinh thành là được rồi. Việc viễn chinh cứ giao cho ta.” Khanh Ngũ nói, “Nếu U Ngưng cung cùng với Hắc môn tới tìm ta cứ kêu bọn họ là ta dẫn đại quân đi rồi, ta sẽ cho bạn họ câu trả lời thích đáng!”

“Ồ, ôm đồm cả võ lâm lẫn chuyện triều đình luôn.” Đại Bảo (⊙⊙)

“Linh giới cũng có chút việc muốn nhờ ngươi xử lý.” Kỳ lân xen mồm vào.

“Này, các ngươi thực sự nghĩ ta là vạn năng chắc?” Khanh Ngũ bất mãn, dựa vào cái gì lại muốn dùng chuyện của linh giới để áp bức bóc lột sức lao động của hắn? Gửi một con Hổ con tới chỗ hắn bảo hắn trông con nít thôi đã đủ phiền rồi.

“Dù sao ngươi cũng là người trong long tộc, có vài trường hợp quan trọng, ngươi phải tham dự, cho nên trong khoảng thời gian này, tiểu Bạch Long ngươi phải chịu đựng, nếu thật sự quá mệt mỏi thì ghé qua tiên linh đảo nghỉ ngơi một chút. Ta sẽ chuẩn bị vì ngươi loại sữa nai tốt nhất.” Kỳ lân nói.

“Ta chưa bao giờ uống sữa nai.” Khanh Ngũ ngắt lời.

“Cho nên phép thuật của ngươi vẫn luôn không tiến bộ, ngay cả quần áo cũng không biến ra được.” Kỳ lân nêu lên ví dụ.

“Không việc gì. Tốt lắm, à còn quên hỏi ngươi, việc của quái vật gây hạn hán xử lý thế nào rồi?”

“Lão hoàng đế cùng quái vật gây hạn hán đều bị phong ấn trong thâm cốc, ta cũng không biết tình huống bên trong, nhưng quái vật gây hạn hán cuối cùng cũng chịu yên ổn.” Kỳ lân đáp, “Hy vọng bọn họ có thể cởi bỏ khúc mắc, sau đó đi đầu thai.”

Mấy ngày sau, rồng bộ vuốt hoàn toàn đắm chìm trong phương án xuất binh viễn chinh, hắn được Đại Bảo sắc phong là đại nguyên soái chinh phạt bình di, toàn quyền điều hành mười vạn đại quân, khác với những tướng quân khác rồng bộ vuốt vừa lên chức đã có được sự tín nhiệm cùng hỗ trợ đầy đủ của Đại Bảo đế—— nghe nói Đại Bảo đế còn định phong vị cho hắn, bị hắn cự tuyệt.

Đại Bảo đế chỉ muốn làm một chỉ vị thợ may vá mà thôi.

Tiểu Thất xem như được mở mang kiến thức năng suất của rồng bộ vuốt——xử lý hết đống công văn sổ sách cao hơn một người, cùng với tập trung đại quân, quy hoạch tiến quân, hàng này chỉ dùng một ngày một đêm không ăn không uống không chợp mắt, toàn bộ xử lý xong xuôi.

Khi hắn giải quyết xong hết thảy mọi chuyện, cả người đều hư thoát —— một ngày này có thể nói là ngày bận bịu tất bật nhất trong cuộc đời của rồng bộ vuốt, mà Đại Bảo đế cho hắn kỳ hạn là nửa tháng. Tiểu Thất cảm thấy lần đầu tiên rồng bộ vuốt dẫn binh đánh giặc trông có vẻ kích động.

Lão hổ bởi vì là Võ Trạng nguyên, vì thế cũng bị rồng bộ vuốt kéo xuống nước, nhậm chứ Đại tướng quân, tiên phong đi đầu. Rồng bộ vuốt nói, chờ sau khi chiến tranh kết thúc sẽ đem lão hổ vào cung phong làm chiến thần Nam triều, một phen miệng lưỡi nói đến mức õi lòng lão hổ lâng lâng, vì thế vui vẻ đáp ứng.

Mắt thấy toàn bộ công văn đều đã được phê duyệt, trong thư phòng mảnh đống hỗn độn, bày đủ các loại thư hàm, Khanh Ngũ đã không còn tâm tình quan tâm tới vấn đề sạch sẽ, mệt mỏi ghé vào bàn học, chờ Tiểu Thất đưa cơm cho hắn, sau đó mang hắn trở về phòng ngủ.

Không nghĩ tới người đến đưa cơm lại là Yến Tam Thất.

Hàng này mấy ngày gần đây không thấy, trở nên có chút thuận mắt, cũng không giống mấy ngày trước rảnh rỗi không có việc gì thì quậy phá. Có điều thời điểm hắn đem thức ăn đặt ở trước mặt Khanh Ngũ, Khanh Ngũ hỏi thêm một câu: “Tiểu Thất đâu?”

“Thất thị vệ chuẩn bị cho việc hành quân, cho nên nhờ ta đem đồ ăn đưa tới trước, miễn cho công tử đói bụng.” Yến Tam Thất buông xuống mắt trả lời.

“Vậy ngươi cũng ăn đi.” Khanh Ngũ nói.

Yến Tam Thất quả nhiên nghe lời ăn một chút, Khanh Ngũ là bảo hắn thử độc.

“A? Gần đây sao ngươi trở nên nghe lời như vậy?” Khanh Ngũ có chút kinh ngạc.

Yến Tam Thất không hé răng.

Hàng này vốn dĩ cũng không phải là kẻ đại gian đại ác gì, tâm tình vốn thiện lương sau một đoạn thời gian phản nghịch. Cung cách làm người của Khanh Ngũ cũng dần dần cảm hóa hắn, gần đây nghe nói Khanh Ngũ vì nghĩa giết môn chủ Hắc Môn, đụng phải một cọc phiền toái, càng cảm thấy Khanh Ngũ đáng giá kính nể.

“Thuộc hạ nguyện theo công tử viễn chinh.” Yến Tam Thất chờ lệnh.

“Ha ha, ngươi không trộm quân tình ta đã cám ơn trời đất, ở nàh nghỉ ngơi đi thôi, đến tháng ta sẽ phát lương cho.” Khanh Ngũ bắt đầu ăn cơm.

Yến Tam Thất thế nhưng quỳ xuống: “Mong công tử thành toàn. Tam Thất cuối cùng cũng quyết tâm tỉnh lại, xin công tử đừng gạt bỏ tâm ý của Tam Thất.”

Khanh Ngũ cảm thấy hắn tâm huyết dâng trào lại bắt đầu cố tình gây sự, đơn giản nói: “Được rồi, ta phong ngươi làm cận thị viễn chinh, phụ trách bảo hộ an nguy của ta, theo quân xuất chinh. Vào quân doanh, ngươi thích làm gì thì làm, đừng phiền ta là tốt rồi, đi thôi đi thôi.”

“Đa tạ công tử…” Yến Tam Thất thấy Khanh Ngũ đối với mình cực không kiên nhẫn, trong lòng đột nhiên mất mát, buồn bực lui ra.

Không nghĩ ở ngoài cửa gặp Tiểu Thất, Tiểu Thất thấy vẻ mặt hắn buồn bã, nhịn không được nói: “Hừ, lúc trước Ngũ thiếu vất vả cứu ngươi, cố gắng trị liệu cho ngươi, kết quả ngươi khắp nơi đối nghịch, có ý đồ làm hại Ngũ thiếu.

Ngũ thiếu nhường nhịn ngươi, hy vọng có thể nhân cơ hội giúp ngươi, ai ngờ có lòng tốt lại bị người ta cho rằng là lòng lang dạ thú! Hiện giờ bị trở thành kẻ rảnh rỗi ăn không ngồi rồi, hương vị như thế nào? Ha!”

Càng nói càng làm cho Yến Tam Thất sắc mặt khó coi, nện khung cửa một quyền sau đó lê bước đi khỏi.

Tiểu Thất quay về phía hắn làm cái mặt quỷ, vào nhà nói với Khanh Ngũ: “Ngũ thiếu, việc ngươi muốn ta chuẩn bị đã xong. Hiện tại đầu đường cuối ngõ đều đang đàm luận chuyện đại quân tây chinh, dân chúng đánh giá ngài rất cao đó!”

“Ừm ” Khanh Ngũ lộ ra biểu tình vừa lòng. Có mặt mũi là chuyện khiến người thoải mái cỡ nào a!

“Đại Bảo làm cho ngươi bộ vuốt mới cũng đưa tới rồi..” Tiểu Thất (⊙v⊙).

“Đêm nay mặc thử xem.” Khanh Ngũ mỉm cười.

“Nàyy, tối nay ngươi không phải là muốn biến thân ở trong đình viện chứ?”

“Ta có tính toán riêng.” Khanh Ngũ vừa ăn vừa nói, “Ngươi cho là, thiên hạ thật sự có thần cơ diệu toán, liệu sự như thần, thật sự có thể ngồi trong màn trướng chỉ điểm ngàn dặm sao?”

“Ha?” Tiểu Thất không hiểu.

Vì thế,

Đến tối, sau khi Tiểu Thất giúp Bạch Long mặc bộ vuốt mới, rốt cục hắn cũng hiểu được hàm nghĩa câu nói kia của Khanh Ngũ. Thì ra hàng này là muốn tham dò tình thế đại doanh quân địch!!!

“Ngũ thiếu quá vô sỉ! Như vậy là phạm quy mà!” Tiểu Thất cưỡi ở trên lưng rồng, ở trên đám mây nhòm ngó đại doanh quân địch.

“Binh bất yếm trá.” Rồng bộ vuốt dùng bộ vuốt móng mới gãi gãi cằm đáp.

Ngươi là rồng, không phải binh.” Tiểu Thất liếc hắn.