Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 218: Trừ ác




Đám sát thủ Hắc môn đương nhiên không phải đối thủ của đám hàng kia, cuối cùng sau khi hỗn chiến một trận, toàn bộ đám sát thủ đều bị mao hàng đánh bất tỉnh. Vị môn chủ cuối cùng cũng không thể kiềm chế nữa, phải tự mình ra tay!!

Phải biết là trên đời này có thể khiến cho hắn tự mình ra tay, từ lúc chào đời tới nay đây là lần đầu tiên!!

Võ công của môn chủ Hắc môn vô cùng bí hiểm, sâu không thấy đáy! Tuy sắc mặt của hắn tái nhợt suy yếu, nhưng công lực lại vô cùng kinh người! Thậm chí có thể nói, còn trên cả Thương Minh Thư Vân với Khanh Vân Tung!

Tuổi còn trẻ đã có tu vi cỡ này, môn chủ hắc môn có thể nói người đứng đầu thiên hạ! Tuy không thể giải thích được nguyên nhân vì sao hắn lại đi tu luyện môn công hu tà công kia —— nhưng tà môn chung quy vẫn là tà môn, pháp công bí truyền của hắc môn tuy uy lực vô cùng lớn, hơn nữa còn học nhanh, nhưng cực kỳ dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, cho có luyện thành võ học kỳ tài nhưng cực kỳ hao tổn thân thể, cũng có thể nói đây chính là phương pháp thương thân đứng đầu thiên hạ!

Bởi vậy cả đời này của hắn, nghe nói chỉ có thể sử dụng võ công được bảy lần!

Nhưng không hề nghi ngờ, mỗi một lần hắn ra tay, chắc chắn đều sẽ mang đến máu tanh mưa máu! Tàn sát vô số! Hắc môn môn chủ tự mình ra tay, cũng có nghĩa là cửa địa ngục được mở ra!!

Nhưng mà ——————————

Đáng tiếc vận mệnh của hắn sai lầm, trên lưng đeo món nợ máu, gặp được kỳ ngộ trở thành môn chủ, khai sáng bá nghiệp, tất nhiên số mệnh này cực kỳ kỳ hiếm thấy, hiện giờ càng kỳ ngộ mà hắn đụng phải dù là người chốn võ lâm sống hơn trăm ngàn năm lăn lộn trên giang hồ đều không thể gặp được ————Đó chính là đụng phải đám mao hàng!!

Đúng vậy! Cho dù phàm nhân võ công có lợi hại cỡ nào! Gặp phải đám mao hàng đó cũng bó tay không có biện pháp!

Mỗi một tên trong đám đều là lão yêu quái thành tinh mấy trăm năm a!!

Chỉ thấy trong khoảnh khắc môn chủ dồn lực phát mãnh công, lão hổ cũng vung đại móng vuốt đánh thẳng tới —— nhất thời người hổ đấu vuốt!!

Vì thế, chỉ nghe dưới lầu phát nổ một trận, sau đó mọi thứ trở nên an tĩnh.

Môn chủ hộc máu tươi ngã bay ra ngoài. Dù sao pháp lực nội lực của lão hổ so mạnh hơn phàm nhân nhiều lắm.

Mưa to vẫn là không ngừng. Bóng đêm mờ mịt.

Nhưng cuộc hỗn chiến trong khách sạn đã kết thúc.

Môn chủ Hắc môn bị đám mao hàng lão hổ đánh nội thương không nhẹ, đã ngất xỉu, bị Tiểu Thất dùng thủ pháp ngoan độc điểm huyệt sau đó sử dụng hóa công tán rồi dùng dây thừng trói chặt, bảo hồ ly ném ở sài phòng để thẩm vấn lấy cung. Lão hổ với thỏ béo thì đội mưa chôn cất những người đã bỏ mạng, cũng đem đám sát thủ ném tới địa phương trăm dặm bên ngoài.

Kinh Trường Phong hiện giờ đang trong tình trạng trọng thương nguy kịch, đám người áp giải Tiểu Thất cũng đều chết. Khanh Ngũ cùng Tiểu Thất hai mặt nhìn nhau, Tiểu Thất thất bại nói: “Ta thấy, vẫn là trở về đi, bọn Đại Bảo vẫn đang chờ chúng ta.”

“Được rồi.” Khanh Ngũ rốt cục cũng đồng ý.

“Nhưng đợi mưa tạnh rồi hãy đi, cả đêm ngươi bay xa như vậy, chắc hẳn rất mệt.” Tiểu Thất dìu hắn đi vào trong phòng nghỉ ngơi. Hai người giằng co lâu như vậy, quả thật cũng mệt mỏi, Khanh Ngũ vừa đặt người lên giường đã bắt đầu đánh một giấc, Tiểu Thất tuy nằm bên cạnh hắn, nhưng cũng không dám khinh thường, trực giác của ảnh vệ khiến cho hắn luôn bảo trì một phần thanh tỉnh.

Trời sáng, mưa rốt cục cũng ngừng, có điều tình cảnh trên trấn nhỏ lại hết sức thê lương —— bởi vì môn chủ hắc môn mạnh mẽ muốn vào nơi này ở cho nên chỉ trong một đêm đã tàn sát tất thảy, không một ai may mắn thoát khỏi. Khanh Ngũ tâm tình trầm trọng, dường như đang oán giận tại sao mình không phát hiện sớm hơn để kị thời ngăn hặn.

Tiểu Thất an ủi: “Đây không phải là lỗi của Ngũ thiếu, đêm qua mưa lớn như vậy, động tác của hắc môn lại nhanh như vậy, ai cũng không thể biết trước sẽ phát sinh thảm án này, muốn trách chỉ có thể trách hắc môn môn chủ tên kia quá mức tàn nhẫn.”

“Ngươi nói đúng, bất luận là vì lý do gì, cũng không thể lạm sát người vô tội!” Khanh Ngũ thật sự ẩn ẩn tức giận. Hắn giận, Tiểu Thất cũng giận —— Khiến chủ tử nhà mình mặt rồng giận dữ, quả nhiên là nên thiên đao vạn quả! Lột da hắn cũng không đủ!

“Tiểu Thất, ngày hôm qua ta đã bảo lão hổ lưu lại một người hầu của hắn, ngươi đi hỏi hắn tới đây làm cái gì.” Khanh Ngũ nắm chén trà nói.

Ba mao hàng lão hổ không còn gì làm, buổi sáng sau khi thức dậy, bọn họ tiếp tục an táng người chết trên trấn. Một thôn trấn đang yên bình, chỉ trong một đêm đã biến thành quỷ trấn, mà ngay cả mao hàng cũng không khỏi thổn thức, cảm khái nhân tâm hung tàn hiểm ác.

“Chuyện này cũng không thể trách môn chủ! Môn chủ cũng là bất đắc dĩ!” Cái gã người hầu bị trói lên dưới sự bức cung của Tiểu Thất oa oa hét lớn, “Nếu không hải môn chủ vi tình khốn khổ, rơi vào bẫy rập của tiện nữ nhân sẽ không chật vật lui tới thâm sơn cùng cốc! Muốn trách chỉ có thể trách cái đồ đê tiện Liễu Phi! Là nàng hại môn chủ! Những người này đều bởi vì nàng mà chết!”

“Liễu Phi, cung chủ Thiên Lộ Cung?” Khanh Ngũ ngồi ở một bên hỏi.

“Đúng! Chính là nàng! Môn chủ vì nàng mà bị trọng thương, bất đắc dĩ mới đến đây dưỡng thương…” Gã người hầu biện giải, “Khanh Ngũ công tử! Van cầu ngươi! Muốn báo thù thì đi tìm Liễu Phi đi!”

“Nhưng kẻ hạ lệnh giết hại chính là môn chủ các ngươi! Chỉ bởi vì hắn tâm cao khí ngạo muốn phô trương, lại đặc biệt lập độc hành, muốn tuyệt đối thanh tĩnh, cho nên muốn nhiều người phải chôn cùng sao?” Khanh Ngũ nhìn hắc môn môn chủ nằm trên mặt đất, lạnh lùng nói, “Hai trăm hơn mạng người, ngay cả phụ nữ và trẻ em cũng không buông tha, môn chủ quả nhiên là phô trương! Cách điệu!”

“Thì tính sao! Đó là do bọn họ đáng chết! Một đám người dơ bẩn, làm bẩn mắt ta đều đáng chết! Khanh Ngũ, đừng tưởng rằng ngươi hiên ngang lẫm liệt, ngươi hôm nay nếu dám đụng đến ta, ngươi tuyệt đối sẽ hối hận cả đời!” Môn chủ đột nhiên mở to mắt mắng người, môn chủ kiêu căng vô lễ vào thời khắc này vẫn cứ không chịu cúi đầu.

“Ta nghĩ nhân tính bản thiện, gặp ác đồ cũng luôn khuyên nhủ theo nguyên tắc hướng thiện, ” Khanh Ngũ uống ngụm trà, ánh mắt lạnh nhạt rốt cục hóa thành sát ý: “Nhưng hôm nay Khanh Ngũ không thể giữ lại cái mạng ngươi! Hai trăm người vô tội, há có thể là đồ chơi cho tên nhóc vô tri nhà ngươi!”

“Ngũ thiếu, xin để cho thuộc hạ làm, hai tay ngài không nên nhiễm phải cái loại dòng máu dơ bẩn này.” Tiểu Thất nửa quỳ xuống dưới, khinh bỉ nhìn môn chủ, “Trong mắt của ta, ngươi mới chính là thứ đồ dơ bẩn nhất trên cõi đời này, ngay cả việc ngươi cùng Ngũ thiếu nói chuyện, đã ngại làm dơ đầu óc của Ngũ thiếu!”

Dứt lời liền đem Khanh Ngũ ôm ra khỏi phòng gian, phục có phản hồi, chỉ lấy hắn kia đem Khanh Ngũ tặng cho bảo đao, đạo: “Ngũ thiếu đối với ngươi cuối cùng nhân từ, đó là không gọi ngươi nếm đủ kia hai trăm điều mạng người trước khi chết thống khổ!”

“Dừng tay! Môn chủ hắn chính là vi tình khổ sở! Môn chủ hắn chính là bị người hãm hại…” Gã người hầu kêu to lên.

Nhưng không thể chấp nhận được việc hắn kêu la rầm rĩ, bảo đao trong tay Tiểu Thất chợt lóe, tất nhiên đã lấy đi tánh mạng của vị môn chủ vốn nên oai phong một cỏi, tiếp tục viết nên một đoạn kỳ tình gợn sóng trong giang hồ, vốn là con cưng của trời, số mệnh vốn nên tung hoành một cõi trong chốn giang hồ, vốn là bá chủ một phương. Cũng chỉ bởi vì xem thường mạng người, giết chóc không gớm tay cũng bởi vì cái tính tình bừa bãi, nhưng mà ác chính là ác — Trong ánh mắt kiên định của Tiểu Thất, Khanh Ngũ là nơi ký thác của võ lâm, không để cho ác đồ tàn bạo làm bẩn! Khanh Ngũ muốn bỏ chướng ngại, cùng với món nợ máu, cứ để hắn nhận tất!

“A a a! Ngươi giết môn chủ! Ngươi giết môn chủ! Hắc môn nhất định sẽ không bỏ qua ngươi!! Thiên Lộ Cung cũng sẽ không bỏ qua ngươi!! Khanh Ngũ! Ngươi chờ bị thiên đao vạn quả đi! Chờ thiên đao vạn quả đi!!” Gã người hầu kêu la thảm thiết không thôi, nhưng Tiểu Thất chỉ lấy tánh mạng của môn chủ. Nếu Khanh Ngũ không hạ lệnh giết hắn, hắn cũng chỉ điểm huyệt đạo người này, lạnh lùng nói: “Ngươi nếu như không phục, cứ đi báo tin, hãy thuật lại lời Ngũ thiếu nói, ai muốn báo thù cho môn chủ thì hãy bảo hắn tự mình đến tìm Mạc Tiểu Thất ta quyết đấu! Người là do Mạc Tiểu Thất ta giết! Có bản lĩnh tới tìm ta!”

Giờ phút này, tại Nam triều kinh đô, lão hoàng đế sau khi rồng bộ vuốt mang đi, triều chính một lần rung chuyển bất an, kỳ lân thay Khanh Ngũ phụ tá Đại Bảo một thời gian, Đại Bảo không thể không thừa nhận, kỳ lân hàng này so ra còn phúc hắc hơn cả Khanh Ngũ.

Dưới Đại Bảo còn không hay biết, kỳ lân đã dùng danh nghĩa Khanh Ngũ giúp Đại Bảo tập kết quần thần cùng quân đội, quét sạch đám hoàng tử có ý đồ làm loạn, cũng phác thảo chiếu thư truyền ngôi, tân hoàng không thể nghi ngờ chính là Đại Bảo.

Đại điển đăng cơ chỉ còn vài ngày nữa là cử hành, Đại Bảo vẫn còn chưa làm rõ tình huống, đã trở thành hoàng đế —— có bốn đại thần thú rồng, kỳ lân, phượng hoàng cùng với Bạch Hổ phù hộ, không thể không nói hàng này là đế vương may mắn nhất trên đời, nhưng hắn kỳ thật chỉ là một thợ may thôi mà.

Vì đăng cơ đại điển, Đại Bảo tự mình thiết kế bộ lễ phục mới——phải lột tả được khí độ thong dong tao nhã, ngọc thụ lâm phong của rồng bộ vuốt. Cho dù có ngồi trên xe lăn cũng phải đột hiển cái khí chất tuyệt mỹ như xuân phong của hắn ——hoàng đế như hắn rốt cuộc chấp nhất cái nghề may vá của mình cỡ nào a!

” Đại Bảo ta nói này, ngươi cũng nên may cho mình một bộ long bào đi, y phục của con nuôi quá nhiều rồi, lại nói hắn mặc cái gì cũng không kém phân nào a!” Đại Ngư công tử vỗ bả vai Đại Bảo.

“Ngươi không hiểu! Ngư nhi! Đây là linh hồn mãnh liệt của người thợ may a! Nhớ kỹ! Nghề của bọn ta không phải làm cho mình xinh đẹp, mà chính là đem xinh đẹp ban phát cho thế giới! Đó mới là giác ngộ cùng đại trung nghĩa của nghề may!” Đại Bảo thản nhiên đáp.

“Đại Bảo ngươi nói thật hay! Về sau nhất định ngươi sẽ là minh quân thiên cổ!” Đại Ngư hai mắt tỏa ánh sáng phát biểu.

【 Lại nói làm sao mà ngươi thấy được = =】

Ngay trong thời khắc Đại Bảo vung tay kéo bay tán loạn, kỳ lân phẫn thành Khanh Ngũ đi tới, một tay mang theo tấm chăn, một tay đưa sổ sách cho Đại Bảo: “Đại Bảo, ngươi đừng may quần áo nữa, nhìn thử cái này, đám người ngoại tộc xâm lấn vào biên cương, vị Vương gia biểu huynh ngoại thích nhà ngươi cầm binh đóng quân ở biên quan, liên hợp với nhung tộc phương bắc có ý đồ muốn tranh quyền, chuẩn bị đi sắp sửa đánh giặc rồi! Ai, lại chuẩn bị sinh linh đồ thán …” Kỳ lân là nhân thú, khó tránh khỏi phi thường đau buồn, “Ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, ta không thể chỉ huy chiến tranh, bởi vì ta là kỳ lân, mấy chuyện đánh giặc thế này phải để tiểu Bạch Long giú ngươi đi. Ta với phượng hoàng phải trở về!”

Đại Ngư (⊙⊙): “Chăn kia tính làm cái gì?” 【 Có điều người không có cảm giác tồn tại như hắn thì thường không có ai thèm để ý tới! 】

“Chờ chút! Kỳ lân tiền bối! Rồng bộ vuốt còn chưa có trở lại đâu!” Đại Bảo kích động.

“Hắn sắp trở về rồi, ta đã bấm chỉ tay tính qua.” Kỳ lân phán.

Vừa dứt lời, một bóng hình màu trắng rơi thẳng vào hậu cung chỗ bí mật may vá của Đại Bảo, vừa đáp trên mặt đất lập tức hóa thành Khanh Ngũ trần truồng.

“Ba” kỳ lân thần toán đã đem áo ngủ bằng gấm khoác trên người Khanh Ngũ, tránh cho hắn bị cảm lạnh.

Chăn chính là dùng như vậy.

Quả nhiên là thần toán. Đại Bảo (⊙⊙)

Mà Tiểu Thất thì cưỡi Bạch Hổ theo sau, trong ngực còn ôm theo thỏ béo với hồ ly.

@ Sắp hết tết rồi, bạn đã trở lại ^^