Cô cái gì cũng không nợ rồi.
Vì vậy cô mới vì người trong nhà cầu xin Đế thiếu.
Bây giờ, cô thật sự đã mệt rồi, đối với cái nhà này.
Sau khi Triệu Tư Ngữ “Xử lý” Tôn Trọng Nghênh xong vội vàng chạy đến, nhưng không đợi anh ta vào trong biệt thư, quản gia Lãnh Vũ đã đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy anh ta xuống xe vội vàng đến trước mặt anh ta, nói rằng “Anh Triệu, anh cuối cùng về rồi. Anh đi xem tổng tài đi, tổng tài đã nhốt mình trong phòng huấn luyện đang rất giận dữ, chúng tôi không dám đi khuyên”.
Sau khi nghe được Triệu Tư Ngữ chau mày, trước đây tổng tài tức giận đều khống chế không được, hơn nữa hậu quả đều không dám nghĩ.
“Vậy Lục tiểu thư”.
“Trong phòng, tổng tài ôm Lục tiểu thư vào phòng, một lúc sau thì đi ra ngoài. Chúng tôi không biết bên trong như thế nào, không có lệnh của tổng tài chúng tôi không dám vào. Tổng tài từ phòng ngủ đi ra thì vào phòng huấn luyện”. Lãnh Vũ trả lời chân thật.
Sau khi Triệu Tư Ngữ hiểu rõ tình hình, lập tức đến phòng huấn luyện.
Khi anh ta đứng ngoài cửa phòng huấn luyện nghe được tiếng đấm cơ thể phát ra truyền ra bên trong.
Quả nhiên, khi Triệu Tư Ngữ bước vào phòng huấn luyện, nhìn thấy một nhóm vệ sỹ vây quanh tổng tài, đang cùng tổng tài luyện tập rất nhiều người, nhưng Triệu Tư Ngữ nhìn rất rõ trên mặt họ lộ ra biểu cảm đau khổ muốn khóc.
Họ thề họ không có cho nước vào, cũng quen với “Lịch ngày” rồi, nhưng mỗi lần họ chỉ cần luyện tập cùng tổng tài khi tổng tài tức giận, họ đều rất thảm.
Họ nhìn thấy Triệu Tư Ngữ chắc chắn lộ ra tín hiệu cầu cứu.
Họ cũng không biết tổng tài lần này là như thế nào, nóng giận hơn bất cứ lần nào khác, tay ra lực càng nặng hơn những lần trước tổng tài tức giận.
Triệu Tư Ngữ chỉ có thể đồng cảm với họ.
Cả đêm. Đế Lạc Sâm không dừng lại bất cứ lúc nào, vì chỉ đợi vệ sỹ cùng luyện tập thật sự sức lực kiệt quệ, động đậy cũng không thể động đậy, anh cũng không rảnh, bắt tay dùng tay đánh bao cát, sau khi 100 cái bao cát đánh vỡ tung, trời mới sáng.
Trong mắt Đế Lạc Sâm vẫn sâu như mực, càng ngày càng tối.
Vì sao anh có thể tức giận như vậy.
Nghĩ đến, anh nếu như đến muộn một chút, người phụ nữ ngu ngốc này sẽ bị người đàn ông khác từng bước lợi dụng, anh rất khó chịu.
Anh muốn phát tiết trong lòng nóng nảy, tối qua nếu như anh lập tức rời khỏi người phụ nữ kia đến phòng huấn luyện phát tiết, có lẽ đến đến bản thân anh cũng không nghĩ được, anh sẽ trừng phạt người phụ nữ ngu xuẩn này như thế nào.
Cơ thể cô yếu đuối như tờ giấy, dường như chỉ cần anh dùng chút lực, có thể lấy mạng của cô, nhưng những người cùng luyện tập thì không giống như vậy.
“Người phụ nữ ngu ngốc”.
Đế Lạc Sâm trong lúc tức giận cuối cùng cũng bình tĩnh nhiều, anh mới nghĩ đến người phụ nữ kia vẫn trong phòng.
Sau khi ra khỏi phòng huấn luyện về phòng, ánh mắt theo bản năng nhìn trên giường lớn, không nhìn thấy người phụ nữ đó.
Đột nhiên, anh nghĩ đến người phụ nữ không phải đáng chết.
Người phụ nữ không phải bây giờ vẫn nằm trong bồn tắm nguyên một đêm.
Đế Lạc Sâm mở của phòng tắm, thật sự nhìn thấy người phụ nữ này vẫn đang nằm trong phòng tắm với với đầy nước lạnh.
Cho dù anh vẫn chưa lại gần, anh có thể nhìn rõ khuôn mặt người phụ nữ này trắng bệch, miệng tím tái, hơn nữa rõ ràng vì cả người ngâm trong nước mới bị đông như vậy.
Mắt cô nhắm lại, trong nước không động đậy, giống như đã chết vậy.