Thiên Giới Bảo Bối: Tổng Tài Đế Quốc Yêu Sâu Đậm

Chương 43: 43: Trừng Phạt




Trong mắt Lục Thanh Uyển lộ ra vẻ hoảng loạn, vội vàng lắc đầu nói rằng “Không cần”, cầu xin anh tha cho người nhà của tôi, không nên liên lụy đến họ. Cầu xin anh, anh muốn tôi làm cái gì cũng được”.

“Lục Thanh Uyển, cô cho rằng cô có tư cách gì đến cầu xin tôi, đến nói điều kiện với tôi, cô nên lo cho bản thân cô trước”, Đồ ngu ngốc này sao lại đến bây giờ vẫn muốn nói cho gia đình cô ta.

Lục Thanh Uyển cố nén nước mắt, đôi môi run run, “Nếu như anh bây giờ tức giận, anh muốn trừng phạt, anh trừng phạt tôi, anh muốn trừng phạt tôi như thế nào cũng được, chính là giết tôi cũng tùy anh”. Cô nổ lực để giọng bản thân bình tĩnh. “Nhưng mặc khác, chỉ cần anh đụng đến gia đình tôi, vậy thì tôi sẽ chết trước mặt anh”.

Đế Lạc Sâm tức giận cười đáp lại, hay cho cái chết trước mặt anh.

Trong chớp mắt, Đế Lạc Sâm hai mắt đỏ bừng vì tức giận, anh bản năng nắm lấy cổ của Lục Thanh Uyển.

Người phụ nữ này dám nói với anh như vậy.

“Cô cho rằng cô muốn chết thì có thể chết sao Lục Thanh Uyển, tôi nói với cô từ lúc cô ký hợp đồng, cô chính là thuộc về tôi, bao gồm tính mạng của cô, tôi muốn cô chết thì cô chết, tôi muốn cô sống thì cô sống, cô cho rằng tính mạng của cô do cô làm chủ sao? Tôi là chủ nhân, tôi nằm giữ tất cả của cô”.

Nghe được lời nói của người đàn ông này, Lục Thanh Uyển chỉ cảm thấy một loại bất lực, lẽ nào cái này chính là vận mệnh của cô sao?

Đáng buồn cười.

Trong mắt Lục Thanh Uyển hiện lên vẻ bi thương, cho dù cổ cô bị người đàn ông này nóng nảy bóp chặt, cô cũng có gì phải sợ, miệng cô nhếch lên đầy chua xót.

Cuộc sống của Lục Thanh Uyển luôn chịu sự sắp xếp từ người khác, không có sống một cuộc sống của chính mình.

Nước mắt cô từ từ rơi xuống.



Nhưng mà không biết, bộ dạng vừa khóc vừa cười của cô lọt vào mắt Đế Lạc Sâm vốn dĩ nóng nảy, anh chỉ cảm thấy tim nhói lên, bàn tay bản năng rời khỏi cổ của Lục Thanh Uyển.

Cô sao có thể bị thương đến mức độ như thế này.

Hai tay Đế Lạc Sâm chắp tay sau lưng, ánh mắt hung dữ nhìn cô, “Được, một mình cô chịu trách nhiệm, không muốn tôi đụng đến người nhà cô, vậy thì cô tắm sạch sẽ ngâm cơ thể đến khi sạch sẽ mới thôi”.

Nói xong, Đế Lạc Sâm không quan tâm đến cô, đi ra khỏi phòng tắm.

Lúc này trong phòng tắm chỉ còn lại mình cô, những giọng nước mắt ấm nóng của cô từ khóe mắt rơi xuống, rơi vào nước lạnh như băng.

Cô không chỉ là cơ thể lạnh, mà tim cũng lạnh.

Cho dù cô biết xem mắt này chính là một cuộc giao dịch, cho dù cô biết mẹ không yêu cô, nhưng cô tuyệt đối không thể nghĩ được, đến buổi xem mắt chỉ là quảng cáo, mẹ lại muốn cô là món hàng tặng cho ông già 60 tuổi.

Đây là mẹ của cô sao?

Trên thế giới này, đến người thân của mình đối với mình vô tình như vậy, dường như sinh cô ra không xứng đáng để được yêu thương vậy.

Nhiệt độ trong tim Lục Thanh Uyển cùng với nhiệt độ cơ thể ngâm trong nước lạnh giá từng từng chảy ra, sau đó đông lại.

Bây giờ cô cuối cùng không nợ nhà họ Lục rồi.

Mẹ muốn cô trả nợ, cô vừa rồi ngăn chặn Đế Lạc Sâm trừng phạt nhà họ Lục, bảo vệ toàn bộ tài sản của nhà họ Lục, chính là món nợ tình cảm cuối cùng của cô đối với mẹ rồi.