Chương 38: Đạo Thư hiện!
Trần đan tôn tiếp tục kể ra câu chuyện của mình.
"Có đại trận mô phỏng, lão phu lại dùng các đỉnh cấp công pháp để làm gốc rễ, mượn vạn vạn cuốn công pháp lớn lớn nhỏ nhỏ để làm căn cơ, dung hợp chúng tạo lên công pháp của riêng mình."
Nói đến đây lão thở dài một tiếng.
"Sáng tạo công pháp là dễ dàng nhưng từ xưa đến nay sáng tạo đỉnh cấp công pháp lại có mấy người? Lão phu tự nhận thiên tư tuyệt đỉnh nhưng cũng không có cách nào sáng tạo ra tới, không phải lão phu tư chất không được mà là thực lực chưa tới độ cao kia đi."
"Bất quá may mắn là, đến cuối cùng một ngày lão phu lại nhìn thấy ánh sáng ở tuyệt vọng. Ta nhận ra, dù là đỉnh cấp hay thường thường không có gì lạ công pháp, thậm chí bản thân tạo hóa đại trận, tất cả đều trăm sống đổ về một biển."
"Đều vì «Đạo» mà sinh ra!!."
Trịnh Thiên nghe say sưa đến đây cũng gật đầu đồng ý. Hắn chưa bao giờ tiếp xúc với đạo, thậm chí đều không biết tu tiên là như thế nào đụng đến đại đạo nhưng các quyển tiểu thuyết ở địa cầu đều nhắc qua «Đạo» từ này.
"Cái gì là «Đạo»? Thế nào tu «Đạo»? Lão phu là biết nhưng chân chính đi tìm hiểu lại gian truân khó dò. Đạo là quy tắc, là trật tự, là ngũ hành... cũng có thể là âm dương. Thiên đạo cũng tốt, vạn đạo cũng được, tất cả đều quy về bản thân lực lượng. Có thể là tự thân lực lượng cũng có thể nhờ thiên địa khí tức. Lão phu cho rằng tu đạo chính là tu thân, tu vạn vật cuối cùng điểm hóa làm tự thân lực lượng của mình."
Trần đan tôn giải thích theo bản thân hắn tìm hiểu ra.
Trần đan tôn nói tiếp: "Ba ngàn đại đạo, mười đại quy tắc từ đâu mà sinh ra? Phía cuối con đường lại là cái gì? Là pháp tắc vẫn là quy tắc? Là trường sinh vẫn là thiên đạo?!"
"Có người nói đạo chính là quy tắc nhưng tại sao quy tắc đại đạo lại thuộc về một con đường mà không phải bao gộp tất cả? Lão phu trầm luân trong vạn năm tìm hiểu áo nghĩa của đạo, bắt lấy tạo hóa đại trận mà tìm kiếm điểm cuối cùng nhưng... Ha ha, đều là suy nghĩ viển vông mà thôi."
Trần đan tôn thở dài cười lớn một tiếng.
"Con đường mờ mịt không thấy cuối hoặc có thể lão phu không có tư cách nhìn thấy cuối điểm con đường. Liền đó, lão phu tự hỏi tất cả không phải đều quy về tự thân lực lượng hay sao? Ta là không có tư cách tìm hiểu nhưng ta lại không cam lòng, muốn chứng minh chính mình quan điểm là đúng, bản chất cuối cùng của đạo chính là lực lượng, đạo ban đầu khai sinh cũng từ lực lượng bắt đầu."
Đột nhiên lão Trần nghiêm túc hẳn lên.
"«Đạo Thư!» từ đó được lão phu khai sáng ra. Là để tìm hiểu thế nào là Đạo, là tìm kiếm điểm cuối cùng của con đường, là nắm giữ, là tìm hiểu, quy tất cả về bản thân lực lượng cho mình sử dụng."
"Ba ngàn đại đạo cũng tốt, mười đại quy tắc cũng được, tất cả đều sẽ bị Đạo Thư bắt lấy để quy về làm bản thân lực lượng.
"Bản thân Đạo thư là từ Tọa hóa trận pháp diễn hóa mà ra, từ vạn loại công pháp dung hợp mà thành. Lão phu gọi là là tạo hóa công pháp cũng gọi nó là tạo hóa bảo vật, vì đại đạo mà sinh ra, vì quy tắc mà hình thành, ở đâu có đại đạo quy tắc ở đó có đạo thư, sinh ra mà nắm giữ, tạo lên mà quy hợp."
Lão Trần đột nhiên nhìn về phía Trịnh Thiên, "Tiểu Thiên, đạo thư là cả đời tâm huyết cũng là vì cả đời sở tâm của lão mà hình thành, bất quá lão là không có tư cách cùng phúc diễm đi sử dụng. Nay để lại cho ngươi, mong ngươi vì nó cũng là vì lão phu bản tâm mà thật tốt sử dụng..."
"Tiền bối, ngài..." Trịnh Thiên đỏ mắt nhìn trước mắt bóng hình lão giả âm thanh càng ngày yếu bớt, bóng dáng cũng càng nhạt phai.
"Tiểu Thiên, chúc ngươi sau này thành chí cường giả đạp trên cửu thiên tuế nguyệt, lúc đó hy vọng ngươi sẽ nhớ đến lão già này, vì ta quyển đạo thư này mà trả ta một đoạn nhân quả." Trần lão yếu ớt nói ra.
Trịnh Thiên vội nhìn theo bất quá chỉ còn lại một mảnh hỗn độn xám xịt. Hắn có chút hối hận trước đó không đáp ứng, ứng một tiếng cho lão Trần lão nhân gia ông ta yên lòng đi luân hồi.
Cũng không quan trọng, Trịnh Thiên chắp tay cúi mình một cái thật sâu, âm thanh cao v·út hướng mảnh hư không xám xịt nói ra: "Trần lão xin yên tâm! Chỉ cần Trịnh Thiên ta còn đó một hơi thở, chỉ cần ta đủ lấy thực lực, tuyệt đối sẽ tìm lấy ngài báo đáp phần này ân tình."
Hy vọng vẫn kịp đi...
Trịnh Thiên có chút buồn nhìn lên một mảnh xám xịt không gian, trước đó còn có Trần lão bầu bạn nên không thấy gì, giờ chỉ có một mình vậy liền khác biệt, giống như một thế giới hỗn độn không sắc không màu, không khí tức cũng chẳng có sự sống, liền một màu xám tượng trưng cho vô sắc vô sinh.
Trịnh Thiên có chút không thích loại không khí này.
Bất quá hắn cũng không quá để ý, dù sao để ý cũng không hiểu rõ a.
Hay là để Trịnh Thiên vui mừng là, bên cạnh hắn nhiều ra một quyển cổ thư, không sắc không màu, không viền cũng chẳng có trang, nói cách khác lấy hắn thần niệm linh hồn cùng mắt thường phàm nhân đều không thấy được Đạo thư. Chỉ là hắn có liên kết đến thánh hồn châu nên mới cảm nhận đến đạo thư tồn tại ngay cạnh mình.
Hắn biết hắn cần làm gì!
...
Ngoại giới, Thiên Kiếm Môn, Dược phong phong chủ.
Trịnh Thiên tỉnh lại trên giường, trước đó mệt mỏi liền như chưa từng tồn tại, hắn không chút do dự kiểm tra thân thể mình một lần nữa.
Biết chắc mình không có vấn đề gì, hắn mới thở nhẹ một hơi. Hắn biết vừa rồi trải nghiệm cũng không phải là mơ, hắn là thật đạt đến cơ duyên...
"Đạo thư hiện!"
Trịnh Thiên ngồi dậy cầu thông với thánh hồn châu, liền mang quyển đạo thư không sắc không màu kia ra đến.
...
Ầm! Ầm!
Bên ngoài động phủ Trịnh Thiên, thiên địa đột nhiên biến chuyển, liền là ban ngày nhưng cả thế giới như lâm vào tận thế tai kiếp, mây đen lớp lớp xen lẫn lôi vân bao bọc lấy toàn bộ Đại lục. Đặc biệt ở Thiên Kiếm Môn lôi vân dày đặc kéo đến, dường như một tích tụ một đạo lôi kiếp muốn đánh xuống nơi này.
Phong môn tông chủ, tông chủ đỉnh núi.
"Thái thượng lão quân, đây rốt cuộc là chuyện gì?" Nam tử đạo bào xanh lam có chút kh·iếp sợ nhìn tận trời mây đen.
"Là hủy diệt lôi kiếp, là kiếp số a!" Lão giả áo gai ngồi xếp bằng một bên bình thản nói ra.
"Kiếp số?!" Trung niên hoảng sợ, "Cái này sao có thể? Đến cùng là chuyện gì lại bị thiên khuyển như vậy tai kiếp?"
Hắn là Tiêu Vân, tông chủ của Thiên Kiếm Môn.
Thái thượng lão quân lão giả lắc đầu, liền giống như nhận mệnh một dạng không thèm để ý nói, "Không biết!"
"Thái thượng vậy chúng ta phải làm sao?" Tiêu Vân vội vàng hỏi ra.
"Ha ha! Nhận mệnh a, loại này lôi kiếp đừng nói là chạy trốn, liền Thiên Hi đại lục một khi bị cuốn vào vậy cũng liền bị hủy diệt. Đừng nói là ta, liền là mấy lão đầu thánh môn kia sợ rằng cũng hoảng một bầy đi."
Lão có chút ung dung tự tại nói ra.
Trời sập có người cao đỉnh lấy! Hắn một cái nho nhỏ nguyên anh tu sĩ bận tâm cũng không giúp ích được gì, không bằng vui vẻ nhận mệnh. Sống c·hết một ý vậy liền có một đám cường giả bồi tiếp cùng c·hết, âu cũng là phúc phần...
Liền như lão giả thái thượng suy nghĩ, khắp nơi trên Thiên Hi đại lục đừng nói là cao thủ đệ nhất cường giả, ngay cả đám lão quái lâu ngày bế quan cũng rục rịch lộ diện, điểm giống nhau của bọn hắn là đều lo âu nhìn về tần cùng trời đen.
Đến tận đây cũng không ai biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Thiên Hi đại lục liền muốn tận diệt a!