Chương 29: Phương pháp
Hết rồi?
"Liền cái này là hết?"
Trịnh Thiên buồn bực nhìn chằm chằm vào Linh Cơ Pháp quyển sách, thực muốn mắng cha tên nào viết ra quyển sách này.
Giống như chỉ cách kinh doanh làm giàu nhưng lấy tiền ở đâu để kinh doanh lại không nói vậy.
Rác công pháp!
Đáng đời bị phủ bụi trong tàng kinh các a!
Trịnh Thiên nhả rãnh.
Lấy phàm nhân tu luyện linh hồn sinh ra thần niệm, từ đó khai phá huyệt linh nhập đạo tu hành? Lão tử cũng nói được a.
Từ luyện khí đến trúc cơ phải trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể sinh ra thần niệm? Ngươi rảnh rỗi hay không đi chỉ cách không có tương lai?
...
"Không đúng!"
Trịnh Thiên đang buồn bực chợt nhận ra gì đó.
"Luyện da, luyện thịt, luyện huyết,... Khai mở đan điền hóa làm khí hải, linh khí uẩn dưỡng hồn sinh ra ý niệm,..."
"Nếu thực có thể lấy phàm thể nuôi dưỡng linh hồn đâu?" Trịnh Thiên nghi hoặc.
"Một khi linh hồn trường thành, sinh ra niệm ý vậy khai mở huyệt linh chẳng phải có hy vọng sao?"
Trịnh Thiên bừng tỉnh vui sướng.
"Phải! Là nó."
Hắn không nói cũng chẳng rằng một mạch rời đi công vụ điện về đến động phủ của mình.
"Ở đâu, rốt cuộc ở đâu?" Trịnh Thiên vội vã lục tung giá sách của mình tìm kiếm thứ đồ.
Là vạn thảo chi thư.
Đây là đồ vật lão Bạch đưa cho hắn lúc mới nhập môn, dù sao cũng là đồng tử của luyện đan sư, nhận biết thảo dược là điều cần thiết a, bất quá đã rất lâu rồi hắn không có động đến, lại thêm quanh năm thu thấp đủ loại sách thư, liền nói trong phòng của hắn thứ gì nhiều nhất? Không nghi ngờ chính là thư tịch a.
Tìm kiếm là mất thời gian.
"Là đây!"
Trịnh Thiên rốt cuộc cũng tìm đến, hắn liền như điên tìm kiếm thứ hắn cần trong vạn thảo chi thư.
"Niệm Ý Thảo!"
Đồ vật có thể tăng lên thần niệm ở tu tiên giới dù là ở đâu cũng là bảo vật. Chỉ là Niệm Ý Thảo hiệu quả thực chả ra làm sao, hơn nữa điều kiện cần để dùng chỉ trên trúc cơ mà dưới kim đan cường giả, mà lại dùng cũng chỉ được một lần, lần sau liền mất đi hiệu quả vốn có. Chính vì vậy Niệm Ý Thảo dù là đồ vật tăng lên thần niệm nhưng thật chất lại được đánh giá không cao, giá trị cực thấp, thậm chí nó giá trị chỉ thuộc về một loại phụ dược cho Như Ý đan lĩnh ngộ Ý cảnh nào đó mà thôi.
Mặc kệ!
Trịnh Thiên tìm thấy loại thảo dược này cũng là mừng như điên, mặc kệ hắn có phải trúc cơ hay không, mặc kệ có nguy hiểm hay không, hắn vẫn muốn thử một lần.
Không phải hắn coi thường mạng sống mà là hắn thật bất đắc dĩ. Trước đó tìm kiếm Linh Hoa thảo mục đích là để nghiên cứu, bất quá cũng là để dự phòng cho trường hợp xấu nhất. Tu tiên kiểm trắc vì cái gì chỉ lấy dưới mười sáu tuổi linh căn đâu?
Không phải trẻ nhỏ dễ dạy mà là căn cốt của nhân loại dưới mười sáu tuổi liền dễ dàng phát triển cùng khai phá, trên mười sáu căn cốt liền cứng rắn cố định, lúc đó tu tiên hẳn là có thể những tu đến tầng thứ cao hơn vậy liền không chắc.
Vậy nên hắn tìm Linh Hoa thảo là cho một năm sau khi hắn bước vào độ tuổi mười sáu dự phòng.
Hắn kiếp này là cầu tu tiên, cầu trường sinh bất tử, không cầu an ổn sống kiếp phàm trần a!
Bây giờ hắn tìm thấy phương thức để cho hắn cặn bã linh căn có thể tu tiên, dù biết hẳn sẽ có nguy hiểm bất quá liền đáng giá hắn thử.
Theo quyển kia Linh Cơ Pháp ghi lại hẳn là có người đã thành công, hơn nữa hắn biết thần niệm liền giống với một loại nào đó giác quan, giống như ở quá khứ Trái đất vài người có thể nhìn thấy ma quỷ, gọi là giác quan thứ sáu một loại, mà hắn chắc chắn những người có giác quan thứ sáu đấy tuyệt đối đều là phàm nhân vì trái đất vốn dĩ không thể tu luyện a. Nếu là phàm thai vậy liền là tiên thiên hình thành, trước có tiên thiên sau có hậu thiên.
Hậu thiên vậy liền giống như cuốn Linh Cơ Pháp kia nói đến, lấy phàm thai nuôi dưỡng linh hồn, hồn trưởng thành liền sinh ra ý niệm.
Đơn cử một người trời sinh ý niệm có thể lấy mắt trần nhìn thấy yêu ma, đưa đi kiểm trắc tu tiên tuyệt đối là có linh căn, hậu thiên ý niệm hẳn cũng là thuộc dạng này. Mà để hậu thiên sinh ra ý niệm, vậy cách tốt nhất chính là ăn vào thiên tài địa bảo hoặc là tổn thương chính mình khai mở một cái nào đó huyệt vị. Loại trước và sau đều thuộc về may mắn a.
Chính vì vậy Trịnh Thiên mới kích động như vậy!
Bất quá vẫn không biết trước được điều gì.
Thiên tài địa bảo không nghi ngờ gì Niệm Ý Thảo chính là phương thức tốt nhất.
Cái gì điều kiện trúc cơ kim đan, chính là sợ dược lực quá lớn mà bạo thể c·hết nên mới cần đến trúc cơ, cơ thể siêu thoát phàm trần để có thể giữ vững dược lực cường hóa thần niệm. Trịnh Thiên hắn bản thân liền là tu võ, thân thể dù kém trúc cơ tu sĩ đến một vạn chín ngàn dặm những vẫn hơn nhiều so với phàm nhân, nếu chia nhỏ ra ăn chịu ít đi dày vò, hẳn cũng không có nguy hiểm gì a.
Trịnh Thiên cho là vậy.
Nghĩ là làm!
"Bất quá để cho an toàn, hay vẫn mời Bạch lão xuất quan hộ pháp cho ta." Trịnh Thiên đăm chiêu tính toán.
...
Dược phong rộng lớn, liền ở sâu nhất Dược phong trùng điệp dãy núi là động phủ của Bạch lão, khoảng cách chỗ ở của Trịnh Thiên cũng không bao xa, dù sao hắn thân phận cũng là đồng tử của lão...
Trùng điệp dãy núi, cửa đá chắn ngang môn, Trịnh Thiên chỉ có thể ở bên ngoài gõ đi vào, liền là xúc động trận pháp, báo cho Bạch lão có người tới tìm.
"Bạch lão! Trịnh Thiên có việc cầu kiến a!" Trịnh Thiên thủ lễ nói, liền sau ngoan ngoãn đứng chờ.
Liền không đợi quá lâu, cửa đá rung chuyển mở lối cho hắn vào. Động phủ Bạch lão so với Trịnh Thiên động phủ còn đơn sơ, ngoài rộng rãi hơn thì nhiều hơn chính là một lò luyện đan, lò luyện đan trôi lơ lửng giữa không trung, bốn phía hỏa diễm thi nhau đốt, bên cạnh là lão giả trên dưới đều trắng đang đăm chiêu nhìn tới.
"Trịnh Thiên gặp qua Bạch lão." Trịnh Thiên thấy Bạch lão liền thủ lễ chào hỏi.
Bạch lão vẫn đang chăm chú nhìn lò đan, một bên hỏi: "Tiểu Thiên, lại có người đến đòi đan sao?"
"Không có, bất quá liền mấy ngày trước Phong môn ghé đến đòi một phần đan dược, là cho trước khi nhóm đệ tử mới rời đi lịch luyện."
Trịnh Thiên ngay ngắn trả lời.
Bạch lão nhíu mày, "Lại đòi? Không phải tháng này đan dược đều đã phát cho thập phong rồi sao?"
"Phải, ta cũng liền tính đến, hơn nữa còn quả quyết không đưa, dù sao luật lệ cân bằng đan dược cũng là Bạch lão ngài đưa ra phương án, há có thể nói phá liền phá." Trịnh Thiên vuốt mông ngựa.
"Tốt, ngươi làm rất tốt, đám người kia đều chỉ xem Dược phong chúng ta là công cụ người, hận không thể ép sạch chúng ta sức lực. May có ngươi đến cho chúng ta Dược phong thoải mái hơn một chút, cũng cho lão phu có thời gian rảnh rỗi luyện đan."
Bạch lão hòa ái khen ngợi.
"Đa tạ Bạch lão!"
Trịnh Thiên nói tiếp.
"Bất quá, đệ tử nghe theo lời dạy bảo của Bạch lão ngài. Luật là do con người tạo lên mà tình lại do tâm sinh thành, luật là c·hết người là sống, dù sao cũng là người một tông nên đệ tử tự ý chủ trương, cho là không thể nào cho, nhưng bán liền là có thể a. Vì vậy đệ tử đem ba trăm viên trị thương đan bán cho Phong môn, đổi lấy chín ngàn viên linh thạch chuẩn bị tài nguyên cho Dược phong chúng ta."
Trịnh Thiên chính nghĩa ngôn từ nói ra. Ngoài ra xưng hô đệ tử cũng là một phần công việc, dù sao hắn so với đệ tử của Bạch lão đi lại còn gần.
Bạch lão nghe vậy gật đầu vừa ý, "Ngươi làm rất tốt!"
"Là đệ tử nên làm."
Trịnh Thiên khiêm tốn đáp.
Bất quá hắn nói ra là vậy, ba trăm viên trị thương đan giá trị lại đâu chỉ nhiêu đó?
Hắn bán ra giá trị cao hơn so với chín ngàn viên linh thạch a. Liền ba ngàn viên linh thạch về túi hắn, chín ngàn viên về Dược phong khố, bất quá cũng không hề gì so với ra ngoài mua, một vạn hai viên linh thạch thật còn rẻ chán so với giá trị của Trị thương đan bên ngoài.