Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đồ

Chương 24: Là ưng thì lên giang đôi cánh bay lên bầu trời.




Chương 24: Là ưng thì lên giang đôi cánh bay lên bầu trời.

Bạch trưởng lão một bên vuốt râu một bên nhìn Trịnh Thiên khuôn mặt biến chuyển liên hồi, lúc giận dữ lúc thì thở dài, lúc vui vẻ sau lại buồn bã, đủ loại cảm xúc trong vài phút ngắn ngủi hiện lên trên mặt tiểu tử này. Bạch trưởng lão cũng không vội thúc giục, dù sao thời gian còn sớm, từ lúc khảo thí bắt đầu đến nay thời gian cũng chỉ quá một tiếng mà thôi, có nói cũng chỉ là nói tiểu tử này vượt ải quá nhanh rồi. Càng nghĩ Bạch lão càng hài lòng, sớm vì cái đồng tử này mà cao hứng.

"Tiên sư, nếu ta làm đồng tử của ngươi về sau, ta có thể tu tiên chứ?" Trịnh Thiên lúc này hỏi ra.

"Khó có thể thực hiện, bất quá công pháp lão phu vẫn đưa cho ngươi nhìn, ngoài ra lão phu cũng trực tiếp dẫn đạo cho ngươi, không hiểu thứ gì liền tìm đến ta hỏi." Bạch lão lắc đầu, lại gật đầu nói ra.

Cái này đãi ngộ so với đệ tử chân truyền không kém bao nhiêu a.

Vì cái gì?... Trịnh Thiên nghi vấn đãi ngộ, bất quá hắn vẫn không hỏi ra.

"Tiên sư, làm đồng tử của ngươi về sau ta có thể hay không gặp gia đình ta?" Trịnh Thiên lại hỏi ra.

"Không thể, bất quá trước đó ta cho ngươi một ngày để chào tạm biệt bọn hắn, đợi hai mươi năm về sau ngươi liền có thể tự do gặp mọi người." Bạch lão trả lời.

Tiên phàm cách biệt a! Dù hắn chỉ là cái người hầu nhưng quy ra cũng thuộc về một nhánh tu tiên đi.

Trịnh Thiên tự an ủi nâng bi cho thân phận sau này của mình.

"Tiên sư,..."

"..."

"Tiên sư,..."

"..."



Tiên sư,..."

"Dừng! Đợi sau này lại hỏi đi." Bạch lão dơ tay đánh gãy mạch hỏi của Trịnh Thiên.

Tiểu tử này hỏi là nhiều lắm đến mức Bạch lão hắn đều nhức cả trứng mà đau đầu. Nào cái gì tinh không, nào cái gì tu tiên điểm cuối, nào cái gì xé mở không gian, đều thuộc về một ít trí tưởng tượng cao xa của trẻ nhỏ câu hỏi.

Bạch lão cho là vậy!

Trịnh Thiên thì lại khác, hắn là thử thăm dò cách để về lại cố hương, hắn cũng không tùy tiện đặt các vấn đề trực tiếp liên quan câu hỏi, đều dựa vào hơi hướng trẻ khờ lần mò đi vào vấn đề xuyên không này. Bất quá để hắn thất vọng rồi, Bạch lão thực có gân gà a, hỏi gì đều không biết, xem ra là cái gà mờ tu tiên.

Nghĩ là vậy Trịnh Thiên cũng không biểu hiện trên mặt như thế, đôi mắt rồng sáng long lanh nhìn Bạch lão giống như fan gặp thần tượng một dạng, là ngưỡng mộ ánh mắt nhìn về Bạch lão hắn.

Bạch lão hình tượng liền cao lên mấy phần, hắn chỉnh chỉnh cổ bào tằng hằng một cái, "Tiểu tử, lão phu là Bạch Nguyên, về sau gọi ta là Bạch lão là được. Còn ngươi về sau liền theo lão phu làm một cái trông coi lò đan cùng dược viên tiểu đồng tử đi."

"Vâng." Trịnh Thiên gật đầu cũng không từ chối.

Ngược lại còn vui mừng vì cái cơ hội này. Mấy ai lại được làm đồng tử cho trưởng lão của tiên môn đây. Đối với thân phận xuyên không Trịnh Thiên thực không vui khi làm người hầu cho kẻ khác, bất quá lấy thân phận hiện giờ của hắn đó lại là vinh dự vô cùng.

Hắn trước đó cũng không vì không thể tu luyện mà buồn rầu quá lâu, hắn tin tưởng mình có đặc thù người. Nếu không vì cái gì thính lực, thị lực hắn hơn xa người thường, thậm chí ngộ tĩnh cũng siêu việt chúng nhân. Có là kém tiểu Ngư đôi chút... Không biết đứa bé kia có hay không tư chất tu tiên?

Suy nghĩ thông suốt về sau hắn liền bình tâm trở lại, trở thành đồng tử cho Bạch lão về sau hắn liền có thể đụng đến tu tiên công pháp, tài nguyên tu luyện nếu làm tốt hẳn cũng không thiếu, dù sao Bạch lão thân phận cũng rất cao, là cái duy nhất trong trưởng lão đoàn có thể luyện đan a. Trước cần an ổn mà phát triển, đợi hắn bàn tay vàng xuất hiện lại tính sau.

o0o

Hà thành dưới chân thành, giờ phút này tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn lên bậc thang, đã hai tiếng trôi qua kể từ khi bắt đầu kiểm trắc. Số người tham gia bị loại là nhiều lắm, vừa mới bắt đầu đã đếm không hết người bị truyền tống xuống.



Giờ phút này đủ loại cảm xúc hiện lên xung quanh, có kẻ tiếc hận cũng có người vui mừng, có lo lắng hồi hộp cũng có chờ mong, người tiếc vì thân nhân mình bị loại, kẻ vui vì chưa thấy người truyền tống trở về.

Từ thúc cũng vậy, một dạng lo lắng cùng mong chờ, hai tiếng đã qua đều không thấy A Ngư cùng tiểu Thiên truyền tống xuống, này để Từ thúc vui mừng không thôi nhưng chính vì vậy cũng càng gia tăng thêm độ lo lắng của hắn. Càng là lúc quan trọng trong lòng càng thêm lo lắng a.

Lại một nhóm bị truyền tống xuống!

Từ thúc lo lắng bồi hồi nhìn một nhóm vừa bị truyền tống xuống, trăm người có hơn đều mang vẻ mặt chán nản, hẳn là đều bị loại nhóm người.

"A, tiểu Ngư!" Từ thúc bỗng giật mình nhìn thấy bóng dáng quen thuộc người.

Không biết vì gì hắn lại có chút buồn bã, hẳn là tiểu Ngư không có tiên duyên mất rồi.

Một năm này nhìn tiểu Ngư một đường khôn lớn, lại nhìn thấy A Ngư thiên phú tu luyện, vốn tưởng Từ gia từ đây hẳn có thể xuất sinh ra một tu tiên giả, phụ thân dưới suối vàng cũng có thể vui vẻ an lòng.

Đáng tiếc, đáng tiếc... Hy vọng càng nhiều tiếc nuối lại càng tăng cao.

Ấy! Không đúng, vì cái gì ta thật vọng đây?... Từ thúc bỗng bừng tỉnh.

Từ gia ba đời không thể tu tiên lại cớ gì hy vọng nàng có thể tu luyện được đâu... Có trách cũng trách Trịnh Thiên cứ vậy nói nàng là ngàn năm có một tu võ kỳ tài a.

"Tiểu tử thối!" Từ thúc buồn bực Trịnh Thiên một câu, "Làm lão tử gieo lên hy vọng."

Từ thúc thông suốt vui vẻ trở lại, thấp bé người trong đám đông nhảy nhảy lên vẫy tay gọi A Ngư: "Tiểu Ngư, đây, đây này..."

...



"Thúc thúc..." A Ngư trên ngực Từ thúc ậm ừ cất tiếng, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc lớn một trận trải qua.

"Không việc gì, không tu tiên được về sau liền được, không thấy ca ca ngươi nói ngươi là ngàn năm có một thiên tài luyện võ sao? Tận cùng của luyện võ chính là tu tiên mà tiểu Ngư nhà chúng ta chính là đệ nhất thiên tài nha." Từ thúc an ủi nàng.

"Thật?" A Ngư nghe vậy đôi mắt tỏa sáng nhìn sang Từ thúc.

Nàng không biết tu tiên là cái gì, chỉ là nàng từng nói với gia gia sau này sẽ là tu tiên giả, nàng là muốn thực hiện lời nói này... Chỉ là nàng không cách nào vượt qua được cảnh nhìn thấy cả nhà bị đ·ánh đ·ập, bao gộp cả ca ca lẫn gia gia cùng một chỗ bị người bạo ngược. Nàng đau khổ, nàng tận lực quơ tay nhỏ đánh ra quyền, đánh kẻ ác đang hại gia đình nàng, nàng là muốn bảo vệ mọi người bất quá lực bất tòng tâm, về sau liền bị truyền tống trở ra.

Nàng là đau khổ cũng bất lực, lần đầu tiên nàng sinh ra khao khát lực lượng, cũng lần đầu tiên chân chính hiểu ra lực lượng từ này ý nghĩa.

Nàng truyền tống ra về sau liền xòa vào ngực thúc thúc mà khóc lớn, khóc một trận tâm tình liền thoải mái lên nhiều.

Nàng thề nàng sẽ trở lên mạnh mẽ hơn, trở thành người có sức lực để bảo vệ ca ca cùng thúc thúc của mình. Dù nàng không biết làm cách nào...

"Thúc thúc, ca ca thế nào còn chưa ra?" A Ngư đôi mắt to tròn nhìn xung quanh dòng người tìm kiếm ca ca bóng dáng, nàng muốn hỏi hắn thế nào để trở lên mạnh hơn, lại hỏi hắn có phải hay không thúc thúc nói lời thật.

"Đứa trẻ ngốc, ca ca ngươi nhưng là thiên tài, là rồng trong loài người, hắn sau này sẽ là tu tiên giả, cao cao tại thượng thần linh a, thế nào lại bị truyền tống ra." Từ thúc hướng nàng nói.

Đây đều là thật tâm hắn nói lên, không phải an ủi hay dối gạt tiểu Ngư cũng như chính bản thân mình.

Trước đó lo lắng đều là vì A Ngư đứa bé này, còn về tiểu Thiên, Từ thúc là luôn luôn tin tưởng hắn sẽ trở thành một phương cường giả, thành cao cao tại thượng tiên nhân. Theo hắn Trịnh Thiên là rồng trong loài người há có thể là vật trong ao, tư chất tu tiên Trịnh Thiên há lại không có... Đây đều là từ vài năm này tiếp xúc đem đến Từ thúc cảm giác về Trịnh Thiên.

Thần bí, cường đại, vững chắc!

Thần bí là về thân phận, là khí chất lẫn đặc điểm. Trịnh Thiên luôn đem cho hắn cảm giác như một lớp sương mờ hư ảo, thần bí lại có chút gì đó t·ang t·hương. Hắn luôn nói tìm đường về cố hương nhưng không phải ở đảo xa thôn Kim Ngư thất lạc hay sao? Chỉ là mỗi lần hỏi, hắn đều chỉ nhìn về phía xa nơi bầu trời mà thờ dài trong vô vọng...

Còn về cường đại? Là cả sức mạnh đến tài trí. Không mạnh mẽ há có thể lấy một cân năm, lại g·iết hai trong số đó ở một năm trước kia? Không tài trí há có thể mang bọn hắn thoát ra khỏi Thanh Hoa thành? Không tài giỏi há có thể trong vòng một năm giúp Từ thúc hắn thu về trăm vạn có hơn huyền thạch... Để Từ thúc không tin chính là tiểu tử kia vậy mà thật chỉ mười tuổi đứa bé... Mười tuổi thôi đã làm đủ đại sự mà cả đời Từ thúc hắn cũng chưa chắc có thể làm ra sự tình.

Chính vì mười tuổi đứa bé lại đem đến cho Từ thúc hắn sự vững trãi, đôi khi hắn còn tưởng Trịnh Thiên mới thực là tiên nhân, không sự có thể làm khó dễ hắn.

Đương nhiên đây chỉ là cảm nhận của Từ thúc mà thôi. Nhưng mặc kệ là gì, Từ thúc tin tưởng Trịnh Thiên không phải vật trong ao, là ưng là phụng cũng sớm một ngày giang đôi cánh để bay lượn bên trên bầu trời, bay đến nơi mà hắn có thể mặc sức vùng vẫy... Là bầu trời ở tu tiên giới!