Hắc Phong Điện
Ở giữa một đại sảnh rộng lớn, một người đàn ông trung niên đưa tay giết chết một tên thuộc hạ sau đó quay về phía đám người ở phía xa quát lớn: “Sáu tên. Đã sáu tên trưởng lão bị một mình Trác Phàm giết chết. Lí nào lại như vậy, thiên huyền cường giả từ bao giờ yếu đuối đến thế. Hắc Phong Điện chỉ có mười ba tên trưởng lão giờ chỉ còn lại bảy tên còn sống làm sao đối đầu được với đám thế gia còn lại? Đám đàn bà kia lúc trước từ một lũ yếu đuối, đùng một cái mười một tên lâu chủ trúng độc đều được chữa khỏi thêm cả tiền nhiệm tổng lâu chủ cũng đột nhiên hồi phục. Hiện giờ trong bát thế gia, chúng ta là yếu đuối nhất không phải là cái đích để thiên hạ chê cười sao? Cho người đi khắp thiên vũ tìm bằng được Trác Phàm, có tin ngay lập tức báo cáo không được chủ động tấn công.”
Lời vừa nói xong, một tên thuộc hạ mặt trắng bệch vâng lệnh lui ra.
Dược Thải Đường
“Đùng”
“Vẫn chưa tìm thấy Trác Phàm sao?” Một lão giả chắp tay ra sau lên tiếng nói với một tên thuộc hạ.
“Bẩm đường chủ! Thuộc hạ đã cho người tìm kiếm khắp huyết vân sơn lẫn ở Minh Nguyệt Lâu đều không thấy tin tức của Trác Phàm. Có tin đồn hắn đã rời khỏi đó trốn sang nơi khác.”
“Được rồi ngươi lui ra tiếp tục điều ra đi.” Nói xong, đường chủ phất tay một cái, tên thuộc hạ kia liền lui ra sau.
“Bạch Bân, vẫn còn muốn điều tra sao?” Một âm thanh từ phía sau bức tường vang lên.
Vị đường chủ tên là Đới Bạch Bân nghe thấy liền chắp tay cung kính nói: “Bẩm đại cung phụng! Trác Phàm kia e rằng một thời gian dài sẽ không dám xuất hiện nữa. Người của Đế Vương Phủ còn phái cả ghế khách cung phụng ra ngoài điều tra. Chúng ta chỉ là xuôi theo vuốt mông ngựa để dễ bề ăn nói với bọn họ mà thôi. Phách Liệt Quyền tuy là võ kỹ tổ huấn của Dược Thải Đường chúng ta nhưng đã mất trong tay Trác Phàm cũng không sao, Đế Vương Phủ đã phái cao thủ đi tìm hắn, trước sau gì vật cũng tới tay bọn họ mà thôi. Chúng ta cũng không cần lo lắng về việc này.”
“Trác Phàm giết chết đệ nhất thiên tài luyện đan cùng một vì trưởng lão ngươi lại bảo việc này không có gì hệ trọng sao?” Âm thành khàn khàn bên trong lại vang lên.
Đới Bạch Bân vội vàng cung kính nói: “Đới Ngọc Thạch được xem là đệ nhất luyện đan thiên tài chẳng qua hắn là đồ đệ cưng của tên lục trưởng lão. Dược Thải Đường cũng không thiếu bát phẩm luyện đan sư. Đới Thiên Hoằng quanh năm đều vùi đầu vào luyện đan, chết đi hắn cũng không ảnh hưởng đến tổng thể thực lực của chúng ta.”
Người bên trong nghe vậy liền không nói gì nữa, Đới Bạch Bân cũng thở phào một tiếng đi ra ngoài.
Vạn Xà Cốc
“Tình hình của Tam trưởng lão thế nào rồi?” Bên trong sảnh đường, một vị trung niên nam tử ngồi trên một chiếc ghế bằng ngọc hai bên tay vịn điêu khắc hai đầu mãn xà lên tiếng.
“Bẩm cốc chủ, Tam trưởng lão còn giữ được mạng đã là may mắn rồi. Sinh lực của hắn hiện tại e rằng vài năm nữa sẽ cạn khô. Còn thực lực bây giờ e rằng đã trở thành phế nhân.” Một lão giả tóc bạc chắp tay nói.
“Thế thì giết hắn luôn đi, Vạn Xà Cốc không cần kẻ vô dụng. Mặt khác, cho người điều tra tung tích của Trác Phàm, chỉ cần thấy hắn liền báo cho người của Đế Vương Phủ.” Nghe vị cốc chủ này nói thế, lão giả gật đầu lui về sau rồi chậm rãi đóng cửa rời đi.
Đế Vương Phủ
Một người trung niên tầm ba lăm bốn mươi tuổi đang nhìn lên bức tranh hình rồng to lớn ở giữa điện. Người này có một khuôn mặt không giận tự uy, thân hình lực lưỡng mặc một chiếc hoàng bào thêu hình một con rồng hai móng chân. Đây chính là vị Phủ chủ của Đế Vương Phủ tên là Hoàng Thiên Bá.
Một tên thuộc hạ ngoài cửa bước vào bẩm báo: “Phủ chủ, theo thông tin điều tra được, Trác Phàm cùng tổng lâu chủ Bạch Vân Vân của Minh Nguyệt Lâu đều đã mất tích ở Huyết Vân Sơn, sáu nhà khác ngoài Chấn Thiên Sơn đều cho người đi điều tra tin tức của hai người này.”
Hoàng Thiên Bá sắc mặt như thường nói: “Được rồi, tiếp tục điều tra.”
Ngay khi tên thị vệ ôm quyền cáo lui, một tên thanh niên cũng từ ngoài bước vào mở miệng nói: “Cha vẫn còn thương tiếc cho Nhị Đệ sao? Hắn chẳng qua tài nghệ không tinh lại khinh thường kẻ khác nên mới bỏ mạng lại mà thôi. Nếu là con thì Trác Phàm có chín cái mạng cũng không thoát được.”
Vị thanh niên vừa nói chính là con trai của Hoàng Thiên Bá tên là Hoàng Phi Vũ. Hắn từ nhỏ đã thiên phú kinh người còn hơn cả Hoàng Phi Thanh, mấy tháng nay đều bế quan tu luyện, nghe tin đệ đệ của mình bị giết liền xuất quan nghe ngóng một chút.
Hoàng Thiên Bá quay đầu lại nhìn đứa con trai của mình nói: “Cuộc đời tu giả thời gian còn nhiều, mất một đứa con vô dụng mà thôi. Chẳng phải ta vẫn còn Phi Vũ sao? Con cứ trở về tu luyện đi. Bách gia tranh minh năm năm tới đều phải dựa hết vào con đấy. Đừng quên Chấn Thiên Sơn cũng có nhân tài không hề thua kém con.”
Nghe cha mình nói thế, Hoàng Phi Vũ nói: “Ta chưa từng gặp tên Âu Dương Liệt kia làm sao biết được ai hơn ai, thực lực mới là lời nói chính xác nhất, Ta không tin trên đời này còn có thiên tài nào vượt qua được ta cả cha cứ yên tâm.” Nói xong, hắn liền bước chân đi ra ngoài.
Vị đại công tử này năm nay chỉ mới hai sáu tuổi, tu vi đã là thiên huyền ngũ trọng. Từ lúc hắn có tu vi đoán cốt cảnh đã một mình đấu với ba vị trưởng lão thiên huyền cảnh của Đế Vương Phủ, kết quả hai tên trưởng lão bị giết chết, tên còn lại bị trọng thương. Đến khi Hoàng Phi Vũ vừa đột phá đến Thiên huyền cảnh đã được long mạch luyện thể làm thực lực của hắn đều tăng mạnh trên diện rộng. Lực chiến của hắn bây giờ e rằng đã có đủ sức đấu với thần chiếu nhất trọng vài hiệp.
Chính vì thiên phú tuyệt đỉnh của con trai mình mới làm Hoàng Thiên Bá đau đầu. Gần một nửa số trưởng lão cung phụng đều có ý tán thành đưa Hoàng Phi Vũ lên làm phủ chủ kế nhiệm nên Hoàng Thiên Bá lúc nào cũng có vẻ khinh thường cha mình. Thực lực của Hoàng Thiên Bá chỉ là Thiên huyền cửu trọng, còn cách thần chiếu cảnh một bước lớn.
Hoàng Thiên Bá nhìn Hoàng Phi Vũ bước ra ngoài sắc mặt âm trầm: “Chỉ cần ta đạt được ba món công pháp tổ huấn kia cùng bồ đề tu căn thì chắc chắn thực lực sẽ chốc lát đạt tới Thần Chiếu Đỉnh Phong. Con trai à cứ đợi đấy, cha còn chưa có già để nhường vị trí Phủ chủ này cho con đâu.”
Đúng lúc này, một vị nhìn qua khoảng bốn mươi năm mươi tuổi bước vào mặc một y phục giống như thầy đồ, trên tay còn mang một cái quạt trắng làm bằng lông vũ, một tay khác đưa lên hàng râu dài vuốt vuốt bước vào. Vị này tên là Gia Cát Tinh, đại quản gia của Đế Vương Phủ, một trong tam đại trí tinh của Thiên Vũ đế quốc. Khi thấy phản ứng của Hoàng Thiên Bá, đôi mắt hâm thúy của hắn hơi nhướng lên, miệng nở một nụ cười nói: “Ngài vẫn còn lo lắng Đại công tử xoán ngôi sao? Yên tâm đi, chỉ cần đại cung phụng còn tại, không ai dám công khai ủng hộ hắn đâu.”
“Đại quản gia nói chí phải. Không biết bước tiếp theo nên làm thế nào?” Hoàng Thiên Bá thấy Gia Cát Tinh đi vào liền mỉm cười nói.
“Ngài cứ yên tâm, kế hoạch đều đã được vạch sẵn rồi. Việc tìm kiếm Trác Phàm lấy hai món công pháp kia ta đã giao người tìm rồi. Hẳn là hắn sẽ không xuất hiện một thời gian, ngài cứ chuẩn bị cho Bách Gia Tranh Minh sắp tới đi.” Gia Các Tinh mở miệng nói.
“Tốt! Mọi việc cứ theo như ngươi sắp xếp mà làm. Ta rất yên tâm.” Nói xong, Hoàng Thiên Bá cười một tiếng bước ra khỏi đai sảnh.
Ở đâu đó trong hoàng cung, Hoàng đế đang ngồi đánh cờ với Kiếm Vân Sơn nghe được tin tức về Trác Phàm liền cười phá lên: “Con chim nhỏ của trẫm muốn phá giới thành đại bàn rồi.”
Còn ở Đường Môn và Tinh Vẫn Các, gia chủ của hai nhà cũng không ngừng phái ra vài vị trưởng lão đích thân tìm kiếm tung tích của Trác Phàm, chỉ cần thấy hắn liền bảo hộ đem về. Trong đó, Đường Yên Nhi là người lo lắng nhất, Đường Thiên Tiếu không khỏi cười khổ phái bốn vị trưởng lão đi tìm.
Ở Minh Nguyệt Lâu, tuy nói tiền nhiệm tổng lâu chủ đã hồi phục, các vị lâu chủ khác cũng đã khôi phục hoàn toàn nhờ vào cửu phẩm đan dược lần đó Trác Phàm luyện trong trận chung kết giao cho Tiểu Lam nhưng không một ai dám lơ là cảnh giác đối với Đế Vương Phủ. Bạch Vân Thiên sau khi tỉnh dậy nghe tỷ tỷ của mình biến mất không khỏi thất thần. Hắn biết hiện tại mình là nam nhân duy nhất trong Minh Nguyệt Lâu nên không cho phép bản thân suy sụp mà cùng với tiền nhiệm lâu chủ Bạch Minh Nguyệt thay phiên nhau xử lý các việc nội ngoại. Đến khi mọi việc bắt đầu ổn định trở lại, hắn lao đầu vào bế quan chuẩn bị cho Bách Gia Tranh Minh.