Dưới chân Huyết Vân Sơn, năm bóng người đang cùng nhau chạy lên núi, ai cũng lộ ra khuôn mặt lo lắng. Năm người này chính là Quỳnh Hoa lâu chủ, Thái Thanh Vân cùng tứ trưởng lão Tinh Vẫn Các, Đường Yên Nhi và tam trưởng lão Đường Môn. Đám người này nhìn thấy Trác Phàm chạy trốn lại thấy bọn người Hoàng Phi Thanh đuổi theo liền theo đằng sau.
Bạch Vân Vân vì lo lắng cho Trác Phàm mà đi trước, bên này hai tên trưởng lão vì mang theo Thái Thanh Vân cùng Đường Yên Nhi mà bị chậm trễ đằng sau, lại thêm Quỳnh Hoa lâu chủ khi đến nơi không thấy tổng lâu chủ bèn một hai đòi đi theo đến dưới chân núi thì mất dấu.
Chợt Đường Yên Nhi nhìn về phía xa xa nói: “Mọi người nhìn đằng kia hình như có dấu vết đánh nhau.” Bốn người còn lại nghe thấy liền cùng nhau tiến qua bên đó.
Năm người nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi hít một hơi sâu. Cây cối xung quanh ngã nát, trên thân cây, dưới mặt đất có dấu viết như đao khí chém vào. Ở phía xa xa, họ thấy xác của Hắc Bá Chí đã cứng lại.
Thái Thanh Vân nhìn cảnh tượng này giọng run run lên tiếng: “Nơi này hẳn là đã trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt. Không ngờ Trác Phàm này lợi hại như vậy, không những giết chết tứ trưởng lão của Hắc Phong Điện mà e rằng còn đang chạy trốn.”
Quỳnh Hoa lâu chủ không đợi được nói: “Vân Vân còn không thấy đâu, e rằng đã đuổi theo đám người kia rồi. Hẳn là bọn họ đang ở trên Huyết Vân Sơn chiến đấu.”
Nói xong nàng không đợi mọi người mà phi thân bay đi. Bốn người còn lại nhìn nhau một cái gật đầu rồi cũng nhanh chóng đuổi theo.
Đường lên Huyết Vân Sơn cây cối um tùm, năm người bọn họ dùng hết tốc độ leo lên núi, mỗi nhà lại có một nỗi lo lắng riêng. Quỳnh Hoa lâu chủ thì lo lắng Bạch Vân Vân vì cứu Trác Phàm mà là Minh Nguyệt Lâu có thù với Đế Vương Phủ. Đám người Thái Thanh Vân cũng sợ Trác Phàm xảy ra chuyện làm Minh Nguyệt Lâu trở thành cái bia cho bốn đại gia tộc nhắm đến. Riêng chỉ có Đường Yên Nhi từ đầu chí cuối vẫn luôn đơn thuần lo lắng cho sư phụ mình. Nàng hận vì thực lực mình quá kém không thể ở bên cạnh giúp đỡ Trác Phàm mà lại để cho tình địch của mình đi trước một bước.
Quỳnh Hoa lâu chủ cảm thấy đám người đằng sau tốc độ quá chậm, mà nàng lại lo lắng cho Bạch Vân Vân bèn lăng không bay lên. Thu tất cả vào trong tầm mắt, nàng nhìn thấy nó phương xa có một khu vực cây cối đều bị cháy xém, phá hoại nghiêm trọng bèn ra dấu cho bốn người ở phía dưới đuổi theo sau còn nàng thì thẳng hướng đó mà bay đi.
Bọn họ dừng chân trước một hang động nhỏ, nơi đây dấu vết đánh nhau còn kinh khủng hơn so với ở dưới chân núi. Đường Yên Nhi nhìn ra đây là nơi lúc trước cha con nàng ẩn náu. Nhìn ra xung quanh, nàng phát hiện có một thi thể chỉ còn nửa phần bên dưới, nhìn màu sắc y phục đúng là lục trưởng lão của Dược Thải Đường.
“Nơi đây còn lưu khí tức của đại trận, e rằng có người đã dùng trận pháp đánh nhau.” Quỳnh hoa lâu chủ nhìn ngó một hồi nhận xét.
Lúc này, Đường Yên Nhi đã thông báo mọi người phát hiện về cái xác của Đới Thiên Hoằng lại nghe lời kia liền nói: “Là ngũ cấp trận thức lần trước Trác Phàm bày ra.” Nàng liền đem chuyện lúc trước kể lại cho mọi người nghe.
Một lúc sau, Thái Thanh Vân trầm ngâm lên tiếng: “Nếu như hắn dùng ngũ cấp trận thức để đấu với Hoàng Phi Thanh thì phần thắng hẳn sẽ rất lớn. Nhưng bây giờ lại không thấy hắn đâu hẳn là đã rời đi rồi.” Nếu là người khác hắn còn nghi ngờ mấy phần còn đây lại là Trác Phàm nên khả năng này hắn tin tưởng cực kì cao.
Đường Yên Nhi nói: “Nhưng mà vẫn chưa thấy Hoàng Phi Thanh đâu cả.”
“Cả Vân Vân cũng không thấy đâu.”
Thái Thanh Vân biết mọi người đều có niềm lo lắng riêng bèn nói: “Bây giờ cứ trở về Minh Nguyệt Lâu trước đã, chuyện tìm kiếm thì đợi về đó phái thuộc hạ ra tìm. Trác Phàm rời đi để lại một mớ hỗn độn cần Minh Nguyệt Lâu xử lí.”
Mặc dù rất không tình nguyện nhưng Quỳnh Hoa lâu chủ cùng Đường Yên Nhi đều thấy lời nói này có lí đành phải gật đầu trở về.
Quay lại khi Trác Phàm đã giết xong Hoàng Phi Thanh, hắn ngửa mặt ra hít mấy ngụm khí khô sau đó lảo đảo đi vào trong hang động. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia đang trắng bệch vì bị thương, hơi thở yếu ớt làm hắn không khỏi đau lòng. “Muốn cứu nàng chỉ còn một cách.” Không kịp điều tiết khí tức, hắn đem bế Bạch Vân Vân lên trên tay hướng thẳng đỉnh Huyết Vân Sơn mà đi.
Dọc đường đi, không ít linh thú nhảy ra chặn đường thậm chí còn có cả một đầu lục cấp linh thú nhưng đều bị hắn dùng một ánh mắt có một tia lửa xanh bên trong dọa chạy mất hút.
Huyết vụ dần hện ra trước tầm mắt của Trác Phàm, hắn hít sâu một hơi, dùng Bạch Quang Thần Đồng bế Bạch Vân Vân tiến vào trong. Bên trong huyết vụ, vài con Lam Hải Mị Ảnh Điểu bay lượn lờ nhưng không con nào dám tấn công bởi vì thanh viêm đang hừng hực trên trán hắn.
Lúc sắp tiến vào khu vực có khí độc, đôi mắt Trác Phàm ngưng tụ lại
“Bạch Quan Thần Đồng – Phá Không”
Nháy mắt, trong lớp khí độc xuất hiện một cái lỗ nhỏ, Trác Phàm ôm người ngọc nhanh chóng chạy vào đề phòng nó khôi phục lại. Ngay khi vừa vượt qua độc khí, một đầu chim lớn trên đầu có một cái mào lửa màu xanh bay đến chặng trước mặt hắn.
Trác Phàm không có thời gian bèn nói: “Mị Ảnh Vương, phiền ngươi mang ta đến gặp Thanh Viêm Hỏa Phương. Cầu xin ngươi.”
Lam Hải Mị Ảnh Vương định từ chối nhưng thấy ánh mắt khẩn khiết của Trác Phàm liền nuốt trở lại. Nó chưa bao giờ thấy Trác Phàm có thái độ như vậy bao giờ bèn xòe một cánh xuống cho Trác Phàm bế người ngọc leo lên.
Nhờ tốc độ của vương điểu, rất nhanh chóng Trác Phàm đã đến ngôi nhà gỗ lúc trước, khung cảnh vẫn không hề thay đổi vẫn là mùi thuốc xung quanh vẫn có những con Lam Hải Mị Ảnh Điểu đang bay lượn. Nhưng cửa lúc này đang mở toang ra, một cô nàng bận trang phục màu tím trên tóc đính một cọng lông vũ màu xanh đang đứng đó nheo mắt lại nhìn về hướng Trác Phàm.
Ngay khi Lam Hải Mị Ảnh Vương đáp xuống, Trác Phàm liền bế Bạch Vân Vân nhảy xuống trước mặt Thanh Viêm Hỏa Phương mở giọng cầu xin: “Cầu xin ngài hãy cứu Vân Vân, dù trả giá thế nào ta cũng đồng ý.” Nói xong lời này hắn liền ngất đi. Từ khi bị phản phệ bởi bạo nguyên đan lại phải duy trì trận pháp giết đám người Hoàng Phi Thanh, Trác Phàm đã không hề nghỉ ngơi mà cắn răng mang Bạch Vân Vân đến trước mặt nàng. Đến khi đạt được mục đích, hắn đã hoàn toàn thả lỏng cơ thể mà ngất đi.
Không biết bao lâu sau, Trác Phàm mở mắt ra thì thấy mình đang nằm trên một đống cỏ khô. Hắn bật dậy thật nhanh tìm kiếm hình ảnh tuyệt mỹ của Bạch Vân Vân nhưng không hề thấy. Mặc kệ đôi chân còn tê mỏi, hắn đứng dậy chạy khắp nơi, một lúc sau, hắn thấy Thanh Viêm Hỏa Phương đang ngồi cạnh một cái giường nhỏ, ở trên đó chính là người mà hắn đang tìm kiếm.
Thấy Trác Phàm đi tới, Thanh Viêm Hỏa Phương mở miệng nói: “Ngươi cái tên tiểu quỷ này tuổi chưa bao lớn mà đã tán được một mỹ nhân như hoa như ngọc thế này. Ta chưa bay giờ thấy ai đẹp hơn nàng trước đây cả đấy.”
Trác Phàm không để ý những gì Thanh Viêm Hỏa Phượng trêu đùa chỉ chăm chú nhìn mỹ nhân đang nằm trên giường hỏi: “Nàng ấy sao rồi?” Đôi mắt hắn có vẻ thất thần, rõ ràng tinh thần hắn đang suy sụp.
“Gãy bốn cái xương sường, lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng tuy đã vượt qua nguy hiểm nhưng khả năng tỉnh lại là rất thấp.” Thanh Viêm Hỏa Phương thấy hắn không thú vị liền thở dài lên tiếng.
“Ngài nói nàng sẽ không tỉnh lại sao?”
“Không phải không tỉnh lại mà là rất khó tự mình tỉnh lại, trừ phi…”
Nói đến đây, Thanh Viêm Hỏa Phượng khẽ chau mày ngừng lại khiến Trác Phàm không kiên nhẫn hỏi:
“Trừ phi thế nào?”
“Trừ phi nàng dùng một loại linh dược có tên là Tương Tư Đoạn Trường Hồng. Nhưng mà đây là loại đỉnh cấp thập nhị phẩm linh dược chỉ có một nơi để tìm thấy nó mà dù có thấy thì chưa hẳn ngươi lấy được.”
“Nó ở đâu, xin ngài hãy nói cho ta biết!”
“Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.”