Thò tay vào linh giới, Trác Phàm lấy ra một bình dược trút ra. Đới Thiên Hoằng ngoài xa nhìn thấy la lên thất thanh: “Bạo Nguyên Đan! Nguy rồi hắn muốn tự bạo! Mọi người mau tránh ra xa.”
Mọi người nghe thấy vội vàng chạy ra xa. Trong khi đó, Trác Phàm nhìn năm viên ở trên tay lẩm bẩm: “Năm viên hẳn là cực hạn đi.” Sau đó hắn lại nhìn về phía Bạch Vân Vân đang nằm ở đó nói nhỏ: “Vân Vân, nàng vì ta mà mạo hiểm tính mạng chẳng lẽ ta vì mình mà không thể hay sao?” Nói lời này xong, hắn đưa tay lên miệng nuốt trọn năm viên Bạo Nguyên Đan.
Đan dược vừa ăn vào, một luồng khí nóng bốc lên, Trác Phàm cảm thấy nguyên lực mình thoáng chốc sung túc trở lại không những thế tu vi của hắn thoáng chốc tăng lên mạnh mẽ đến thiên huyền cảnh.
Ở ngoài xa, Đới Thiên Hoằng nhìn màn này nói: “Kẻ điên, hắn là kẻ điên. Thì ra hắn không phải muốn bạo thể mà là ỷ vào lực lượng thân thể cường đại nuốt bạo nguyên đan để tạm thời tăng tu vi đối phó chúng ta.”
Hoàng Phi Thanh cùng Hắc Bá Chí đứng gần đó cũng khẽ ngưng trọng, thực lực đối phương ở Đoán cốt cảnh đã cực kì khó chơi nói gì đến bây giờ hắn đã là Thiên huyền cảnh. Hoàng Phi Thanh lên tiếng:
“Dù thế nào hôm nay cũng phải giết chết tên này. Nếu để hắn trốn thoát ngày sau sẽ mang lại không ít phiền phức cho chúng ta. Tứ trưởng lão, ngươi cùng ta xông lên thu xếp hắn. Dù có trọng thương cũng phải lấy được tính mạng của hắn.”
Hắc Bá Chí ngưng trọng gật đầu, hắn cầm thiết côn bay tới tấn công trước. Theo thói quen, lão ta nhảy lên cầm côn đập mạnh xuống, Hoàng Phi Thanh cũng luồng ra sau lưng Trác Phàm, chỉ cần đối phương nhảy ra sau tránh né sẽ gặp phải công kích của hắn. Nào ngờ lần này Trác Phàm không né tránh mà đưa tay phải đánh lên một quyền.
Hắc Bá Chí cười lạnh, một quyền của hắn cho dù là luyện thể tu giả Thiên huyền cùng cấp cũng chưa dám đỡ được chứ đừng nói đến Trác Phàm. Nào ngờ một côn kia đụng phải một quyền này liền bật ngược trở lại giữa không trung văng ra khỏi tay. Lão ta cũng theo đó mất đà trên không mà lộn một vòng.
Tam Phân Ma Long Quyết thức thứ nhất: Ma Long Xuất Thế
Trác Phàm hét lên một tiếng sau đó co tay phải lại thành quyền, cánh tay được vận nguyên lực cực kì hung hãn làm cổ tay áo lập tức rách ra, đám lá cây không ngừng lay động, xung quanh hắn bắt đầu nổi gió, đừng đám bụi bặm không ngừng bay lên.
Đôi mắt Trác Phàm lóe lên một vần sáng màu bạc, thân ảnh hắn thoắt cái biến mất khi xuất hiện đã ở trên không ngay cạnh Hắc Bá Chí tung ra một quyền. Lão ta thấy Trác Phàm đột nhiên ở trước mặt mình không khỏi kinh hãi liền đưa tay chéo trước ngực đỡ lấy kình quyền đang đến.
— QUẢNG CÁO —
“Ầm” một tiếng, đầu quyền của Trác Phàm chạm vào hai cánh tay của đối phương, chỉ nghe thấy Hắc Bá Chí hét lên một tiếng lớn rồi thôi. Hoàng Phi Thanh ở xa chứng kiếng cũng không khỏi sợ hãi. Hắn thấy đôi cánh tay vỡ nát mà quyền đánh ra chưa hết lực lún thẳng vào ngực của Hắc Bá Chí. Nhìn đằng trước còn đỡ, phía sau lão ta một cái lỗ máu đã mở rộng, huyết thịt tóe ra lung tung. Hắc Bá Chí con ngươi trợn ngược đã hoàn toàn rời khỏi thế gian.
Trác Phàm thu tay về đá bay xác lão ta xuống đất còn mình thì hạ xuống ở một nơi gần đó nhìn Hoàng Phi Thanh. Một quyền vừa rồi của hắn rất độc đáo, sát thương của chiều này không nằm ở đầu quyền của Trác Phàm mà nằm ở quyền khí. Nhìn phía trước của Hắc Bá Chí có vẻ không tổn thương nhưng đằng sau quyền khí thoát ra đã phá hoại hầu hết lục phủ ngũ tạng của lão.
Hoàng Phi Thanh tuy kinh sợ nhưng lại thấy ánh mắt của Trác Phàm đang nhìn mình như nhìn một kẻ đã chết liền nộ khí xung thiên. Hắn gầm lên một tiếng giận dữ tay co lại thành trảo dồn hết nguyên lực vào trong đó.
Huyền giai cao cấp vũ kỹ Kim Giao Trảo
Trảo trên tay hóa thành một màu vàng kim sáng lóa, hắn hít một hơi sâu rồi nhún chân bay đến tấn công Trác Phàm. Nhìn đối phương tấn công, Trác Phàm không chút hoảng sợ cũng duỗi tay trái ra thành trảo nhào đến.
Ở trên không, hai trảo gặp nhau làm cây cối xung quanh không ngừng đổ rạp xuống. Trác Phàm cảm thấy đôi tay tê rần lùi ngược về sau còn Hoàng Phi Thanh hét thảm một tiếng, cánh tay phải đã hoàn toàn biết mất. Hắn nhìn kẻ đang đứng đằng kia lộ ra vẻ sợ hãi liền lui lại thêm ba bước.
Đúng lúc này, Đới Thiên Hoằng bay tới cho Hoàng Phi Thanh nuốt một viên đan dược để cầm máu sau đó nói với hắn: “Hoàng công tử, Trác Phàm nuốt năm viên bạo nguyên đan hiện tại đã tăng cao. Chúng ta không thể giết hắn bây giờ.”
“Nhưng nếu hôm nay để hắn trốn thoát thì hậu họa cực kì khó lường” Hoàng Phi Thanh cố nén đau nói.
“Ta không nói để hắn sống sót, mà lại hắn vì muốn tăng thực lực mà dùng đan này xem như là kì tử của hắn rồi.”
Nhìn thấy Hoàng Phi Thanh còn đang khó hiểu, Đới Thiên Hoằng nói tiếp: “Bạo Nguyên Đan làm tu vi hắn tăng cao thực chất chỉ là nhất thời, chỉ cần chúng ta câu giờ để đan dược dần hết hiệu lực, lúc đó hắn sẽ cực kì suy yếu.”
— QUẢNG CÁO —
Đôi mắt Hoàng Phi Thanh lóe lên như đã hiểu ra. Hắn liền nhảy lùi ra sau giữ khoảng cách với Trác Phàm.
Thấy đối phương nhìn ra được nội tình trong đó, Trác Phàm “chậc” một tiếng thầm mắng Đới Thiên Hoằng. Biết mình không thể ở lại lâu, hắn bèn nhảy tới ôm lấy Bạch Vân Vân chạy lên Huyết Vân Sơn.
Hai canh giờ sau, Trác Phàm vẫn bế lấy Bạch Vân Vân không ngừng chạy lên chân núi. Ở phía xa trên không trung, hai bóng người vẫn chậm rãi đạp không bay theo đúng là Hoàng Phi Thanh cùng Đới Thiên Hoằng.
Nhìn tốc độ của Trác Phàm càng luc càng chậm, Hoàng Phi Thanh cười lạnh một cái. Nhưng hắn vẫn không dám tấn công dù sao Trác Phàm lúc này chưa phải đèn cạn dầu.
Lại thêm nửa canh giờ, Trác Phàm tìm thấy một cái hang động nhỏ liền bế Bạch Vân Vân trên tay đi vào. Đặt nàng nằm ở bên trong, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc có chút rối kia, đôi mắt yêu thương của Trác Phàm biến đổi thành điên cuồng, sát khí dần dần xuất hiện làm lu mờ sự dịu dàng trước đó. Hắn bước ra khỏi hang động bình tĩnh nhắm đôi mắt lại điều tiết khí tức.
Lúc này Trác Phàm đã cực kì suy yếu, tác dụng của Bạo Nguyên Đan đã hết dần, cơ thể hắn đã bắt đầu chịu phản phệ.
Hai người bay xuống cách Trác Phàm chừng mười trượng, Hoàng Phi Thanh cười lớn lên tiếng: “Cuối cùng cũng chịu hết được rồi sao? Để xem bây giờ ngươi còn cách nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta?”
Trác Phàm mở mắt ra nhìn Hoàng Phi Thanh mở miệng nói: “Ngươi nói lòng bàn tay nào của ngươi?”
Hoàng Phi Thanh tức giận nhìn vào bên vai phải đã mất đi cánh tay của mình, Trác Phàm nói ra lời này đã triệt để làm hắn sôi máu. Hắn ra hiệu cho Đới Thiên Hoằng cùng mình lao lên tấn công. Ngay lập tức hai bóng người nhào tới vung chưởng bắt đầu ý đồ diệt sát kẻ địch.
Trác Phàm vẫn ngồi yên nhìn hai người, thật sự lúc này hắn đã không còn sức để đứng dậy nữa, nhưng k phải vì thế mà hắn hoàn toàn mất đi ý chí sống.
— QUẢNG CÁO —
Thấy đối phương tiếp cận đến khoảng cách cần thiết, Trác Phàm đưa tay lên kết ấn, một vòng kết giới bao bọc ba người lại với nhau.
Nhìn một màng nay, Hoàng Phi Thanh không khỏi kinh hãi: “Trận thức? Hắn từ lúc nào bày trận ở đây?” Dọc đường hắn luôn theo dõi nhất cử nhất động của Trác Phàm tuyệt đối không có khả năng không phát hiện đối phương bày trận. Trừ phi, Trác Phàm đã bày trận này từ trước.
Hắn ta đoán vậy không hề sai, đây chính là nơi gần một năm trước cha con Đường Thiên Tiếu trọng thương ẩn nấp. Ngũ cấp trận thức kia cũng là chính hắn bày ra. Chỉ vì đối phương nhận ra mình thời gian không còn nhiều hắn bèn đánh cược một phen. Nếu hắn bị phản phệ trước thì số mệnh coi như xong, còn nếu hắn đến kịp thì như bây giờ, dụ kẻ địch rơi vào trong trận thức.
Hình ảnh Trác Phàm ngồi đó dần biến mất thay vào đó là những tiếng hô to:
“Cửu thiên bàn long trận! Khởi! Kim Long Xung Thiên! Nhất Thiên! Nhị Thiên! Tam thiên! ...! Bát Thiên! Cử Thiên!”
Hoàng Phi Thanh đang kinh hãi thì một tiếng rồng ngâm vang lên. Một con rồng màu vàng dài hơn chục trượng từ dưới chân bay lên làm hắn kinh hãi né tránh. Một đầu rồng khác cũng xuất hiện tấn công Đới Thiên Hoằng.
Hết con này tới con khác lần lượt xuất hiện, tổng cộng chín con bay lượng trên đầu hai người. Hoàng Phi Thanh triệt để tuyệt vọng, ngũ cấp trận thức không phải một tên thiên huyền cảnh như hắn có khả năng phá được huống hồ bây giờ thân còn đang mang trọng thương.
Không bao lâu sau, Đới Thiên Hoằng không cẩn thận bị một đầu rồng cắn lấy mất nửa đoạn thân thể bên trên. Hoàng Phi Thanh thấy một màn này không khỏi kinh hãi. Chợt bên tai hắn vang lên tiếng nói: “Có phải ghê rợn lắm không? Hắn còn nửa cái xác nhưng ngươi thì phải thi cốt vô tồn.”
Lời nói của Trác Phàm vừa dứt, trên không trung chín con rồng đã hợp lại thành một đầu hoàng kim long tỏa ra kim quang chói mắt. Nó há miệng lao thẳng đến Hoàng Phi Thanh đang đứng ở phái dưới. Vội vàng muốn chạy trốn nhưng tốc độ của hoàng kim long quá nhanh chỉ nghe “đùng” một cái. Hoàng Phi Thanh đã hoàn toàn nằm trong miệng của hoàng kim long, khí tức của hắn đã hoàn toàn biến mất không để lại một chút dấu vết nào.