Trác Phàm đương nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của Âu Dương Phách, nhưng hắn cũng không quan tâm vì dù sao Âu Dương Phách cũng không làm gì bất lợi đối với hắn.
Nhìn bốn người Hoàng Phi Thanh phát ra khí tức, Trác Phàm cũng cẩn trọng chú ý động tĩnh sẵn sàng đánh trả.
“Ba tên thiên huyền cảnh thất trọng, một tên thiên huyền Tứ trọng.” Trác Phàm lẩm bẩm trong miệng về thực lực của bốn người. Trong đó, Hoàng Phi Thanh tuy có thực lực yếu nhất nhưng lại là người hắn muốn thận trọng đối đãi bởi tên này phát ra khí tức chỉ hơn chứ không kém với ba người còn lại.
Trưởng lão Vạn Xà Cốc Lý Nguyên Anh xông lên trước, bàn tay hắn dần chuyển sang màu tím nhìn qua đúng là Tử Vụ Phệ Thiên chưởng giống Lý Minh Thuận lúc trước dùng qua nhưng thực lực lại chênh lệch rất nhiều. Trác Phàm cũng không ngại lập tức vung tay cường kháng. Lý Nguyên Anh không phải là luyện thể tu giả, lại kinh qua một chưởng lúc trước của Trác Phàm dĩ nhiên không dám tiếp tục mà thu tay phải lại không để hai chưởng chạm nhau tiện thể dùng tay trái co lại thành trảo móc ngược lên trên làm Trác Phàm không thể không đưa tay đón đỡ.
Trưởng lão Dược Thải Đường Đới Thiên Hoằng từ xa đánh chưởng, một đám khói bảy màu từ tay hắn bốc ra không đánh thẳng tới Trác Phàm mà chỉ bay xung quanh làm giảm không gian duy chuyển của Trác Phàm. Đới Thiên Hoằng trước giờ chỉ chú trọng luyện đan thuật, công pháp hắn luyện chỉ có mỗi bộ Thất Thải Vân La Chưởng để phòng thân. Trong lúc đánh nhau địch ít ta nhiều hắn không tiện dùng võ kỹ này bởi có thể tổn thương tới người của mình. Việc hắn có thể làm duy nhất chính là bao vây lấy đường lui của kẻ địch.
Đúng lúc này, Trưởng lão Hắc Phong Điện Hắc Bá Chí cũng nhào tới, một làn khói từ thân thể hắn bốc ra, hàng nghìn con quỷ linh bên trong đám khói kia xuất hiện kêu những tiếng rợn người bao vây lấy Trác Phàm.
Nhìn đám quỷ linh bay tới, Trác Phàm không sợ mà ngược lại còn cười mỉa mai. Phần Thiên Hỏa từ trên trán thoát ra đánh thẳng tới. Đám quỷ linh vừa thấy liền muốn bỏ chạy đã bị ngọn lửa kia làm cho tan biến gần một phần ba.
Thấy tấn công không có tác dụng, Hắc Bá Chí liền thu trở lại, đem đám quỷ linh nuốt vào trong bụng. Lập tức khí thế của hắn lại tăng vọt mấy phần sau đó nhào đến cận chiến với Trác Phàm.
Đang đánh nhau với Lý Nguyên Anh lại thấy Hắc Bá Chí lao đến Trác Phàm vội vàng tăng lực ép Lý Nguyên Anh bay ra tránh tình trạng một đánh hai.
Hiểu được ý đồ của Trác Phàm, vốn là một tu giả chuyên tu tốc độ Lý Nguyên Anh không để mình lui ra mà nhảy thẳng lên không trung tung cước đá văng tay Trác Phàm đánh tới.
Thấy ý đồ của mình không thành, Trác Phàm vừa đánh vừa lùi muốn né tránh mũi công của Hắc Bá Chí. Đang lúc chú ý hai người này, hắn bị Hoàng Phi Thanh bất ngờ đánh úp đằng sau. May nhờ có nguyên thần dò xét giúp hắn kịp thời né được.
Đánh lén không thành, Hoàng Phi Thanh lại nhảy ra ngoài tiếp tục nhìn tràng chiến đấu. Rõ ràng hắn muốn lợi dụng hai người kia vây lấy để Trác Phàm lộ ra sơ hở rồi một kích tất sát. Tuy cách đánh này không quan minh cho lắm những vẫn luôn có hiệu quả.
Trác Phàm nhìn ra điểm này liền vận nguyên thần đến cực điểm, mọi đòn tấn công của Hắc Bá Chí cùng Lý Nguyên Anh đều được hắn tu vào trong tầm mắt nhờ đó thuận lợi đón đỡ mười mấy chiêu.
Tuy nói nguyên thần dò xét cực kì có hiệu quả nhưng thực lực của hắn chỉ là đoán cốt thất trọng, tốc độ vẫn chưa thể ngang với thiên huyền cường giả đặc biệt là người chuyên tu tốc độ như Lý Nguyên Anh. Mọi đòn tấn công tuy được hắn né tránh nhưng rất suýt sao, Hắc Bá Chí lại điên cuồng đánh tới chưa kể Hoàng Phi Thanh cứ thấy có khoảng trống lại đánh bên này một chưởng, lúc thì móc bên này một cước làm hắn có chút luống cuống tay chân. Còn có cả Đới Thiên Hoằng từ đằng xa thi thoảng lại đánh một chưởng chặn đường né tránh của hắn.
Bốn người Hoàng Phi Thiên phối hợp cực kì nhuần nhuyễn, hai tên đánh cận chiến một tên bao vây đánh tầm xa còn một tên lợi dụng sơ hở đánh lén.
“Nếu cứ tiếp tục thế này e rằng không xong.” Trác Phàm nghĩ thầm trong bụng. Vừa đánh, hắn vừa lui về phía Đới Thiên Hoằng đằng xa.
Dường như không phát hiện ra đối phương muốn nhắm vào mình, Đới Thiên Hoằng chỉ chú ý đánh chưởng xung quanh không ngừng khuếch tán khí độc. Đột nhiên Trác Phàm gầm lên một tiếng tung chưởng đẩy lùi hai người Lý Nguyên Anh cùng Hắc Bá Chí sau đó mượn lực phản chấn bay đến tấn công hắn. Đới Thiên Hoằng cười gằng đánh chưởng về phía đối phương.
Đáng tiếc Trác Phàm đời này e rằng không sợ nhất là độc, Hấp Tinh Đại Hóa Quyết ngầm thôi động bên trong cơ thể, hắn càng ngày càng nhanh lao đến đưa tay thành chưởng đánh ra. Chưởng lực của Trác Phàm rất mạnh, Đới Thiên Hoằng không ngờ được tình huống này nên chỉ có thể đưa tay đón đỡ vừa lùi ra sau giảm bớt chấn thương. Tuy là vậy nhưng lão ta vẫn không khỏi cảm thấy hai cánh tay tê dại một hồi.
Trác Phàm đánh lui Đới Thiên Hoằng chưa kịp mừng rỡ một quyền của Hoàng Phi Thanh đã bay đến đằng sau, hắn quay người lại muốn né tránh nhưng tốc độ đối phương không chậm. Trác Phàm lập tức bay ra sau như viên đan pháo. Cũng may lúc nguy cấp Trác Phàm hơi nhảy lùi ra sau lại nghiêng người đưa tay thủ thế làm một quyền kia chỉ đánh vào khuỷa tay. Cơ thể của hắn cực kì rắn chắc, cánh tay bị đánh trúng chỉ hơi đỏ một chút mà thôi.
Một kích sau khi thất bại, Hoàng Phi Thanh lập tức nhận ra một điều, hắn là luyện thể tu giả không hợp đánh du kích nên quay sang nói với Lý Nguyên Anh: “Tam trưởng lão, ngươi lùi ra ngoài đợi thời cơ tấn công, ta với Tứ trưởng lão đấu với hắn.” Nói xong, hắn lập tức nhào đến cùng Hắc Bá Chí một trước một sau thi nhau tấn công.
Trác Phàm nhìn bên kia đổi chiến thuật lập tức chau mày lại, tình thế đang cực kì bất lợi cho hắn. Tuy nói lần trước hắn cũng bị bốn tên trưởng lão Hắc Phong Điện vây công nhưng bọn chúng luôn cao ngạo không chịu phối hợp chiến đấu, đằng này ba tên kia đều nghe lệnh Hoàng Phi Thanh mà hành sự làm hắn có chút khó khăn ứng chiến.
Qua thêm hai mươi chiêu, Trác Phàm dùng chân quét ngang hông Hắc Bá Chí lại đưa tay đỡ lấy một quyền của Hoàng Phi Thanh làm hắn mất đà, chân rời khỏi mặt đất. Lợi dụng cơ hội đó, Lý Nguyên Anh tức tốc nhào đến đưa chân quét ngang chân trụ vừa bay lên kia, Trác Phàm liền co lại đã bị một quyền khác của Hoàng Phi Thanh đánh trúng ngực bay ra đụng vào khán đài bụi bay tứ tung.
Bạch Vân Vân từ xa nhìn thấy không khỏi nắm chặt tay lại, muốn xông lên ứng cứu thì ở nơi đó phát ra tiếng động.
Bên trong đám đá vụn, Trác Phàm từ từ đứng dậy nhìn Hoàng Phi Thanh. Miệng hắn khạc ra một ngụm nước bọt có chút lẫn màu đỏ thương thế hình như không nghiêm trọng lắm. Hắn đảo mắt sang nhìn Lý Nguyên Anh vừa đánh lén kia cười một cái.
Không khỏi cảm thấy ớn lanh, Lý Nguyên Anh bất giác nhảy lùi ra một bước. Hoàng Phi Thanh biết Trác Phàm đang muốn đánh đến vị Tam trưởng lão này bèn chắn trước người hắn.
Trác Phàm nhìn Hoàng Phi Thanh lại nhìn tới Hắc Bá Chí ở đằng sau mỉm cười nói: “Bốn vị thiên huyền cường giả lại đi vây giết một tên tiểu tử Đoán cốt cảnh như ta hình như không được hay cho lắm.”
Hoàng Phi Thanh sao có thể không nhìn ra lời khích tướng của Trác Phàm, hắn cũng cười đáp lại: “Trác Phàm, ngươi cho rằng vài lời nói như vậy sẽ có tác dụng sao? Mà lại ngươi cũng đâu phải cái gì tiểu nhân vật?”
Trác Phàm biết đối phương không bị trúng kế liền lấy trong linh giới ra một thanh phi đao dùng lực ném về phía Lý Nguyên Anh sau đó lao thẳng tới Đới Thiên Hoằng đang đứng ở xa. Mục đích của hắn chính là muốn Hoàng Phi Thanh đỡ lấy phi đao kia mà chậm một nhịp để đi cứu Đới Thiên Hoằng.
Hoàng Phi Thanh không hề kinh hãi. Hắn nhìn ra được ý đồ của Trác Phàm liền mặc kệ phi đao bay đến, nhảy lên trên bay thẳng tới chặn đường của Trác Phàm. Lý Nguyên Anh dù sao cũng là tu giả thiên về tốc độ, hắn khinh thường đợi phi đao vừa bay tới liền lách người qua một chút để nó bay hụt ra sau.
Nhìn thấy Hoàng Phi Thanh lao đến cản đường, Trác Phàm không khỏi giật mình. Nhưng rồi hắn chợt cười mỉa mai một cái, đột mắt lóe lên ánh sáng màu bạc.
Bạch Quan Thần Đồng – Hoán Vị
Lý Nguyên Anh tránh khỏi một phi đao vừa rồi vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Trác Phàm tìm cơ hội đánh né thì đột nhiên thấy đối phương mất tích. Hắn thầm kêu không ổn thì phía sau lưng phát ra tiếng nói:
“Tam trưởng lão, ngươi có sơ hở a.”
Giật mình, Lý Nguyên Anh hốt hoản muốn nhảy ra xa né tránh thì một chưởng của Trác Phàm đã bay tới sau lưng. “Bịch” một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi nhưng hắn cố nén đau muốn lợi dụng lực đẩy từ chưởng kia để lao thẳng về phía trước. Nào ngờ Trác Phàm dùng lại là Hấp Tinh Đại Hóa Quyết, chưởng vừa rồi không đánh bay ra mà còn dính chặt sau lưng hắn hút hết nguyên lực.