Chương 7: Tuyết Long sơn
Một tháng sau, Lục Quân nghe tin sư phụ xuất quan.
Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn chăm chỉ tu luyện, tu vi tăng như bão táp, đã là Kim Đan cảnh nhị trọng thiên.
Trong dược điền ngoài Ngũ Hành Kim Xích hắn cũng gieo trồng rất nhiều dược thảo phổ thông.
Có thần thảo Ngũ Hành Kim Xích tọa trấn, liên tục tản ra linh khí khổng lồ, các dược thảo này phát triển cực kỳ nhanh.
Lục Nguyệt một lần ghé qua, nhìn thấy dược điền, lập tức yêu thích vô cùng, thường xuyên đến đây chăm sóc dược thảo.
Lục Quân nhìn thấy nàng như vậy, bỗng nhiên cảm thấy có một vị sư tỷ như thế cũng rất tốt.
Cuối ngày hôm đó, hắn đến tìm sư phụ.
Thân là đệ tử thân truyền của sư phụ, Lục Quân có quyền hạn nhất định, ví dụ như đi thẳng vào nơi ở của sư phụ mà không cần xin phép bất kỳ ai.
Đứng ở trong nhà sư phụ, hắn nhìn thấy sư phụ đang ngồi vắt võng trên cây.
Tô Vân đang ngồi trên ngọn cây, một mực rất cẩn thận để không bị ngã.
Đại Nguyên Anh cảnh nha, thi thoảng không chú ý lộn cổ xuống đất là chuyện rất bình thường.
Đột nhiên lão thấy đồ đệ ngoan đi vào, vừa định giơ tay chào đồ đệ bỗng nghe hắn thông báo một tin giật gân.
“Sư phụ, đồ đệ đột phá Trúc Cơ rồi.”
Thế là lão giật mình trực tiếp lộn cổ xuống đất.
Tô Vân có chút buồn bực lau bụi đất trên người, bất quá nghe thấy đồ đệ của mình Lục Quân bảo rằng đã đột phá Trúc Cơ, nhất thời quên hết bực bội, vui vẻ nói: “Lục Quân, ngươi nói thật không?”
Vừa nói vừa dùng linh lực quét đồ đệ một vòng.
Nhìn thấy linh lực cường hoành bá đạo, hắn lập tức giận dữ nói: “Ngươi tên đồ đệ này, đột nhiên đình chỉ tu luyện 5 năm, còn nói không hứng thú với việc tu luyện nữa trốn ở trong nhà nhổ cỏ dại, kết quả đây, vừa tu luyện trở lại lập tức đột phá Trúc Cơ cảnh, thậm chí còn mơ mơ hồ hồ Địa đạo Trúc Cơ.”
Địa đạo Trúc Cơ là lão suy đoán, dù sao linh lực cường hoành như vậy, không có khả năng là Nhân đạo Trúc Cơ, càng không thể nào nghĩ rằng Lục Quân đã đột phá Thiên đạo Trúc Cơ, dù sao đó cũng là truyền thuyết, lão chưa từng gặp qua làm sao nghĩ ra được?
Còn suy đoán Lục Quân đột phá Kim Đan? Căn bản là không thể nào.
Thế là hai sư trò bắt đầu nói chuyện.
Kỳ lạ, hắn không dùng Hạo Thiên Nhãn để dò xét sư phụ.
Có lẽ sau chuyện của sư tỷ, hắn cảm thấy mình không nên tùy tiện dùng Hạo Thiên Nhãn lên người khác, nhất là sư phụ.
Thời gian vội vàng như dòng nước chảy, thiên địa vạn vật diễn sinh.
Thanh Bình sơn.
Thanh Bình Cốc vẫn luôn là Thanh Bình Cốc, tình cảnh không có nhiều biến chuyển, một thế hệ đệ tử mới nhập môn, rồi lại một thế hệ đệ tử lâu năm xuống núi hành hiệp trượng nghĩa.
Trong chớp mắt, lại một năm nữa trôi qua.
Trong khoảng thời gian này, sư phụ Tô Vân gặp đại cơ duyên, liên tục bế quan đột phá cảnh giới, tu vi tiếp cận Nguyên Anh cảnh lục trọng thiên.
Sư tỷ Lục Nguyệt vẫn vô cùng hoạt bát, dung mạo tuyệt trần tựa như không bao giờ thay đổi.
Tiểu sư muội Cố Tiểu Bạch hằng ngày vẫn tiêu tiền như nước, thường xuyên lôi kéo Lục Nguyệt đến phường thị để mua sắm tài liệu trận đạo.
Đối với việc này, sư tỷ Lục Nguyệt bày tỏ bản thân rất hào sảng, chiều chuộng tiểu sư muội hết mực.
Đổi lại là Lục Quân, hắn thậm chí hận không thể biến thành núi linh thạch cho tiểu sư muội sử dụng.
Thi thoảng Lục Quân sẽ nhìn thấy Đại Hoàng xuất hiện và nằm bên cạnh tiểu sư muội, đối với con khí vận chi cẩu này, Lục Quân hiện tại đã không còn sợ hãi, thậm chí rất muốn cùng nó đánh một trận.
Một ngày kia, trong lúc ngồi tu luyện, Lục Quân chợt bồi hồi phát hiện mình đột phá.
Vô Cực Thần Thể từ tiểu thành đột phá tới đại thành.
Trên người kim quang ngày một thịnh, có xu thế hóa thành một vòng mặt trời nhỏ.
Lấy thân thể hiện tại, một quyền hắn có thể miểu sát một vị Nguyên Anh cảnh.
Thi triển toàn lực hoàn toàn có thể nghiền áp một vị Đại Nguyên Anh.
Trên lý luận là dưới Nguyên Anh vô địch thiên hạ.
Còn về phần tu sĩ Hợp Thể cảnh, nếu không có pháp bảo phụ trợ, chính diện giao phong có tám thành đánh ngang tay.
Chưa kể, Lục Quân cũng có pháp bảo, chính là thanh kiếm xấu xí màu đen, Phong Thần Kiếm.
Nhắc tới thanh pháp bảo phổ thông này, hắn đột phá Kim Đan cảnh vẫn không có dấu hiệu tăng th·ành h·ạ phẩm pháp bảo, đoán chừng phải đột phá Nguyên Anh cảnh mới được.
Tu luyện nhiều năm, Lục Quân đột nhiên có ý định xuống núi.
Thiên địa rộng lớn, rất nhiều nơi trước kia nguy hiểm, hiện tại lại có thể đi.
Một vài cấm địa có cất giữ đại bí mật, thực lực đã đủ giờ là lúc khai phá bọn chúng.
Thanh Bình Sơn, chân núi.
Dặn dò xong tiểu sư muội trong dược điền, Lục Quân vác Phong Thần Kiếm sau lưng, mặc áo vải thô, tóc xõa dài chậm chạp đi xuống núi.
Làm một vị tu sĩ Kim Đan cảnh, hắn tùy ý có thể đằng vân phi hành, thế nhưng vì tránh phô trương thanh thế, bại lộ một ít bí mật, hắn trực tiếp đi bộ.
Đi một nửa ngày đường, rốt cuộc thành công xuống núi, bắt gặp một cái trấn nhỏ.
Thạch Long Trấn.
Trấn này nằm ngày bên dưới chân núi Thanh Bình Sơn, lai lịch cổ lão, ra đời cùng thời điểm với ngày khai tông lập phái Thanh Bình Cốc ngàn năm về trước.
Trấn rất nhỏ, đứng ở đầu trấn cuối trấn gà bay chó chạy.
Đi vào trấn nhỏ, một cái tửu quán xuất hiện.
Lục Quân vào tửu quán, tùy tiện gọi một món ăn, không gọi rượu, bắt đầu chậm rãi nhai nuốt, hưởng thụ một chút mỹ vị nhân gian.
Thuận tiện nghe ngóng một chút chuyện trà dư tửu hậu.
“Nghe đồn bên dưới Hoàng Long Hà xuất hiện một cái động lạ, có cường giả Hóa Thần cảnh tiến vào dò xét, kết quả chỉ có pháp kiếm chạy được, n·gười c·hết ở bên trong.”
“Vạn Long sơn một con hắc long tỉnh dậy, đang dò xét Nhân tộc chúng ta.”
“Mai Hoa sơn kiếm ảnh triều thiên, truyền nhân Mai Hoa sơn đột phá Độ Kiếp cảnh, bên dưới Lục Thánh, thiên hạ vô địch.”
Ở khách điếm nghỉ ngơi một hôm, ngày hôm sau Lục Quân rời khỏi Thạch Long trấn, tiến về Tuyết Long sơn.
Tòa núi tuyết này cách xa Thanh Bình sơn mười ngàn bảy trăm chín mươi bảy dặm, đường bộ xa xôi, vì để rút ngắn thời gian Lục Quân trực tiếp đằng vân phi hành, toàn bộ lộ trình phi hành vô cùng điệu thấp, vô tình hoặc là cố ý né tránh rất nhiều cường giả bay ngang.
Ba tháng sau.
Trên Tuyết Long sơn, một tòa núi tuyết ngàn năm không đổi, Lục Quân chậm chạp đi đường, gió tuyết rất mạnh, mang theo cực hàn chi khí, tu vi không tới Hóa Thần cảnh không thể trên núi phi hành.
Trên đường, hắn gặp một đám tu sĩ đang lên núi thế là thuận đường kết bạn.
“Lục đạo hữu, huynh là người ở đâu, môn phái nào?”
Một tu sĩ Kim Đan cảnh bát trọng thiên cười hỏi hắn.
Lục Quân nhìn người này, vóc dáng cao lớn, râu ria xồm xoàm, mặc trang phục đi săn, hẳn là tu sĩ độc hành không vào tông phái.
Hắn chắp tay cười đáp: “Tại hạ xuất thân Thanh Đồng trấn, chỉ là một thợ săn tầm thường, không môn không phái.”
Tu sĩ độc hành nghe vậy mừng rỡ nói: “Vậy hai ta là người đồng đạo rồi, tại hạ cũng là thợ săn, ha ha.”
Lục Quân cũng cười, vị đại hán này nói chuyện rất tùy tiện, nhưng càng tùy tiện thì càng đáng tin cậy.
Bên cạnh, một nữ tu mặc đạo bào từ tốn quan sát Lục Quân, hồi lâu sau nhẹ nhàng nói: “Lục đạo hữu thâm tàng bất lộ.”
Lục Quân gật đầu, nói: “Đi ra thiên địa, không giấu diếm huyền cơ không phải chân cao thủ, các vị cũng vậy, đều giấu một bụng huyền cơ, đừng chỉ quá khen tại hạ.”
“Ha ha, Lục đạo hữu nói chí phải, ai bước ra trời cao biển rộng mà không bụng giấu huyền cơ? Ha ha ha.”