Chương 6: Sư tỷ Lục Nguyệt và thiên phú của tiểu sư muội
Thanh Bình Cốc, một buổi trưa mát mẻ, trời bắt đầu đổ mưa, thi thoảng trong mưa vang lên tiếng sấm, dọa người ta giật mình.
Hôm đó, Lục Quân đến tìm Lục Nguyệt.
Làm sư đệ, thi thoảng hắn sẽ đến nhà Lục Nguyệt bàn chuyện tu luyện.
Kỳ thật, hắn muốn nhìn coi tiểu sư muội đang làm gì.
Nhà của Lục Nguyệt nằm riêng biệt với các đệ tử khác, đây là đặc quyền khi làm học trò của chưởng môn, Lục Quân cũng đồng dạng, chỉ có tiểu sư muội là thật sự không có chỗ ở riêng biệt nên mới đến ở nhờ nhà sư tỷ.
Nhà sư tỷ nằm trên một gò núi, xung quanh rất nhiều cây to, linh khí tương đối nồng hậu.
Lục Quân đi đến đứng trước cửa nhà, không nhìn thấy ai.
Hắn mở cửa đi vào, liền thấy hai tỷ muội ngồi trên ghế đá ôm nhau, bên cạnh là một núi bức họa mới tinh.
Bại gia chi nữ thật lợi hại, đống bức họa này tuyệt đối có giá trị khổng lồ.
Đợi đã?
Ban ngày ban mặt, hai tỷ muội một gái một nữ ôm nhau làm gì?
Đôi cẩu hai nữ này.
Hành hạ nhau đi?
Thuận tiện, hắn cũng dùng Hạo Thiên Nhãn để quan sát sư tỷ Lục Nguyệt của mình, ở chung lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn dùng chiêu này với nàng.
«Tính danh: Lục Nguyệt »
« Tuổi thọ: 23/60 tuổi »
« Chủng tộc: Nhân tộc »
« Giới tính: Nữ »
« Mị lực: Xuất chúng »
« Khí vận: Mệnh Trung Chi Nữ »
« Cảnh giới: Nhân đạo Trúc Cơ tầng mười »
« Công pháp tuyệt học: “Thanh Bình Pháp” đại thành “Thanh Bình Kiếm Pháp” tiểu thành »
« Thần thông: Không »
« Pháp bảo: Không »
« Đạo lữ: Không »
« Quan hệ nhân mạch: Sư phụ Tô Vân, sư đệ Lục Quân, sư muội Cố Tiểu Bạch, phụ thân Lục Thiên Vân, phụ mẫu Tần Lan »
« Thù địch: Không »
“Mệnh Trung Chi Nữ: Một số người vừa ra đời liền mang vận khổ, nàng chính là một người như vậy. Không chỉ vận khổ một đời, tuổi thọ cũng rất ngắn ngủi, thường xuyên gặp phải t·ai n·ạn.”
Nhìn thông báo hệ thống, Lục Quân đột nhiên không khỏi nhìn sư tỷ một chút, nàng tựa sau lưng tiểu sư muội, cười hì hì nhìn nàng họa, tròng mắt sáng tỏa, tựa hồ sẽ sống rất lâu.
Kết quả đây?
Mệnh Trung Chi Nữ, tuổi thọ chỉ bằng phàm nhân.
Hắn khẽ thở dài, che giấu đi cảm xúc, tiếp tục nói chuyện với các nàng.
Ngoài ý muốn, Lục Nguyệt nhìn thấy hắn vào, không chút ngại ngùng, như là chuyện hiển nhiên càng ôm chặt tiểu sư muội, mà tiểu sư muội vô cùng thanh thuần, làm sao có thể biểu lộ ra vẻ mặt gì? Chỉ nghe sư tỷ nàng cười hì hì nói: “Sư đệ, đến tìm sư tỷ có chuyện gì vậy?”
Lục Quân kinh hãi, tức giận nói: “Hai các ngươi song nữ giữa trưa ôm nhau làm gì?”
Đổi lại là ngày thường, hắn rất muốn nói một câu, hai vị nữ nhân, tại hạ có thể thay vào một vị trí trong đó không?
Nhưng hiện tại, tâm trạng có chút khó chịu, thế nên trong lòng không hề tồn tại một chút ý nghĩ xấu xa nào.
Lục Nguyệt nghe vậy thì bĩu môi, nói: “Hai ta tỷ muội tình thâm, ôm nhau một chút không được sao?”
Lục Quân nghe nàng nói vậy, bỗng cười, học nàng bĩu môi, dựng lên ngón giữa.
Lập tức, sư tỷ cũng học theo dựng ngược lại.
Sau đó hai tỷ đệ nhìn nhau cười hề hề.
Nhìn thấy tiểu sư muội đang ngồi vẽ đông vẽ tây, Lục Quân liền đổi đề tài, nói: “Sư muội, muội đang họa cái gì vậy?”
Cố Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, xấu hổ chào một tiếng đại sư huynh, khẽ nói: “Không đâu sư huynh, muội đang họa trận pháp.”
Lục Quân thấy nàng hô mình đại sư huynh, cảm thấy nên sửa danh hô này lại miễn cho sao này có việc nàng lại đến tìm hắn, lúc đó dù cho nhà có trăm núi linh thạch cũng không thể cứu hắn một mạng, thế nhưng khi nghe hết câu hắn đột nhiên kinh hãi hét lên: “Cái gì? Muội biết họa trận pháp?”
Thế là hắn ngay lập tức dùng Hạo Thiên Nhãn soi nàng từ mông đến đầu.
« Tính danh: Cố Tiểu Bạch »
« Tuổi thọ: 19/87 tuổi »
« Chủng tộc: Nhân tộc »
« Giới tính: Nữ »
« Mị lực: Phổ thông »
« Khí vận: "Bại Gia Chi Nữ" "Trận Pháp Thánh Sư" »
« Cảnh giới: Luyện Khí tầng chín »
« ... »
“Trận Pháp Thánh Sư: Người này nhân sinh bình thường, là một vị thường thường không có gì lạ tiểu sư muội. Nhưng đột nhiên một ngày trên trời xuất hiện dị tượng Bắc Đẩu Tinh Vân, nàng tò mò ngẩng đầu quan sát, thế là đi vào con đường trận pháp nhất đạo, nhìn một hiểu mười, lấy thiên phú nàng vừa bày ra, sau này chắc chắn trở thành một vị Trận Pháp Thánh Sư, vang danh ức vạn tộc.”
Lục Quân chút nữa ngã cắm đầu.
Chỉ vì tò mò ngẩng đầu lên trời cao quan sát dị tượng, kết quả ngay lập tức tinh thông trận đạo, tương lai chắc chắn trở thành Trận Pháp Thánh Sư?
Để chút nữa tại hạ đi l·ên đ·ỉnh Thanh Bình Sơn ngẩng đầu nhìn thiên đạo, xem xem tương lai có trở thành thiên đạo hay không?
Cố Tiểu Bạch bị hắn hét lớn làm cho kinh hãi, sợ hãi nép vào người sư tỷ Lục Nguyệt.
Lục Quân thấy thế vỗ trán, không tài nào dung hòa được hình ảnh vị tiểu sư muội này với một vị Trận Pháp Thánh Sư hùng bá thiên địa được.
Hắn đi lại ngồi bên cạnh nàng, quan sát nàng họa trận đạo.
Trong bức họa, nàng vẽ một thanh kiếm.
Xung quanh thanh kiếm, nàng vẽ kim quang.
Bên dưới kim quang, nàng vẽ một đầu phượng hoàng.
Bên cạnh phượng hoàng, nàng vẽ một tên tu sĩ Nhân tộc.
Cách không xa tu sĩ Nhân tộc, nàng vẽ một đầu trư yêu.
Lục Quân: “...?”
Tiên kiếm phối phượng hoàng, kết quả đánh trư yêu?
Khục.
Lục Quân cười cười vỗ đầu nàng, khích lệ nói: “Trận họa rất có hồn, bất quá không biết tiểu sư muội đặt tên cho trận pháp này tên gì?”
Mặc dù nhìn không hiểu, hắn vẫn lấy lệ hỏi nàng một câu.
Làm sư huynh nha, phải chiếu cố tiểu sư muội.
Cố Tiểu Bạch xấu hổ, nàng ghé vào tai Lục Quân nói nhỏ: “Sư huynh, đó là ta vẽ bậy, không phải trận họa, trận họa là ở trên.”
Lục Quân ngẩn người.
Ánh mắt dời lên trên.
Thiên địa mây mù ngọn núi dòng sông con giun con rồng nét thẳng nét ngang mực đen mực đỏ...
Khụ khụ.
Tại hạ cần định thần một giây.
Lục Quân nhìn nửa ngày, không cách nào xác định trên họa là cái gì.
Thế là hắn ghé vào tai tiểu sư muội, nói nhỏ: “Sư muội, trận đạo này nhìn qua vô cùng cao minh, thế rột cuộc trận pháp này tên là gì?”
Lục Nguyệt bên cạnh cười đạp hắn một cái, Lục Quân không thèm so đo, chỉ đạp nàng hai cái.
Cố Tiểu Bạch chỉ chỉ trận pháp con giun con rồng... chậm chạp giải thích: “Đây là một loại trận pháp phổ thông, nổi danh cực kỳ cầu kỳ, bên trong phân chia ngũ hành, tám hướng, thiên và địa, bày trận có tác dụng khốn nhiễu và làm mù kẻ địch.”
Sau đó bắt đầu giải thích từng chi tiết trong trận họa.
Nghe nàng giải thích, Lục Quân mới nhận ra đây căn bản không phải con giun con rồng, mà là trận pháp đồ hình, trận pháp nhất đạo nổi danh khó nhập môn, họa trận đạo cũng đồng dạng, không có thiên phú về trận đạo, nhìn vào nhẹ thì liên tưởng sâu xa, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.
Lục Quân lúc này mới nhìn thấy tiểu sư muội có chút ra dáng một vị Trận Pháp Thánh Sư tương lai.
Hắn bất giác nghĩ đến hạo kiếp 500 năm sau, nếu như bên người có một vị Trận Pháp Thánh Sư, không biết mình có thể trợ giúp Lạc Phong thế giới vượt qua trận hạo kiếp này hay không? Hạo kiếp tồn tại, để cho hắn cảm thấy rất áp lực, dù hắn không phải là chủ nhân của thế giới này.