Chương 1: "Nhổ cỏ hệ thống 3.0"
Lục Quân ngồi trước mái hiên nhổ cỏ, không chỉ nhổ còn đếm số lượng.
“Tiến độ trước mắt 119.246/120.500 cọng cỏ.”
Lục Quân không phản ứng tới tiếng hệ thống vang lên trong đầu, tựa hồ đã sớm c·hết lặng. Năm năm trước, một cái hệ thống xuất hiện trong đầu hắn, nói cho hắn chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ liền có thể kích hoạt hệ thống, trong ngàn năm phi thăng thành tiên. Ban đầu hắn rất vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng dần nhận ra không đúng, thế là hỏi hệ thống rốt cuộc tên gì, nó liền lạnh lùng hồi đáp “Nhổ cỏ hệ thống 3.0”.
Lúc đó Lục Quân triệt để mộng, nhổ cỏ thành tiên, ha ha, ngươi nghĩ ta là con bò?
Kết quả, hắn nhổ liền năm năm.
Nhổ từ 15 tuổi nhổ đến 20 tuổi.
Nghĩ mà xem, mảnh đất trước mắt nhỏ đến mức chó nó còn không thèm nằm, có thể nhổ được bao nhiêu cỏ? Chưa kể hệ thống còn nghiêm cấm hắn nhổ cỏ khu vực khác, chỉ quanh quẩn trong cái sân nhỏ này.
Hắn nhổ nhiều đến nổi từ nội môn đệ tử thành ngoại môn đệ tử.
Đến mức thấy cỏ ở nhà sư huynh sư tỷ lâu chưa nhổ hắn cũng nhổ nốt, chỉ thiếu chút là bò tới đình viện chưởng môn để nhổ mà thôi.
Nhưng Lục Quân coi đó là tích lũy kinh nghiệm.
Kiên trì, nhất định phải kiên trì.
Bảo hắn là bò cũng được, hắn thích làm bò, tới đây đi cỏ tươi, cỏ héo, cỏ tàn, cỏ thúi, tới bao nhiêu ta ăn à nhầm nhổ hết bấy nhiêu.
Ngẫm lại, nhổ cỏ nhiều năm như vậy, thần kinh đã sớm bại liệt à nhầm t·ê l·iệt, việc tu luyện cũng bị trì trệ, tới giờ vẫn là Luyện Khí tầng năm, nếu không phải hắn có chút quan hệ trong tông môn, nói không chừng giờ nàyđã bị đuổi khỏi tông môn rồi.
Kể cũng lạ, nhổ cỏ nhiều năm như vậy, thế mà cảm thấy bản thân khỏe hơn không ít, nhổ thêm dăm ba năm nữa chắc chắn đắc đạo thành người tàn tật.
Mẹ kiếp hệ thống.
Nhìn lại tiến độ, Lục Quân nghiến răng, nhưng chợt nhận ra có gì đó không đúng.
“119.486/120.500 cọng cỏ.”
Lục Quân như được hào quang phản chiếu, sóng lưng thẳng tắp, hai tay nhổ cỏ nhanh như gió, có xu thế hình thành bộ pháp thần thông.
“Lên, lên cho ta, không tên ta cũng bắt ngươi lên, yaaaa!!!”
Hắn gào thét, hai mắt điên cuồng, như một con dã thú liên tục nhổ cỏ.
“119.858/120.500”
“120.210/120.500”
“120.500/120.500.”
“Đinh, nhiệm vụ hoàn thành.”
Lục Quân trợn mắt há mồm, không phải hắn kinh ngạc, hắn mệt. Nhưng mệt thế nào cũng phải lết dậy để coi phần thưởng, ta nhổ cỏ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không thể một bước thành Nguyên Anh chân nhân? Không thì Kim Đan cũng được, không, Hóa Thần, ta muốn Hóa Thần, nhất định phải Hóa Thần.
Hắn gầm thét ở trong lòng.
Sau đó không để hắn đợi lâu, hắn liền nhìn thấy thông báo hệ thống.
“Chúc mừng, hệ thống đã thăng cấp thành công, từ 3.0 nâng cấp thành 4.0.”
Bịch.
Lục Quân té ngã sõng xoài, hai mắt như người sắp c·hết, hoặc nói chính xác rằng hồn hắn đ·ã c·hết, xin mai táng tiểu hữu cùng cái hệ thống c·hết tiệt này vào một chỗ.
“Hệ thống thăng cấp thành công, mở ra công năng mới.”
«Tính danh: Lục Quân »
« Tuổi thọ: 20/75 tuổi »
« Chủng tộc: Nhân tộc »
« Giới tính: Nam »
« Mị lực: Phổ thông »
« Khí vận: Như trên »
« Tu vi: Luyện Khí tầng 5 »
« Công pháp tuyệt học: “Nhổ Cỏ Pháp Môn” đại thành, “Thanh Bình Pháp” tiểu thành »
« Thần thông: Không »
« Pháp bảo: Không »
« Đạo lữ: Không »
« Quan hệ nhân mạch: Sư phụ Tô Vân, sư tỷ Lục Nguyệt, sư muội Cố Tiểu Bạch »
« Thù địch: Không »
« Mời đề thăng cảnh giới để mở khóa công năng mới »
Lục Quân ngẩn người, sau đó lập tức cuồng hỉ.
Năm năm.
Lão tử nhổ cỏ năm năm là vì cái gì? Không phải là đợi ngày này sau, a ha ha.
Bất quá mị lực phổ thông là có ý gì?
Chê lão tử không đủ soái?
Không thấy sư tỷ Lục Nguyệt ngày nào cũng tìm đến gây sự à?
Nàng thích ta đấy.
Còn nữa, khí vận như trên là ý gì?
Bất quá khi Lục Quân nhìn thấy thông báo hệ thống tâm tình vẫn rất sảng khoái.
Chợt hắn nhìn thấy trước mặt có một viên Trúc Cơ đan bảy màu.
Trúc Cơ đan bảy màu?
Lục Quân kinh hãi, vội vàng cầm Trúc Cơ đan trong tay, sau có chăm chú nhét vào túi rồi chạy về phòng.
Đột phá Trúc Cơ không cần tài liệu thượng phẩm, chỉ cần tu vi đủ liền có thể đột phá. Mà Trúc Cơ đan thì phân năm loại hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, siêu phẩm và thần phẩm. Trong đó hạ phẩm đột phá thành Nhân đạo Trúc Cơ, thượng phẩm siêu phẩm đột phá thành Địa đạo Trúc Cơ, còn thần phẩm thì có tỉ lệ đột phá Thiên đạo Trúc Cơ trong truyền thuyết.
Thần phẩm Trúc Cơ đan chính là có bảy màu.
Lục Quân vừa mừng vừa sợ.
Không được, phải nhanh chóng tu luyện củng cố tu vi sớm ngày đột phá Trúc Cơ bằng không viên thần phẩm Trúc Cơ đan này nhất định nuốt không trôi.
Thế là hắn liền nhập định bắt đầu tu luyện.
Ngày hôm sau, Lục Quân mở mắt ra, việc đầu tiên làm là kiểm tra hệ thống.
«Tính danh: Lục Quân »
« Tuổi thọ: 20/75 tuổi »
« Tu vi: Luyện Khí tầng 6 »
Lục Quân thấy vậy âm thầm gật đầu, kỳ thực ngộ tính của hắn rất tốt, thiên tư cũng rất cao, không phải nghiễm nhiên mà trở thành đệ tử nội môn Thanh Bình Cốc. Chỉ là do năm đó hệ thống đột nhiên xuất hiện khiến cho trầm mê năm năm, dẫn đến tu vi không tiến triển mà thôi.
Hắn ngồi dậy sảng khoái cười lên, đi ra khỏi nhà rồi đi về hướng ngoại viện Thanh Bình Cốc.
Ở chân trời, nơi đó có một dãy núi nhấp nhô trong mây mù, dường như quanh năm không bao giờ tản, cực kỳ hùng vĩ. Ngọn núi đó tên là Thanh Bình Sơn, trên núi có một môn phái nhỏ là Thanh Bình Cốc.
Thanh Bình Cốc là môn phái lục lưu, do “Thanh Nguyên đạo nhân” sáng lập vào 750 năm trước, được đệ tử đời sau giữ gìn hương hỏa, thần kì tồn tại đến ngày nay. Thanh Nguyên đạo nhân cũng là một con người truyền kỳ, năm đó tham gia vào đại quân Nhân tộc truy quét Ma tộc, lập nhiều hãn công, rất được Lục Thánh Nhân tộc trọng dụng, ngày sau trở về quê nhà, nhìn thấy Thanh Bình Sơn hùng vĩ bao la, có mây mù bao phủ quanh năm, không khác gì tiên cảnh liền ở đây khai tông lập phái, lấy tên là Thanh Bình, hiệu là cốc, Thanh Bình Cốc cũng ra đời từ ngày đó.
Trước kia, Thanh Bình Cốc cũng không phải là môn phái lực lưu, nhưng do đệ tử đời sau yếu hơn đời trước, không còn giữ được cao thủ gì tiếng tăm, nên từ nhị lưu rớt xuống cửu lưu, mà ngưỡng cửa nhập phái cũng thấp hơn rất nhiều.
Thấm thoắt cũng đã 1000 năm trôi kể từ ngày Nhân tộc thành công đuổi Ma tộc ra khỏi lãnh thổ, thống nhất toàn bộ Nhân tộc, trên những dãy núi hùng vĩ cũng không còn dấu chân của Ma tộc nữa.
Lục Quân ngồi trên giường tu luyện.
Kiểm tra hệ thống một cái.
« ... »
« Đạo lữ: Không »
« Quan hệ nhân mạch: Sư phụ Tô Vân, sư tỷ Lục Nguyệt, sư muội Cố Tiểu Bạch »
« Thù địch: Không »
Hắn chợt phát hiện ra mình nhiều thêm một cái sư muội.
Cố Tiểu Bạch?
Kiếp này coi như bỏ.
Sư phụ dạy người có chút... a hắc hắc.
Lục Quân chậc lưỡi, lại tiếp tục tu luyện.
Ngày hôm sau bỗng có người tìm tới cửa.
Là sư tỷ Lục Nguyệt.
Nàng mặc váy dài màu xanh, thân hình thướt tha mềm mại, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần.
Chỉ là có chút lạnh.
Nàng cầm kiếm xông vào nhà của Lục Quân, nhìn thấy hắn đang tu luyện, cười gằn một tiếng rút kiếm ra.
Keng.
Lục Quân kinh hãi tỉnh lại, nhìn thấy Lục Nguyệt lập tức giận dữ quát: “Sư tỷ, ngươi quá đáng.”
Lục Nguyệt cau mày, lạnh lùng nói: “Quá đáng? Sư tỷ ta quá đáng đấy thì làm sao? Có giỏi ngươi đánh thắng ta đi.”
Nói xong nàng đi khắp phòng lục lọi, thấy gì thu nấy.
Lục Quân chăm chú kẹp Trúc Cơ đan bảy màu mông, lại quát: “Nữ nhân các ngươi nói lời không hợp liền đánh...”
Lục Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn khiêu khích.
Lục Quân nghiến răng nghiến lợi: “Có giỏi lên giường đánh với ta một trận.”
Lục Nguyệt nghe vậy tức thì đỏ mặt, trừng mắt giận dữ nói: “Ngươi vô sỉ.”
Lục Quân lập tức cúi đầu chắp tay nói khẽ: “Vâng, bần đạo vô sỉ, mời cô nương tránh ra chớ làm phiền.”
Lục Nguyệt bỏ đồ vật trong tay xuống, cảm thấy sư đệ hôm nay có gì đó lạ, hồi lâu mới nói: “Đã nhổ cỏ chưa?”
Lục Quân cười lạnh: “Cỏ đã nhổ sạch, muốn sư đệ nhổ chỗ khác luôn không?”
Nói rồi ánh mắt nhìn chăm chú vào dưới váy của Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt ngẩn người, khẽ gắt một tiếng chạy ra ngoài.
Rốt cuộc cũng đuổi bà nương này đi, Lục Quân lau mồ hôi trán, cảm thấy về sau tu vi hơn nàng nhất định sẽ đánh nàng một trận.
Đánh khi nào phục thì thôi.
Cơ mà sư tỷ tu vi Trúc Cơ tầng bảy, xem ra vẫn cần một chút thời gian.
Nghĩ nghĩ, hắn lại tiếp tục tu luyện.