Chương 62: Ai Mới Là Thợ Săn
Ban đầu Đông sư huynh cũng có ý định g·iết người đoạt bảo, nhưng không ngờ lại bị Đỗ Trạch ra tay trước.
Đông sư huynh cảm thấy đắng chát, mọi kế hạch xem như đã tiêu biến hoàn toàn, không còn cơ hội hoàn thủ được nữa.
Hai mắt Đông sư huynh hữu khí vô lực, từ từ đóng lại, nhanh chóng rời khỏi thế gian.
Sự tình diễn ra quá mức nhanh chóng, một người chất phác như Đỗ Trạch lại đột nhiên ra tay s·át h·ại đồng môn, làm Trần Vũ giật mình đến tột độ.
Cánh tay run rẩy của Trương Phong cố siết chặt phi kiếm, trong con ngươi hiện ra một tia âm u, hướng Đỗ Trạch quát lớn: "Đỗ Trạch, ngươi đang làm gì vậy?"
Trần Vũ lập tức cảnh giác, lùi về sau mấy bước giữ khoảng cách an toàn, trong lòng có chút nghi ngờ.
Hắn nhớ Đỗ Trạch không phải người như vậy, nhưng mới nghĩ tới đây, khóe miệng Trần Vũ chợt nhếch lên.
Sông sâu biển cạn dễ dò, mấy ai dò được lòng người ra sao? Chung quy vẫn là chim c·hết vì mồi, n·gười c·hết vì tiền.
"Làm gì? Đương nhiên là chiếm hết đồ vật nơi đây rồi!" Đỗ Trạch giống như người xa lạ, đạp t·hi t·hể Đông sư huynh qua một bên, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Ngươi, ngươi..." Trương Phong lắp bắp, giống như không tin vào những gì mình vừa nghe.
Hai người quen biết từ lúc Trương Phong bước chân vào tu tiên giới, khi đó con người Đỗ Trạch không tệ, nhưng giờ đã thay đổi quá nhiều.
Trên con đường tu tiên dài đằng đẵng, ai biết trước tâm tình của mình sẽ thay đổi thành bộ dáng gì chứ.
Mặc dù tu tiên giới có phần hiểm ác, nhưng Trần Vũ không muốn đánh mất bản tâm của mình.
"Đáng tiếc, tuy hai người các ngươi đối xử với ta không tệ, nhưng hiện tại trong ba người chúng ta, chỉ một người có thể rời khỏi chỗ này." Đỗ Trạch cười lớn, đột nhiên bộc phát tu vi chân thực, không ngờ đã đột phá tới tầng sáu.
"Ngươi ẩn giấu thật sâu, uổng cho ta coi ngươi là huynh đệ, xem ngươi như bằng hữu chí giao, Trương Phong ta thật ngu ngốc." Trương Phong nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Ầm!
Cửa thạch thất đột nhiên đóng lại, làm mọi người giật mình đưa mắt nhìn nhau.
"Chuyện gì?" Đỗ Trạch cảm thấy bất an, ánh mắt dòm ngó bốn phía một lượt.
Trần Vũ hít sâu một hơi, hắn tạm thời bỏ Đỗ Trạch qua một bên, phóng mắt dò xét xung quanh.
Trong đây rõ ràng chỉ có ba người, nhưng Đỗ Trạch đang đứng giữa trung tâm, làm gì có cơ hội động tay động chân.
Mà thái độ của Trương Phong cũng không khác hắn là bao, hiển nhiên không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Xíu xíu!
Không biết từ đâu xuất hiện một luồng cuồng phong, luồng cuồng phong này nhanh chóng thổi bay cát bụi trong thạch thất, làm Trần Vũ càng thêm bất an.
"Khặc khặc..." Tiếng cười quỷ dị đột nhiên xuất hiện, theo cơn gió lạnh lẽo truyền ra khắp nơi.
"Người nào đang giả thần giả quỷ, còn không mau bước ra." Đỗ Trạch siết chặt pháp khí, ngữ khí trầm trọng mười phần.
Trần Vũ nhìn Trương Phong, cả hai không hẹn cùng lùi sát vách tường, cầm phi kiếm chuẩn bị chiến đấu.
"Khặc khặc..."
Tiếng cười quỷ dị không biến mất, âm thanh mỗi lúc một lớn, giống như đang trêu chọc ba người bọn hắn.
Lúc này, thanh tử sắc phi đao cắm trong bệ đá cổ đột nhiên phóng ra huyết quang, sau đó xuất hiện một làn khói đen hình mặt quỷ.
Trần Vũ vừa nhìn thấy làn khói hình mặt quỷ, khuôn mặt lập tức trắng bệch, cổ họng trở nên khô khốc.
Vừa nhìn thấy vẻ mặt như gặp quỷ của Trần Vũ, Đỗ Trạch rùng người một cái, nhanh như cắt quay lưng lại.
Xẹt!
Đúng lúc đó, làn khói hình mặt quỷ đột nhiên chui vào người Đỗ Trạch, trong sát na đã biết mất khỏi thạch thất.
"Aaa! Ngươi là ai, nhanh cút khỏi cơ thể ta..."
"Aaa, nhanh biến khỏi cơ thể ta..."
"Aaa, ngươi dám cắn nuốt thần hồn của ta..."
Đỗ Trạch nằm giãy dụa trên mặt đất, vẻ mặt không ngừng vặn vẹo, miệng liên tục gào thét.
"Không hay, đây là đoạt xá! Nhanh chóng g·iết Đỗ Trạch, nếu không chúng ta sẽ bị đối phương diệt khẩu." Trần Vũ nhìn thấy biểu hiện của Đỗ Trạch, sắc mặt trở nên khó coi.
Tuy có kết giao cùng Đỗ Trạch, nhưng từ đó tới giờ hắn chưa từng coi đối phương là bạn hữu chí cốt.
Mà đối phương vừa nãy còn muốn g·iết mình, bởi vậy hắn sẽ không nương tay tha cho đối phương.
Với lại, hắn từng xem qua một đoạn điển tịch, trong đó có nhắc tới việc đoạt xá của tu tiên giả.
Đoạt xá có ba nguyên tắc bất di bất dịch, suốt cổ kim vẫn không thay đổi.
Thứ nhất, người tu tiên không thể đoạt xá phàm nhân, nếu không thân thể sẽ không chịu nổi hành động đoạt xá mà hỏng mất.
Thứ hai, chỉ có thể đoạt xá người có tu vi thấp hơn mình, như vậy mới không bị đối phương phản ngược, tu vi chênh lệch càng lớn càng an toàn.
Thứ ba, trong cuộc đời người tu tiên, bất luận pháp lực cao hay thấp, đều chỉ đoạt xá được một lần duy nhất, nếu cố tiến hành thần thứ hai, nguyên thần sẽ vô duyên vô cớ mà tiêu vong.
Ba quy tắc này trải qua không biết bao nhiêu sóng gió cũng chưa từng bị phá vỡ, không biết đã hạn chế bao nhiêu người cố gắng nhờ đoạt xá để gây sóng gió hoặc cố gắng dùng thuật này để trốn tránh tai kiếp.
Trời cao đối với hành vi nghịch thiên này đã có quy định, không để cho người tu tiên dùng thuật này làm thiên hạ trở nên đại loạn, nên đã dùng biện pháp cứng rắn này để hạn chế.
Mà làn khói mặt quỷ kia dám đoạt xá không một chút kiêng kỵ, chứng tỏ tu vi cao hơn Đỗ Trạch rất nhiều.
Trần Vũ không dám do dự, lập tức phóng ra bốn tấm Hỏa Diễm Phù, đồng thời cầm Hỏa Tinh Kiếm á·m s·át đối phương.
Oành!
Hỏa Tinh Kiếm vừa tới gần Đỗ Trạch đã bị một tầng quang tráo ngăn cản, đánh hắn bay ngược trở lại.
Trương Phong nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức điều khiển phi kiếm công kích liên tục vào quang tráo.
Trần Vũ không dám lơ là, lập tức ném hết phù lục công kích tới quang tráo, hy vọng có thể ngăn được quá trình đoạt xá.
Oành oành oành!
Âm thanh p·hát n·ổ vang lên liên hồi, nhưng quang tráo vẫn vững như bàn thạch, Trần Vũ hít sâu một hơi.
"Các ngươi đi c·hết đi!" Đỗ Trạch đột nhiên bật dậy, ánh mắt trở nên trấn định, chợp lấy thanh phi kiếm đánh một kích tới chỗ Trương Phong.
"Không ổn!" Trương Phong kinh hãi, lấy Hộ Thuẫn Phù nhanh chóng che phủ bản thân lại.
Oành!
Một kích nhìn như không có gì nhưng dễ dàng phá vỡ Hộ Thuẫn Phù, mà phi kiếm kia cũng không có ngừng lại, trực tiếp đâm xuyên qua người Trương Phong, ghim chặt lên cửa thạch thất.
"Cái gì, cường giả Trúc Cơ Kỳ!" Cảm thấy khí tức trên người Đỗ Trạch có phần tương tự Trịnh sư thúc, Trần Vũ hít thở không thông.
Hắn nhanh tay lấy hai tấm trung phẩm Kim Chung Phù dán lên người, phù lục này có thể đỡ một kích của Trúc Cơ trung kỳ.
Đỗ Trạch thấy thế vẻ mặt trở nên ngoài ý muốn, hắn ngoắc tay một cái, tử sắc phi đao trong bệ đá tự chui ra, phát ra kim quang chói lọi.
Trần Vũ vừa định dùng thân pháp né tránh, Đỗ Trạch lại phất ống tay áo, xung quanh người hắn bất ngờ xuất hiện một cổ trọng lực, khiến tốc độ đại giảm.
"Nguy rồi!" Trần Vũ biến sắc, chỉ kịp trừng mắt, phi đao đã lao tới trước ngực.
Tử sắc phi đao đánh vào quang tráo, quang tráo chỉ giữ được trong mấy hơi thở liền vỡ vụng.
Ngay khoảnh khắc đó, Đỗ Trạch đột nhiên xuất hiện kế bên, đánh một chưởng vào người hắn.
Oành!
Trần Vũ bị một chưởng đánh bay vào cửa thạch thất, làm của thạch thất vỡ nát thành nhiều mãnh.
Trương Phong cũng theo đó mà b·ị đ·ánh bay ra ngoài thạch thất, nằm cạnh con suối linh tuyền.
Một kích vừa rồi làm Trần Vũ hít thở khó khăn, miệng thổ huyết liên tục, hiển nhiên lục phủ ngũ tạng đã bị tổn thương.
"Trần... Trần sư đệ!" Trương Phong thấy Trần Vũ b·ị đ·ánh trọng thương, cố gắng bò lại.
"Hừ, đám kiến hôi các ngươi cũng dám tiến vào động phủ của ta? Lá gan thật không nhỏ, bất quá ta phải đa tạ các ngươi, cuối cùng ta cũng đoạt xá thành công, lần nữa xuất hiện trong thế gian này, ha ha..." Đỗ Trạch cười lớn, giọng nói âm lãnh như địa ngục hàn ma.
Trần Vũ nằm sắp không nhúc nhích, nhưng tay đang thi triển Độn Thổ Phù, đột nhiên một cơn đau nhói từ đan điền truyền tới.
Hắn vẫn cắn răng niệm chú ngữ, phát hiện Độn Thổ Phù đã phát sáng, Trần Vũ cố nén cơn đau, nhảy tới ôm lấy Trương Phong.
Xíu!
Trước sự ngạc nhiên của Đỗ Trạch, thân hình hai người lập tức biến mất vô ảnh vô tung, không để lại chút dấu vết nào.
"Hừ, xem như đám tiểu bối các ngươi may mắn!" Đỗ Trạch cười lạnh, nhưng vẻ mặt trở nên trắng bệch.
Hắn vừa đoạt xá xong đã sử dụng pháp lực của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, cho nên thần hồn bị tổn thương không nhẹ.
"Để tránh cho kẻ thù lúc trước tìm tới, từ giờ ta sẽ là Đỗ Trạch!" Đỗ Trạch siết chặt nắm tay, ánh mắt nhìn tới túi trữ vật của mình, khóe miệng chợt nở nụ cười lạnh.
. . .
Bên ngoài động phủ chừng năm trăm dặm, Trần Vũ được truyền tống đến gần Địa Nguyên Thành.
Trần Vũ lấy trong túi ra một khỏa đan dược màu đỏ nuốt xuống, đồng thời cũng cho Trương Phong uống vào.
Hắn không dám nán lại quá lâu, lập tức mang Trương Phong chạy trối c·hết vào trong Địa Nguyên Thành.
Bây giờ hắn không dám trở lại Trọng Dương Môn, nơi này quá nguy hiểm, tốt nhất nên trở về chỗ cũ.
Nghĩ tới đây, hắn nhớ tới cái truyền tống trận ở phía tây thành.
"Sư đệ muốn đi đâu, mỗi lần truyền tống mất 10 linh thạch!"
Người trung niên canh giữ truyền tống trận là đệ tử Trọng Dương Môn.
Nhìn thấy Trần Vũ và Trương Phong b·ị t·hương nặng như vậy, vẻ mặt có hơi ngẩn ra, cũng đoán được một chút sự tình.
"Đây, sư huynh giúp chúng ta truyền tống đến Hóa Nghi Thành!" Trần Vũ nén đau cố gắng thi triển pháp lực mở túi trữ vật lấy mười linh thạch ném cho đối phương.
"Được!" Trung niên kia gật đầu, lập tức khởi động truyền tống trận.
Ánh sáng dưới chân Trần Vũ phát sáng lên một chút, thân ảnh hai người lần nữa biến mất vô ảnh vô tung.