Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 61: Lòng Người Khó Đoán




Chương 61: Lòng Người Khó Đoán

Đông sư huynh dẫn đầu, đi tới thạch thất có hai chữ "Đan Thất" rồi thi triển Cự Lực Thuật.

Cửa thạch thất không có cấm chế, dưới sức mạnh của Cự Lực Thuật liền dễ dàng bị đẩy ra.

Đan Thất không lớn lắm, diện tích chỉ chừng năm thước vuông, ngoài hai cái kệ lớn thì không còn thứ gì đáng chú ý.

Tuy nhiên, trên kệ lại có tới mấy chục bình đan dược, Trần Vũ bước tới tùy tiện nhặt một bình kiểm tra.

"Bồi Nguyên Đan!" Trần Vũ lẩm bẩm, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình đan dược trong tay.

Bản thân từng làm y sư, cũng từng đọc qua không ít điển tịch trong tu tiên giới, bởi vậy hắn rất n·hạy c·ảm với đan dược và linh thảo.

Theo lý thuyết, dưới điều kiện bình thường, đan dược chỉ có thể bảo tồn trong hai trăm năm.

Mà mùi dược liệu của Bồi Nguyên Đan này vẫn còn nồng nặc, chưa có dấu hiệu mất mát theo thời gian.

Hơn nữa, trong quá trình vào đây, bọn hắn gây ra không ít động tĩnh, nhưng chưa từng có người xuất hiện, tám chín phần chủ nhân nơi này đã thăng thiên.

Bởi vậy, thông qua mấy lọ đan dược trên kệ và vết tích năm tháng trong thạch thất, hắn đoán chủ nhân nơi đây không những c·hết, mà còn c·hết hơn một trăm năm về trước.

Trong lúc Trần Vũ rơi vào trầm tư, mấy người khác thay phiên nhau kiểm tra số đan dược trong thạch thất.

Càng kiểm tra, vẻ mặt mọi người càng thất vọng.

Mặc dù đan dược này có ích cho tu sĩ Ngưng Khí, nhưng đan dược nơi đây đại biểu cho cái gì, ai cũng mơ hồ đoán được.

Nhìn số đan dược trước mặt, nội tâm mọi người lại có suy nghĩ khác nhau, trong lòng thầm tính toán cho tương lai.

"Cứ để đan dược lại đây, chúng ta qua Quyết Thất xem tiếp." Đông sư huynh bỏ bình đan dược xuống, không nhanh không chậm hướng tới thạch thất bên cạnh.

Không ai lên tiếng nói câu nào, tất cả thở dài rồi đi theo Đông sư huynh, nhưng trong lòng vẫn còn một tia cầu may.

Không gian của Quyết Thất tương tự Đan Thất, cũng có hai cái kệ lớn, bên trên bày ra mấy chục quyển sách khác nhau.

"Tụ Khí Quyết, Nạp Khí Quyết, Luyện Khí Quyết, Trường Sinh Quyết, Ngưng Khí Quyết,..." Trương Phong cầm vài quyển sách lên kiểm tra, càng nhìn vẻ mặt càng cứng đờ.

"Thiên Nhãn Thuật, Dẫn Lực Thuật, Khu Vật Thuật, Hỏa Đạn Thuật,..." Đỗ Trạch lặng người, không biết nói gì tiếp theo.

Trong đây toàn là pháp quyết với tiên thuật cấp thấp, tùy tiện đến Linh Pháp Các hoặc ra ngoài phường thị đều mua được cả đống.

Giờ phút này, sắc mặt Đông sư huynh đã có phần khó coi, thầm nghĩ đây chẳng phải đại cơ duyên gì cả.



"Các ngươi nghĩ đây là động phủ của tu sĩ bậc nào?" Đông sư huynh hít sâu một hơi, âm thanh không lớn không nhỏ hỏi.

"Đồ vật trong đan thất và quyết thất đều dành cho tu sĩ cấp thấp, có lẽ tám chín phần là động phủ của tu sĩ Ngưng Khí Kỳ." Đỗ Trạch lắc đầu, vẻ mặt hiện rõ sự thất vọng.

Lời nói của Đỗ Trạch vừa dứt, không gian xung quanh trở nên im lặng, đến âm thanh hít thở cũng có thể nghe được.

"Mọi người không nên thất vọng, dù sao cũng chưa kiểm tra hết thạch thất nơi đây, nói không chừng còn kinh hỷ nào đó đang chờ chúng ta khám phá." Trần Vũ thở ra một hơi, miễn cưỡng an ủi mọi người.

Cũng không ai lên tiếng đáp trả, bọn họ thừa biết lời này chỉ là trấn an.

Mang theo sự thất vọng, mọi người lại đến thạch thất thứ ba, Đỗ Trạch thấy cảnh tượng phía trước, thất thần lẩm bẩm: "Quả nhiên vẫn còn kinh hỷ đang chờ chúng ta khám phá."

Giờ khắc này, trước mặt bốn người là không gian trống rỗng, đến một cọng cỏ cũng không có.

Đông sư huynh đứng như trời trồng, thạch thất đầu tiên hắn còn miễn cưỡng cười được, chứ thạch thất này hắn thật sự muốn khóc.

Nhìn cảnh tượng trước mặt, Trương Phong lắc đầu, trong lòng không biết có nên dò xét động phủ cuối cùng hay không.

"Không sao, còn thở là còn cơ hội, chúng ta qua thạch thất cuối cùng xem sao." Đông sư huynh cố nặng ra nụ cười, nhưng nụ cười này vô cùng khó coi.

Mặt mày ai nấy đều chán chường, đi tới thạch thất cuối cùng, Tu Luyện Thất.

Đông sư huynh đưa tay lên định đẩy cửa đá, nhưng nửa đường thì rút tay trở lại.

Nếu mở ra mà bên trong không có thứ gì, y thật sự tức c·hết.

Trần Vũ hiểu cảm giác hụt hẫng của Đông sư huynh, hắn đành cười khổ.

Đây là cơ duyên, chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, có hay không cũng là duyên, tốt nhất nên chấp nhận.

"Đỗ huynh, ngươi mở cửa thạch thất này đi." Đông sư huynh quay lưng, thấp giọng đề nghị.

"Ài, cái này dễ thôi!" Đỗ Trạch gật đầu đồng ý, cánh tay run rẩy đặt lên cửa đá, hít sâu một hơi rồi dùng lực.

Ầm! Sau tiếng động lớn, cánh cửa đã được mở ra.

Không gian bên trong Tu Luyện Thất xuất hiện, lông mày Đông sư huynh đột nhiên dãn ra, những buồn phiền lúc trước đều biến mất vô ảnh vô tung.

"Ha ha, Đỗ huynh thật sự là thần may mắn, là thần may mắn đấy, ha ha..." Trương Phong đơ người một lúc, lập tức cười lớn.

Đỗ Trạch gãi đầu cười trừ, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết cùng sự phấn chấn.



Hiện tại, trước mặt bọn họ có một bộ xương khô đang ngồi đả tọa.

Nhưng mọi người không có chú ý tới nó, mà nhìn chằm chằm vào bệ đá cổ.

Trên đó có một thanh tử sắc phi đao đang bị phong ấn, mà đồ vật bị phong ấn chắc chắn không phải bình thường, vẻ mặt ai nấy đều phấn khích.

Trần Vũ lại gần quan sát, hắn thấy trên mặt đá có khắc bốn chữ "đợi người hữu duyên".

"Đợi người hữu duyên? Phi đao này không tệ, để ta thử trước." Như sợ bị người khác c·ướp đoạt cơ duyên, Đông sư huynh hấp tấp bước lên.

Bất quá, còn chưa tới ba hơi thở, nét mặt Đông sư huynh vô cùng khó coi, y đã dùng đủ cách, vậy mà không thể rút tử sắc phi đao ra được.

Thấy Đông sư huynh không thể rút đao, Đỗ Trạch thở phào một hơi, đi tới vỗ vai đối phương: "Xem ra Đông huynh không phải người hữu duyên, vậy để ta thử một chút."

Đỗ Trạch bước đến dùng hai tay nắm chặt chuôi đao, bắt đầu dùng lực kéo thân đao ra khỏi mặt đá.

"Lên cho ta!" Đỗ Trạch quát lớn một tiếng, thân đao bắt đầu run rẩy, nhưng sau đó lại trở về trạng thái bình thường.

"Chuyện này? Không lẽ..." Đông sư huynh cau mày, cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Dấu hiệu vừa rồi chứng tỏ Đỗ Trạch có duyên với tử sắc phi đao, có điều tại sao lại không thể rút ra, y cảm thấy vô cùng khó hiểu.

"Ta cũng muốn thử, để ta lên!" Trương Phong bước đến phía trước, cũng làm giống như Đỗ Trạch.

Có điều lần này tử sắc phi đao không hề nhúc nhích, giống như ngọn tiểu sơn đứng giữa thiên địa, không thể nào đá động.

Biết mình không phải người hữu duyên, Trương Phong hướng Trần Vũ nói: "Trần sư đệ, tới lượt ngươi thử."

Trần Vũ không trả lời mà chỉ gật đầu, hắn bước lên bệ đá cổ nắm chặt chuôi đao, sau đó thi triển Dẫn Lực Thuật.

Nhưng mới thử một chút, Trần Vũ đành tự giễu, hắn buông chuôi đao ra, không muốn cố chấp nữa.

Rõ ràng bản thân không phải người hữu duyên với tử sắc phi đao, người có khả năng nhất hiện giờ có lẽ là Đỗ Trạch.

"Ta không tin mình không lấy được thanh tử sắc phi đao này?" Đông sư huynh đột nhiên lên tiếng.

Sau đó không để mọi người kịp ngăn cản, lập tức điều khiển phi kiếm t·ấn c·ông vào bệ đá cổ.

Trương Phong thấy cách làm của Đông sư huynh thì cau mày, thể hiện thái độ không vừa lòng.

Keng keng!



Nhưng không để Đông sư huynh vui mừng, phi kiếm đánh vào bệ đá cổ giống như v·a c·hạm với thiết bảng, không để lại một chút dấu vết, khiến y trùng xuống.

"Ta muốn thử lại lần nữa!" Đỗ Trạch không cam lòng, bắt đầu thi triển toàn lực.

Do dùng lực quá mạnh, hai tay Đỗ Trạch bắt đầu rướm máu, vô tình để một giọt máu rơi lên thân đao.

Răng rắc... răng rắc!

Tử sắc phi đao run rẩy kịch liệt, toàn thân tỏa ra bạch quang chói lọi, trong lúc mọi người nghĩ Đỗ Trạch đã thành công thì mọi thứ lại im ắng trở lại.

"Không ngờ trong bốn người chúng ta, vậy mà không người nào lấy được pháp khí này." Trương Phong lắc đầu tiếc nuối, đồ ăn dâng tới miệng lại không ăn được, thật đáng tiếc.

Chỉ có Trần Vũ là người không có biểu hiện gì, cũng chẳng ai biết hắn đang giữ pháp khí của Trịnh sư thúc, cho nên mới không quan tâm tới phi đao kia.

"Đông huynh, hiện tại thạch thất này chỉ còn bộ xương khô là chưa kiểm tra, hay chúng ta tra xét xem sao?" Đỗ Trạch nhìn chằm chằm vào bộ xương, ánh mắt trở nên nóng rực.

"Không thành vấn đề, lần này Đỗ huynh kiểm tra đi." Đông sư huynh sợ bản thân xui xẻo nên đề nghị đồng bạn của mình.

"Được!" Đỗ Trạch gật đầu, đi tới gần bộ xương ngồi xuống, thò tay vào trong lớp vải mò mẫn.

Sau một lúc, vẻ mặt Đỗ Trạch đột nhiên ngưng trọng, khiến mọi người cảm thấy nghi ngờ.

"Đỗ huynh, sao vậy?" Trương Phong thấp giọng hỏi thăm.

"Có chuyện gì sao?" Đông sư huynh siết chặt nắm tay, vẻ mặt trở nên gấp gáp.

Trần Vũ không có lên tiếng hỏi thăm, nhưng cũng không biết Đỗ Trạch đã tìm được thứ gì mà làm đối phương ngưng trọng như vậy.

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, Đỗ Trạch lén lút thả thần thức vào kiểm tra, nhìn thấy đồ vật bên trong hắn không khỏi đứng hình.

Cố nén hưng phấn trong lòng, Đỗ Trạch không trả lời mà lấy từ trong bộ xương ra một cái túi trữ vật, khiến ai nấy đều trừng mắt.

Đỗ Trạch đứng trước mặt mọi người đổ hết đồ vật bên trong ra, vô số vật thể nhao nhao rơi xuống làm mọi người hoa cả mắt.

Chỉ tính riêng linh thạch, bên trong đã có hơn năm ngàn khối, còn pháp khí có tới bốn món, từ hạ phẩm tới trung phẩm đều có đủ.

"Ồ, Trúc Cơ Đan!" Đỗ Trạch cầm hộp gỗ xem xét, vẻ mặt đột nhiên kích động đến cực điểm.

"Đâu, để ta xem!" Đông sư huynh không nhịn được nữa, trực tiếp bước tới c·ướp đoạt hộp gỗ.

Đỗ Trạch không phản đối, đợi Đông sư huynh tới gần liền đưa đồ vật ra.

"Đỗ Trạch, ngươi..."

Trong sát na đó, Đỗ Trạch lén lúc lấy một thanh đoản kiếm, dùng thủ đoạn nhất kích tất sát, đâm xuyên tim đối phương.

Trước sự ngỡ ngàng của mọi người, chỉ thấy Đông sư huynh trừng mắt nhìn Đỗ Trạch sau đó từ từ ngã xuống.