Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 60: Tiến Vào Động Phủ




Chương 60: Tiến Vào Động Phủ

Chứng kiến quá trình khai phá thạch môn vô cùng thuận lợi, vẻ mặt ai nấy đều vui mừng.

"Ha ha, bỏ ra nhiều công sức như vậy, cuối cùng cũng thành công." Đông sư huynh kích động cười lớn.

Trần Vũ nhìn tiểu phiên trong tay, vẻ mặt trở nên trầm tư, sau cùng đành trả nó về chủ cũ.

Mặc dù thạch môn đã bị hủy, nhưng tuyệt nhiên không có người nào khởi xướng bước vào.

Thông đạo bên trong tối đen như mực, dùng Thiên Nhãn Thuật cũng không thấy điểm cuối, ai biết trong đó có thứ gì đang chờ mình.

Mà bọn hắn vừa mới thi triển toàn lực để phá vỡ thạch môn, pháp lực còn lại không nhiều.

Nếu bây giờ xông vào, gặp chuyện bất trắc vậy mười phần phải bỏ mạng, bốn người không nói tự hiểu, đều ngồi xuống đả tọa.

Sau một tuần hương, Đông sư huynh là người khôi phục pháp lực sớm nhất, có mỗi Trần Vũ là người chậm nhất.

Thấy trời đã tối, Đông sư huynh lấy Nguyệt Quang Thạch ra, sau đó hít sâu một hơi rồi dẫn đầu.

Đỗ Trạch quen biết Đông sư huynh nên đi thứ hai, Trương Phong với Trần Vũ đi cuối.

Trong lúc tiến vào, trên tay mỗi người đều cầm một kiện pháp khí, còn Trần Vũ thì lấy Kim Chung Phù ra phòng thân.

Lúc này tâm tình người nào cũng căng thẳng, không dám lơ là nửa bước, tất cả đều ngó trước nhìn sau một cách cẩn thận.

Theo ánh sáng của Nguyệt Quang Thạch, thông đạo phía trước được chiếu sáng rõ ràng.

Trần Vũ vừa đi vừa quan sát tứ phía, hắn không biết thông đạo này dài bao nhiêu, nhưng đi hơn hai mươi trượng vẫn chưa thấy điểm cuối.

Hắn phát hiện càng đi sâu, thông đạo càng rộng, hiện tại đã rộng hơn mười thước, mà linh khí so với bên ngoài dường như nồng đậm hơn.

"Đằng trước có thứ gì đó, mọi người cẩn thận." Đỗ Trạch đột nhiên lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

Trần Vũ nhìn qua Đỗ Trạch, sau đó nhìn về phía bóng tối, vẻ mặt trở nên âm trầm, dường như đang nghĩ gì đó.

Đông sư huynh nghe vậy thì ngẩn ra, nhanh chóng ra hiệu dừng bước, đồng thời thi triển Thiên Nhãn Thuật cố gắng nhìn về phía trước.

Trong bóng tối mơ hồ, Đông sư huynh miễn cưỡng nhìn thấy hai bức tượng hình con báo đang canh giữ lối đi.

Răng rắc, răng rắc...

Còn chưa để mọi người định thần, hai bức tượng đột nhiên chuyển động làm lớp cát bụi rơi xuống, lộ ra hình dạng thật.



"Không tốt, đây là đê cấp khôi lỗi, thực lực tương đương với tu sĩ tầng năm." Đông sư huynh có nhiều kinh nghiệm, vừa nhìn liền nhận ra.

Trần Vũ nghe vậy thì siết chặt Hỏa Tinh Kiếm, một tay cầm sẵn Kim Chung Phù, tùy thời đều có thể xuất động.

"Các ngươi không cần lo lắng, khôi lỗi cấp thấp chưa sinh ra linh trí, nếu không có người điều khiển thì đối phó rất đơn giản, nhưng đừng để quang trụ trong miệng bọn chúng đánh trúng. Ta với Đỗ huynh đánh con bên trái, Trương sư đệ với Trần sư đệ đánh con bên phải."

Đông sư huynh vừa dứt lời, một đầu khôi lỗi đã há miệng bắn ra một luồng quang trụ màu trắng.

Bốn người cả kinh, lập tức tránh sang một bên, quang trụ kia đánh vào vách đá, tạo ra một cái lỗ to bằng nắm tay.

Trần Vũ nhìn vết tích trên vách đá, vẻ mặt trở nên trịnh trọng, nếu b·ị đ·ánh trúng chắc chắn c·hết ngay tại chỗ.

Khôi lỗi làm theo bản năng, thấy đám người phía trước né được liền nhắm tới người có thực lực yếu nhất, đưa cái móng vuốt sắc bén cắt ngang đầu đối phương.

"Trần sư đệ, cẩn thận!" Trương Phong kinh hãi quát lớn, nhanh tay điều khiển phi kiếm đánh lên người khôi lỗi.

Keng!

Phi kiếm của Trương Phong b·ị đ·ánh bật lại, cả thân kiếm đều lún sâu trong bùn đất.

Mắt thấy móng vuốt sắp chạm tới người, Trần Vũ không có nửa điểm sợ hãi, hắn bình tĩnh một cách lạ thường.

Thời điểm khôi lỗi sắp chạm vào người, Trần Vũ nhẹ nhàng ngã về phía sau, dễ dàng tránh được một kích.

Trương Phong thấy thế, lập tức thi triển Khu Vật Thuật, khiến phi kiếm không ngừng run rẩy.

Phụt!

Tiếng phi kiếm bay ra khỏi mặt đất, lập tức đánh thẳng tới khôi lỗi, giúp Trần Vũ lui về sau giữ khoảng cách an toàn.

"Trương sư huynh cầm chân nó giúp đệ, đệ muốn tìm điểm yếu của khôi lỗi này." Trần Vũ từng đọc qua khôi lỗi thuật nên có chút hiểu biết, bởi vậy hắn sẽ không cậy mạnh.

"Tốt, cứ giao cho ta!" Trương Phong hiểu ý định của Trần Vũ, không chút do dự liền gật đầu.

Xẹt xẹt!

Phi kiếm của Trương Phong bay loạn xạ, dùng thế liên hoàng kích t·ấn c·ông khôi lỗi, khiến nó một phen bận rộn, không có thời gian bắn quang trụ.

Thấy phi kiếm chỉ để lại vết xước trên thân khôi lỗi, Trương Phong cười trừ, đây là do hắn không thi triển toàn lực.

Làm như vậy rất hao phí linh lực, mà cũng không nắm chắc phần thắng, nên Trương Phong chỉ cố gắng cầm chân.



Tranh thủ thời gian ít ỏi đó, Trần Vũ thi triển Thiên Nhãn Thuật, hai con ngươi hiện ra màu lam nhìn chằm chằm về phía khôi lỗi.

Trương Phong liếc mắt nhìn qua Trần Vũ, ngón tay lập tức đảo chiều, phi kiếm trên không lập tức đảo chiều theo, bay ra sau t·ấn c·ông.

Trần Vũ thấy hành động này thì mỉm cười, đây rõ ràng cố ý giúp hắn nhìn khôi lỗi một cách tổng thể.

Hắn không làm Trương Phong thất vọng, hai con ngươi đảo tới đảo lui liên hồi, lúc này Trần Vũ đột nhiên cười lạnh.

Trần Vũ đưa Hỏa Tinh Kiếm ra trước mặt, hắn dùng ngón tay vuốt lên thân kiếm, ngón tay vuốt tới đâu thân khiến phát sáng tới đó.

Đợi khi toàn thân phi kiếm đã phát sáng, sắc mặt của hắn cũng trở nên tái nhợt.

Bù lại, lúc này Hỏa Tinh Kiếm đã phát ra âm thanh "ong ong" thân kiếm lan truyền sóng nhiệt làm không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.

Trần Vũ thấy thời cơ đã tới, hắn lập tức thi triển thân pháp Lưu Tinh Bộ, nhanh chóng tiếp cận khôi lỗi.

Nhân lúc khôi lỗi đang bị phi kiếm làm mất chú ý, Trần Vũ dùng tốc độ cực nhanh á·m s·át tới.

Hắn điểm nhẹ mũi chân xuống đất, thân hình dễ dàng bay lên không trung, sau đó đạp vào vách tường lấy đà, một kiếm nhắm thẳng tới bụng dưới của khôi lỗi.

Một kiếm toàn lực đâm thẳng vào khôi lỗi, phá vỡ lớp phòng ngự của nó, dễ dàng hủy đi tinh hạch bên trong, khiến nó mất năng lượng, hai con mắt trở nên tối sầm, không còn khả năng hoạt động.

Hắn vừa giải quyết xong, bên kia Đông sư huynh cũng xử lý gọn ghẽ, con khôi lỗi đã b·ị c·hém làm hai đoạn.

"Đoạn đường phía trước có chút cổ quái, không chừng còn thứ gì đó đang chờ chúng ta, tốt nhất nên lưu ý." Đỗ Trạch hướng mọi người nhắc nhở một cách thận trọng.

Trần Vũ gật đầu đi theo lưng, thấy mọi người không để ý tới khôi lỗi trên mặt đất, hắn tiện tay thu vào túi trữ vật.

Về sau nếu có thời gian, hắn phải tìm hiểu thuật khôi lỗi một chút, tác dụng của đồ chơi này không ít.

Trong lúc di chuyển, Trần Vũ lấy linh thạch ra hấp thu, tranh thủ thời gian hồi phục pháp lực đã mất.

Bốn người đi được một lúc lại gặp sáu con khôi lỗi khác, nhưng có kinh nghiệm lúc trước, chúng đều dễ dàng bị tiêu diệt.

Lại tiến thêm mười mấy trượng, lần này Trần Vũ đã thấy ánh sáng lờ mờ ở phía cuối thông đạo.

Cả nhóm nhanh chân đi về phía trước, bây giờ trước mặt bọn hắn là không gian rộng hơn năm mươi trượng.

Trong đây có bốn cái thạch thất, phía góc tường là một con suối nhỏ đang chảy vào cái hồ ở trung tâm động phủ.

Vừa bước vào, Trần Vũ cảm thấy linh khí nơi đây nồng đậm hơn bên ngoài rất nhiều.



"Linh... linh tuyền?" Đông sư huynh bước lại con suối, lông mày chợt nhảy dựng, giọng nói lắp ba lắp bắp.

Loại thiên tài địa bảo này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, đệ tử bình thường làm gì có cơ hội nhìn thấy.

Không ngờ hôm nay Đông sư huynh hắn lại đụng phải một đại cơ duyên.

Nghĩ lại chuyện chia đồ vật trong động phủ thành bốn phần, Đông sư huynh vô cùng khó chịu.

Vẻ mặt của Đông sư huynh đột nhiên hung ác, bắt đầu nghĩ cách chiếm hết đồ vật vào tay mình.

Trần Vũ thấy nơi đây có linh tuyền thì cảm thấy ngoài ý muốn, có điều hắn chỉ làm ra vẻ mặt ngạc nhiên chứ không bước đến dò xét.

Hắn cùng Trương Phong đi xung quanh tra xét, phòng hờ có người đang nấp trong bóng tối.

Đỗ Trạch và Đông sư huynh ngồi kiểm tra linh tuyền, lát sau vẻ mặt bọn họ tràn đầy sự thất vọng, nhưng lập tức hưng phấn trở lại.

Tuy đây chỉ là nhất phẩm linh tuyền, nhưng so với hạ phẩm linh thạch vẫn tốt hơn rất nhiều.

Vừa mới bước vào đã gặp kinh hỷ lớn như vậy, Đông sư huynh nhìn tới bốn cái thạch thất, vẻ mặt càng thêm chờ mong.

Nhưng trước khi vào thạch thất, bốn người chia ra kiểm tra không gian bên ngoài, xem còn thứ gì quý giá hơn không.

Trần Vũ tiến tới cái chậu đất gần vách tường, hắn nhìn mấy cây hoa trong đó, vẻ mặt nhất thời mừng rỡ.

Không ngờ đây lại là Tử Linh Hoa, đem ra ngoài bán cũng được khá nhiều linh thạch.

Trần Vũ thu hồi tâm tình, đi xung quanh dò xét tiếp, nhưng ngoài linh dược này ra, hắn không tìm được gì khác.

Đợi mọi người tập trung lại, Đông sư huynh hạ giọng hỏi: "Các ngươi có tìm thấy gì không? Chỗ ta chẳng có thứ gì tốt cả."

"Ngoài linh tuyền và Tử Linh Hoa, ta không tìm thấy gì nữa. Còn mọi người thì sao?" Trần Vũ không nhanh không chậm lên tiếng.

"Tử Linh Hoa? Giá trị bên ngoài cũng không thấp, Trần sư đệ đúng là may mắn! Nhưng đáng tiếc, phía bên ta chẳng có thứ gì đáng giá cả." Đỗ Trạch bước tới nhìn chậu hoa, nét mặt có chút dãn ra.

Trương Phong liếc mắt nhìn linh dược, sau đó thở dài lắc đầu, hiển nhiên là không tìm được gì khác.

"Tốt rồi, bây giờ chúng ta phân chia như thế nào?" Đỗ Trạch liếc mắt nhìn Đông sư huynh.

"Trước mắt cứ khám phá hết động phủ, lát nữa phân chia cũng không muộn." Đông sư huynh tươi cười, nhưng trong lòng băng lãnh đến cực điểm.

"Ta cũng có ý định này, trước mắt cứ kiểm tra bốn cái thạch thất rồi phân chia sau." Đỗ Trạch nhìn xung quanh một lượt, trong lòng thầm tính toán, vẻ mặt trở nên hào khí.

Trần Vũ đứng một bên quan sát, hắn thầm cười lạnh, Đông sư huynh quả nhiên giảo hoạt.

"Nếu hai người các ngươi đã nói vậy, ta cũng không có ý kiến!" Trương Phong nhìn xung quanh, khẽ gật đầu đồng ý.

"Ha ha, như vậy mới đúng, tiếp đến chúng ta tiến vào Đan Thất xem thử." Đông sư huynh thấy không ai phản đối, tâm trạng vô cùng thoải mái.