Chương 53: Oan Gia Ngõ Hẹp
Sau một hồi trấn định tinh thần, Trần Vũ thi triển Nội Thị Thuật kiểm tra toàn thân.
Điều hắn quan tâm nhất lúc này, chính là Hắc Tháp trong thức hải.
Trần Vũ hoài nghi, sự tình tâm ma xâm lấn do Hắc Tháp tác oai tác quái, sợ nó sắp có hành động nào đó.
Nhưng sau một phen kiểm tra cẩn thận, hắn thấy Hắp Tháp vẫn nằm im bất động, giống như trước kia, không có một chút dấu hiệu nào.
Khi đã chắc chắn sáu bảy thành, Trần Vũ mới thở ra một hơi, vẻ mặt lo lắng giảm đi phần nào.
Bất quá, ngay lúc nhìn tới khu vực đan điền, hai mắt đột nhiên trừng lớn, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Trải qua tâm ma xâm lấn, hắn phát hiện linh khí tích tụ trong đan điền nhiều hơn trước kia một chút, tu vi cũng theo đó mà tăng trưởng không ít.
Mặc dù không có đột phá tầng thứ tư, nhưng cũng đạt tới đỉnh phong của tầng thứ ba, khoảng cách đến lúc trùng quan không còn xa lắm.
Trần Vũ vui mừng lẫn sợ hãi, không ngờ mình lại đạt được thu hoạch ngoài ý muốn, trên mặt không dấu nổi vẻ tươi cười.
Nhưng sau đó, hắn vội thu liễm tâm tình kích động, tránh cho tâm ma thừa cơ xâm lấn lần nữa.
Trần Vũ không chắc lần sau, mình có thể lần nữa hữu kinh vô hiểm mà vượt qua.
Hắn cầm tấm ngọc bội, cẩn thận đeo lên đai lưng, không dám đem nó cất vào chỗ khác.
Ngồi trầm tư suốt nửa ngày, Trần Vũ kiểm kê lại túi trữ vật.
Ngoài tám tấm phù lục và một thanh phi kiếm, hắn chỉ còn lại 16 linh thạch, đúng là nghèo kiết xác.
Hiện tại hắn đang thiếu một số đan dược chủ chốt, mà linh thạch lại không có, xem ra chỉ còn cách vận dụng cách cũ.
Nếu nhớ không lầm, từ lúc hắn bán linh tuyền tới nay cũng đã lâu rồi, có lẽ không còn người nào chú ý tới.
Xem ra lần này hắn phải ra ngoài một chuyến, bán linh tuyền sau đó mua sắm những thứ cần thiết.
Một khi đã muốn làm, mấy ngày sau đó, Trần Vũ âm thầm theo dõi Thạch Trượng.
Qua đó biết được, trong một ngày sẽ có một canh giờ, y không canh giữ.
Lợi dụng sơ hở đó, đến tối ngày hôm sau, Trần Vũ thần không biết quỷ không hay, lặng lẽ rời khỏi tiểu viện.
Nhưng với tính cách cẩn thận, rời khỏi tiểu viện hắn không lập tức đi bán linh tuyền, mà lặng lẽ quan sát tứ phía.
Khi xác định thật sự không có người theo đuôi, Trần Vũ mới thở phào một hơi, trút bớt được gánh nặng.
Mọi chuyện tiếp theo điều diễn ra thuận lợi, hắn chuẩn bị y như lần trước, đi mua một viên Dịch Dung Đan.
Sau đó thừa cơ lẩn vào một con hẻm nhỏ, vội vàng phục dụng đan dược, nhanh chóng biến thành một trung niên khôi ngô cao lớn.
Thỏ khôn đào ba hang, người khôn tính ba nước, bởi vậy hắn không bán cùng một địa điểm.
Đi tới chỗ khác, Trần Vũ lựa một nơi không quá đông cũng không quá vắng, ngồi xuống bày đồ vật ra.
Trần Vũ ngồi suốt hai canh giờ, nhưng lần này không được may mắn như trước kia.
Ngoại trừ bán được một bình hồ lô, còn lại không thấy ai để ý tới, hắn cứ buồn tẻ nhìn những người xung quanh.
Những người kia rất linh hoạt trong buôn bán, bọn họ thấy không có ai quan tâm, liền đi ra giữa đường hô tô gọi nhỏ, khiến mọi người chú ý đến.
Tuy không phải ai tới xem cũng mua, nhưng như vậy cũng khiến sinh ý của quầy hàng tốt hơn rất nhiều.
Mặc dù vậy, Trần Vũ cũng không thể mở miệng quảng bá, chỉ có thể chờ người hữu duyên.
Thời gian trôi qua trong buồn chán, chừng nửa canh giờ sau, lúc này có một lão nhân xấu xí đi tới.
Người này không hỏi thăm gì, trực tiếp ngồi xuống mở nắp hồ lô kiểm tra.
Ngay thời điểm nắp bình vừa được mở, hai mắt lão nhân xấu xí đột nhiên híp lại.
"Linh tuyền..." Lão nhân xấu xí ngạc nhiên, trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, hai mắt nửa nhắm nửa mở, như đang suy nghĩ gì đó.
Nhìn thấy hành động vừa rồi của đối phương, Trần Vũ cũng không lên tiếng nhắc nhở, để lão nhân tự mình quyết định.
"Linh tuyền này, ngươi bán như thế nào?" Lão nhân xấu xí mở miệng hỏi, giọng nói trầm đục vô cùng khó nghe.
"Năm mươi linh thạch một bình, tuyệt không thể thấp hơn." Trần Vũ truyền ra âm thanh trầm ổn, căn bản không đoán được tuổi tác thực sự của hắn.
"Năm mươi linh thạch sao?" Lão nhân xấu xí nhẹ lắc đầu, trực tiếp đứng dậy ly khai.
Hiển nhiên cái giá này hơi đắt, nên kén người mua là điều không thể tránh khỏi, Trần Vũ cũng không trông mong gì nhiều.
Hắn cũng không lên tiếng ngăn lại, tất cả cứ để tùy duyên, người này không mua cũng có người khác.
Quả nhiên, không để hắn đợi lâu, lúc này có một thiếu niên chừng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi đi tới.
Vừa nhìn thấy thiếu niên này, Trần Vũ lập tức siết chặt nắm tay, trong mắt hiện ra một tia sát khí.
Sợ đối phương phát hiện, hắn nhanh chóng thu liễm tâm tình, trên mặt không để lộ ra một chút dấu vết nào.
Tiếp đến, Trần Vũ âm thầm đánh giá đối phương.
Mặc dù chưa luyện qua Thiên Nhãn Thuật, nhưng dựa vào cảm ứng mơ hồ của bản thân, thiếu niên trước mặt này cũng là một tu sĩ Ngưng Khí tầng ba.
Phát hiện điểm này, nét mặt Trần Vũ vẫn bình thường, tuy nhiên trong lòng lại có chút khó hiểu.
Nhưng rất nhanh, dường như Trần Vũ đã nghĩ ra điều gì đó, tâm tình càng lúc càng lạnh lẽo.
Thiếu niên kia vẫn chưa nhận ra sự khác thường, hắn thong dong ngồi xuống cầm hồ lô tra xét.
"Đạo hữu, bầu hồ lô này có gì thần kỳ vậy?" Thiếu niên miệng thì hỏi, nhưng tay đã mở nắp bình kiểm tra, ánh mắt đột nhiên phát sáng.
"Ha ha, không ngờ lại là vật này! Không biết đạo hữu định bán thứ này như thế nào?" Thiếu niên cười ôn hòa, cố làm ra vẻ thân thiện.
"Một trăm linh thạch một bình!" Trần Vũ khàn khàn lên tiếng, trực tiếp nâng giá gấp hai lần.
"Cái gì, một trăm linh thạch, cái này có hơi quá đáng rồi!" Nụ cười trên mặt thiếu niên tắt hẳn, thay vào đó là vẻ mặt âm u, ánh mắt trở nên âm lãnh.
Những biến hóa vừa rồi, Trần Vũ đã thu hết vào mắt, có điều hắn chỉ cười nhạt:
"Đạo hữu không mua thì thôi, ta cũng không muốn bán nữa."
Trước sự ngỡ ngàng của thiếu niên, Trần Vũ thu hồ lô trong tay đối phương lại, sau đó tiến vào cửa tiệm bên cạnh.
Tới khi trở ra, trong tay hắn đã có thêm mấy chục đạo linh phù và hai viên Tử Lôi Châu.
Tử Lôi Châu này là đồ vật phục chế của Thiên Lôi Tử, mặc dù uy lực thua xa hàng thật, nhưng một kích có thể diệt sát tu sĩ Ngưng Khí tầng năm trong nháy mắt.
Đồ vật có uy lực lớn như thế, tự nhiên hắn cũng muốn bỏ vào túi của mình, như vậy tương lai có thể an toàn hơn một chút.
Nhưng cái giá bỏ ra không hề nhỏ, phải tiêu tốn hai bình hồ lô, chưởng quỹ mới chấp nhận trao đổi với hắn.
Bất quá, Trần Vũ cũng không dám làm ra loại chuyện như vậy lần thứ hai.
Linh tuyền là đồ vật khá n·hạy c·ảm, lỡ như để đối phương nhìn ra cái gì, tương lai khó nói trước được.
Sợ lúc đó mọi chuyện càng thêm rắc rối, suy cho cùng, cũng vì bản thân không có chỗ chống lưng.
Làm gì cũng phải tính trước làm sau, cẩn thận trong mọi tình huống, có như vậy cái mạng nhỏ mới bảo trụ lâu dài.
Mua được mấy thứ cần thiết, Trần Vũ bước vào con hẻm nhỏ, hắn nhìn trước nhìn sau vài lần.
Xác thực không có ai theo dõi, Trần vũ mới hướng ra ngoài Địa Nguyên Thành.
Lần này hắn không có trở về tiểu viện, mà đi tới một cái sơn cốc cách đó không xa.
Ở đây núi đá lởm chởm như một mê cung, ít người biết tới, xác thực là một chỗ tốt để hành sự.
Trần Vũ dừng chân, chậm rãi quay người lại, nhếch miệng lạnh nhạt nói:
"Diệp huynh, ngươi theo ta từ nãy tới giờ, sao không hiện thân nói chuyện với tiểu đệ một lúc?"
"Hắc hắc, các hạ thật tinh mắt, vậy mà đã biết có người đang bám theo sau lưng." Tiêu Diệp thấy không có cơ hội ám toán, đành cười ha hả bước ra khỏi bụi cây.
Bị phát hiện, Tiêu Diệp cũng không lấy làm lạ, giống như mọi chuyện đều nằm trong dự tính của hắn.
"Bất quá, tại sao các hạ lại biết tên của ta vậy?" Nói tới đây, sắc mặt Tiêu Diệp trở nên lạnh lẽo.
Nhưng lời còn chưa dứt, Trần Vũ đã thấy bạch lóe lên, trước mắt là một thanh băng châm đang lao về phía mình.
Trần Vũ vội vỗ vào túi trữ vật, lấy ra một tấm Hỏa Diễm Phù, miệng niệm chú ngữ, dưới sự kích phát liền biến thành một đoàn hỏa cầu bay về phía trước.
Xì xì...
Băng châm v·a c·hạm với hỏa cầu liền phát ra âm thanh xèo xèo, sau đó biến thành một đám sương vụ, ngăn cách tầm nhìn của cả hai.
"Ồ, các hạ cũng nhanh tay không kém. Nhưng có thể giao bình linh tuyền kia ra, tại hạ cam đoan sẽ không gây thêm phiền toái cho các hạ nữa." Tiêu Diệp cười cười, không dấu nổi sự tham lam trong lòng.
Có linh tuyền hỗ trợ, tương lai không xa hắn có thể đột phá tới tầng thứ tư, càng nghĩ Tiêu Diệp càng hưng phấn.
Tuy đối phương cũng là Ngưng Khí tầng ba, nhưng phải xem tay chân ai nhanh nhạy hơn mới được.
Nếu không thành công, hắn cũng có thể trốn thoát một cách dễ dàng, tuyệt đối không có để lại hậu hoạn về sau.
Nghĩ tới đây, Tiêu Diệp càng thêm tự tin, về nguyên nhân tại sao người kia lại nói đúng tên của mình, hắn cũng lười quan tâm.
Trái ngược lại, khi nghe mấy lời này, Trần Vũ thầm cười lạnh.
Vừa gặp đã muốn g·iết người đoạt bảo, quả nhiên không khác lúc trước một chút nào.
Loại người này, tốt nhất không nên tồn tại trên thế gian, tránh cho người khác không may đụng phải.
Mà bản thân hắn cũng có mối thù không thể hóa giải với đối phương, Tiêu Diệp không c·hết, vậy hắn phải c·hết.
Đứng trước sự lựa chọn, Trần Vũ đương nhiên muốn Tiêu Diệp biến trên cõi đời này, như vậy về sau mới an tâm mà tu luyện.