Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 52: Tâm Ma Khởi




Chương 52: Tâm Ma Khởi

Bất quá, khi nhìn thấy trung niên Thạch Trượng, Trần Vũ lập tức cười lạnh.

Trung niên này chính là người theo dõi hắn từ lúc rời khỏi Linh Pháp Các.

Hầu như mọi nhích cử nhích động của hắn, đều bị trung niên này bẩm báo cho Trịnh sư thúc.

Chính vì đi theo hắn bất kể ngày đêm, từ ngày này qua tháng nọ, nên Thạch Trượng làm gì có thời gian để tu luyện.

Nhưng cuối cùng vẫn bị đối phương đối xử lạnh nhạt, đúng là tình đời ấm lạnh, không biết đâu mà lường.

Thạch Trượng vừa rời khỏi Ký Danh Đài, vẻ mặt lập tức thay đổi, hắn nhìn Trần Vũ chằm chằm, như muốn ăn tươi nuốt sống.

Hắn vào tông môn chưa được hai ngày đã bị người khác sai vặt như hạ nhân, cứ tưởng như vậy là xong.

Ai ngờ, vừa đến Linh Pháp Các lại bị Trịnh sư thúc yêu cầu theo dõi một người, nếu thất trách sẽ ăn trừng phạt.

Bởi vậy, Thạch Trượng không dám tu luyện.

Lỡ như vừa nhắm mắt nhập định, đối phương lại tìm cách lẽn đi thì hắn xong đời rồi.

Về chuyện này, Trần Vũ không có nói cho Trương Phong và Đỗ Trạch biết, vấn đề của bản thân, nên để bản thân tự giải quyết.

Hắn không muốn kéo mọi người vào trong vũng bùn này, để một mình hắn tự làm tự chịu là được.

Huống chi, Trịnh sư thúc vẫn chưa chính thức ra tay.

Trần Vũ biết, nếu không tìm hiểu căn nguyên rõ ràng, lão hồ ly kia sẽ không dám làm bừa.

Trịnh sư thúc muốn chờ, vậy hắn sẽ làm con rùa rụt đầu cho lão xem.

"Người tiếp theo, Hắc Minh tiến lên..."

"Người tiếp theo, Minh Hạo tiến lên..."

Thời gian cứ thế trôi qua, trên quảng trường không ngừng vang lên âm thanh của đệ tử ngoại môn.

Từng người từng người bước lên khảo hạch, mấy lần sau, hầu như ai cũng có thành tựu, nên người nào cũng nhận được Tụ Khí Đan.

Ngoại trừ Thạch Trượng kia thì không còn ai chưa tu luyện hết, mọi người đều vui vẻ nhận lấy đan dược của mình.

"Người tiếp theo, Đỗ Trạch tiến lên khảo hạch."



Nghe sư huynh ngoại môn gọi tên, Đỗ Trạch bước lên bình đài với vẻ mặt đầy tự tin.

Dưới tác động của tu vi tầng bốn, Cảm Khí Thạch liền dễ dàng bị kích phát, lập tức lóe lên.

"Đỗ sư đệ, với tu vi hiện tại, ngươi chỉ cần cố gắng thêm một chút liền có thể trở thành đệ tử ngoại môn, hy vọng năm sau, ta không gặp ngươi ở chỗ này nữa." Lục sư huynh nhìn qua bản ghi chép, gật đầu tán thưởng.

"Đa tạ Lục sư huynh đã nhắc nhở, tiểu đệ nhất định sẽ cố gắng hết mình, quyết không làm sư huynh thất vọng." Đỗ Trạch ôm quyền nói lời khách khí, sau đó nhận lấy đan dược.

Tiếp theo đến lượt Trương Phong, vị huynh đệ này cũng không kém, dùng tu vi tầng ba dễ dàng kích phát Cảm Khí Thạch, sau đó thong dong nhận lấy Tụ Khí Đan.

Lục sư huynh thấy vậy cũng không có nói gì, thông qua ghi chép, lúc mới vào Trương Phong đã là tầng hai, hiện tại đột phá tới tầng ba là điều hiển nhiên.

Tiếp đến, cuối cùng cũng tới lượt Trần Vũ bước lên.

Bước tới bình đài, Trần Vũ hướng các vị sư huynh thi lễ một cái, sau đó đặt tay lên khối đá màu xám, bắt đầu thôi động pháp lực.

Một luồng linh lực màu trắng từ lòng bàn tay Trần Vũ chạy ra, vừa chạm vào Cảm Khí Thạch, liền làm nó phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

"Trần sư đệ cũng không tệ, quả nhiên người nắm giữ Thăng Tiên Lệnh đều không bình thường." Lục sư huynh mỉm cười, thái độ có chút thưởng thức.

Sở dĩ nói như vậy, vì thông qua ghi chép trong sổ sách, lúc mới vào Trần Vũ chỉ là phàm nhân.

Nhưng không đến mấy tháng đã đạt tới tầng ba, mà hắn còn là đệ tử ký danh, bảo sao Lục sư huynh không kinh ngạc.

Mặc dù trong lòng có nghi hoặc, nhưng ở đây không tiện tra hỏi, Lục sư huynh chỉ làm ra vẻ mặt thân thiện.

"Lục sư huynh quá khen rồi! Thật ra tiểu đệ là một kẻ khổ tu, cho nên tốc độ mới nhanh hơn người khác. Chứ trước mặt sư huynh, chẳng khác nào rắn so với rồng, làm gì đáng nhắc tới!" Trần Vũ xấu hổ, tùy ý nói ra một cái lý do đã chuẩn bị từ trước.

"Nguyên lai sư đệ là kẻ khổ tu, chẳng trách tu vi lại cao như vậy. Mặc dù chăm chỉ tu luyện là điều tốt, nhưng cứ khăng khăng truy cầu đại đạo, không sớm thì muộn cũng bị tâm ma quấy phá, ngươi nên cẩn thận một chút."

Lục sư huynh nghe lời nịnh nọt này, tâm tình lập tức buông lỏng, ý nghĩ tra hỏi lúc trước cũng không cánh mà bay, thuận miệng nhắc nhở một câu.

"Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở, tiểu đệ nhất định sẽ chú ý!" Trần Vũ ôm quyền cảm kích, rời khỏi bình đài.

Bề ngoài hắn không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng âm thầm chú ý, lời này không sai, hắn đã từng nghe nói qua.

Nếu không cẩn thận, sẽ lâm vào vạn kiếp bất phục, mà hắn cũng không muốn mình lâm vào tình cảnh như thế.

Về phần huynh đệ, bọn họ đã sớm biết, ban đầu cả hai cũng kinh ngạc như Lục sư huynh.

Trần Vũ phải tốn một phen miệng lưỡi, giải thích dài dòng, bọn họ cũng miễn cưỡng chấp nhận, xem đó là sự khổ luyện.



Bước xuống bình đài, Trần Vũ không có rời khỏi, mà ngồi lại cùng những người khác, chờ đợi màn so tài của đệ tử ký danh.

Không đợi bọn hắn đợi lâu, khảo hạch cuối năm vừa kết thúc, Lục sư huynh lập tức bước đến phía trước, cao giọng nói:

"Sau khảo hạch chính là cuộc tỷ thí mỗi năm diễn ra một lần của tông môn chúng ta. Phàm là đệ tử có biểu hiện không tệ, sẽ được ban thưởng nhất định. Còn biểu hiện xuất sắc, nhất định sẽ được trọng thưởng hậu hĩnh, chắc chắn không làm các ngươi thất vọng."

Mọi người ngồi ở dưới bắt đầu nghị luận sôi nổi, bọn hắn đang nghĩ ai mới là quán quân lần này.

Trần Vũ ngồi coi chứ không có ý định tham gia, nhưng hắn biết quán quân sẽ nằm trong tay một trong mười tên đệ ký danh đầu bảng.

Trương Phong cũng không có ý định tham gia, nhưng Đỗ Trạch lại muốn thử một chút.

Một khi đột phá tới tầng năm, ngoài mười tên đệ tử đứng đầu kia, căn bản rất ít người tạo ra uy h·iếp.

Trần Vũ chưa thấy người khác đấu pháp nhiều, nên nán lại theo dõi.

Trải qua mấy trận chiến, Đỗ Trạch xếp hạng thứ mười một, nhưng cũng được tặng thêm một bình Tụ Khí Đan.

Còn vị trí đứng đầu nằm trong tay trung niên họ Khuê, đối phương được tặng một viên Bồi Chân Đan, làm mọi người ao ước đến đỏ mắt.

Sau trận tỷ thí, Trần Vũ cũng hiểu được một chút, tu sĩ cấp thấp khá giống với võ giả, thường cận chiến với nhau.

Tuy nhiên cũng có những người khác biệt, bọn họ giàu nứt vách, nên không cần ra tay nhiều, chỉ cần ném linh phù vào mặt đối thủ là được.

Tỷ thí kết thúc cũng là lúc trời đã tối, mọi người như ong vỡ tổ, nhanh chóng trở về tiểu viện.

Ngồi dưới mái hiên, Trần Vũ lặng lẽ nhìn về phía xa.

Cuối năm, tuyết trắng theo gió mà rơi, làm toàn bộ Trấn Nam Quốc đều chìm trong biển trắng.

Trần Vũ nhớ lại lúc cha mẹ còn sống, có lẽ bây giờ cả nhà đang quây quần bên biếp lửa.

Trên gương mặt Trần Vũ hiện lên một nụ cười hoài niệm, cánh tay khẽ thò ra ngoài, đón lấy những cánh tuyết đang rơi.

Trong phút chốc, Trần Vũ cảm nhận được sự khác thường từ sâu bên trong cơ thể.

Theo thời gian trôi qua, không biết tại sao loại cảm giác này tự nhiên mờ nhạt đi.

Mà hình tượng thân nhân trong tâm trí cũng chậm rãi mơ hồ, sau đó tâm lý xao động, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.

Bây giờ, Trần Vũ cảm thấy vô cùng buồn bực, không cách nào khống chế tâm tình của mình.



Thân thể từ trên xuống dưới đều khó chịu, khí huyết trong cơ thể không ngừng quay cuồng, linh khí trong đan điền cũng bắt đầu b·ạo l·oạn.

"Tâm ma quấy phá?!" Mấy chữ đáng sợ này đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Trần Vũ đứng lên, hít sâu một hơi, ép chính mình phải tỉnh táo lại.

Bây giờ không có ai ở đây, hắn chỉ có thể dựa vào chính mình để xử lý nguy cơ.

"Không lẽ do Hắc Thắp tác oai tác quái?" Chính mình vô duyên vô cơ bị tâm ma xâm lấn, Trần Vũ có chút buồn bực.

Cho nên hết thẩy đều nhắm vào Hắc Tháp, nó là vật có khả năng khiến hắn rơi vào tình trạng này nhất.

Nhưng suy đoán, cũng chỉ là suy đoán, bây giờ không phải lúc điều tra căn nguyên.

Trong trạng thái bất ổn này, hắn tùy thời đều có thể mất đi khống chế.

Trong đầu Trần Vũ càng lúc càng khó chịu, khí huyết quay cuồng càng lúc càng mãnh liệt hơn.

Trần Vũ miễn cưỡng trấn áp dị động trong cơ thể, dùng con mắt tràn ngập tơ máu nhìn ra khắp nơi, hy vọng tìm được một chút tỉnh táo.

Có lẽ do thần may mắn phù hộ, Trần Vũ như cảm nhận được gì đó.

Hắn theo bản năng sờ sờ vào cơ thể, bàn tay nhanh chóng chạm phải một thứ, Trần Vũ hạ ý thức nhìn vào vật này.

"Tấm ngọc bội của Bạch Tử Vân?!" Tên đồ vật lóe lên trong đầu hắn.

Trần Vũ không dám suy nghĩ nhiều, hắn bắt đầu để ý, khi lòng bàn tay chạm vào ngọc bội.

Một luồng cảm giác "thanh tâm thấu nhập thâm tâm" từ lòng bàn tay truyền đến, khiến nội tâm phiền loạn của Trần Vũ lập tức bình lặng.

Tất cả cảm giác khó chịu và buồn bực vừa rồi đều biến mất vô ảnh vô tung.

Đủ loại hiện tượng dị thường trong cơ thể đều tự động tiêu trừ, hết thảy đều khôi phục bình thường.

Bây giờ, Trần Vũ đối với những biến hóa phát sinh trên người đều không để ý tới.

Hắn một mực dùng tay phải nâng tấm ngọc bội, tay còn lại nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve.

Tấm ngọc bội như có linh tính, nó không ngừng phát ra loại ánh sáng nhè nhẹ, Trần Vũ liền dùng toàn bộ tâm trí để nhìn nó.

Qua một hồi lâu, Trần Vũ mới thở dài một hơi, đình chỉ động tác vừa rồi, đồng thời dời ánh mắt đi chỗ khác.

Trần Vũ không biết lần này, hắn thiếu chút nữa đã m·ất m·ạng.

Nếu không phải hắn phát hiện sớm, nhanh chóng mượn ngoại lực khu trừ tâm ma.

Chỉ sợ không bao lâu sẽ bị tâm ma xâm nhập nguyên thần, sau đó rơi vào huyễn cảnh, thân thể bị thao túng điên loạn cho đến khi mệt mà c·hết.