Chương 165: Khế Ước Cộng Sinh
Trái ngược với suy đoán của hắn, bên trong không có gì ngoài bệ đá cổ cao hơn mười trượng.
Bệ đá cổ này vô cùng cổ xưa, bốn bề phủ đầy bụi trắng, chứng tỏ nơi đây đã lâu không có người sử dụng.
Nhưng khiến người ta chú ý nhất là vòng tròn đồng tâm ở trung tâm, nơi đó có khắc đầy văn tự thần bí.
Trần Vũ càng nhìn càng thấy quen mắt, tựa như đã từng gặp ở đâu rồi, hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó lấy trong tháp ra một quyển sách, phía trên có đề năm chữ "Trận Pháp Thông Huyền Ký".
Hắn chậm rãi lật qua từng trang, chăm chú ngưng thần xem xét, rất nhanh đã dừng lại ở trang cuối cùng, sau đó nhìn chằm chằm vào bức tranh trong sách.
Nó vậy mà trùng khớp với vòng tròn đồng tâm trên bệ đá cổ, nhìn một lúc hắn rốt cuộc minh bạch, xác định đây là Truyền Tống Trận trong truyền thuyết.
Vừa nghĩ đến đây, trái tim Trần Vũ đập mạnh một cái, rốt cuộc đã nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường.
Có điều, Truyền Tống Trận này dẫn đến đâu thì không biết, cho nên hắn không dám loạn động.
Biết bản thân vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế, Trần Vũ thấy lòng mình nhẹ hơn bao giờ hết.
Bất quá, hắn cũng không dám truyền tống bừa bãi, vì ai biết bên kia của Truyền Tống Trận có thứ gì đang đợi mình?
Trầm tư một lúc, Trần Vũ quyết định ngồi xuống nghỉ ngơi, đợi khi thương thế ổn định hơn mới tìm hiểu những địa phương khác.
Trần Vũ nhắm mắt dưỡng thần chừng hai canh giờ, hồi lâu sau mới dùng thần thức nhìn vào không gian thức hải của mình.
Cũng may, pháp thuật này không tiêu tốn quá nhiều pháp lực, chỉ cần dựa vào một tia linh lực còn sót lại liền có thể thi triển.
Vừa tiến vào không gian thức hải, Trần Vũ thấy mình như lần đầu luyện được Nội Thị Thuật.
Vẫn là cảm giác vừa lạ lẫm vừa thân thiết, vẫn là cảnh tượng hùng vĩ năm đó, vẫn là chiếc tháp màu đen xuyên thủng trời xanh.
Trần Vũ không khỏi cảm khái, tiến đến đưa tay chạm vào cánh cửa màu đen của Hắc Tháp.
Hai con Hắc Long trên cửa đưa mắt nhìn hắn một cách thân thiết, tựa như đã lâu không gặp chủ nhân của mình.
Trần Vũ khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt đầu hai con Hắc Long rồi vỗ vỗ vài cái, như đang chào hỏi người quen đã lâu không gặp.
Hai con Hắc Long thấy hắn sờ soạng lung tung thì cũng để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, chúng đều im lặng mà cúi đầu.
"Đến lúc đi gặp người đó rồi!" Trần Vũ nhẹ thở ra một hơi, thu hồi bàn tay đang chạm lên cánh cửa, sau đó tiến về phương xa.
Ước chừng một khắc sau, hắn thấy phía trước có làn sương mù hình người đang bị thứ gì đó khống chế.
Trần Vũ nghĩ cũng không cần nghĩ, hắn thừa biết đây là hư ảnh của Địa Ma đang bị giam cầm.
Vừa thấy hắn đến, Địa Ma đột nhiên thở ra một hơi thật dài, sau đó im lặng không nói lời nào.
Thấy vậy, Trần Vũ khẽ mỉm cười, bối tay ra sau lưng, thong dong hỏi: "Địa huynh, sao lại thở dài như thế?"
"Còn không phải vì tiểu tử nhà ngươi hay sao? Giờ ta đã là cá trên thớt, chim trong lồng, làm sao vui mừng cho được?"
Địa Ma trừng mắt nhìn hắn một cái thật sâu, nhưng như nghĩ ra chuyện gì đó, lại thấp giọng nói tiếp:
"Giờ tĩnh tâm nghĩ lại, ta thấy những hành động trước kia của ngươi dường như đã có tính toán từ trước. Từ việc khiến ta nhập vào xác của tên tu sĩ họ Hoắc, cho đến việc khiến ta thi triển ra Phệ Linh Đại Pháp, rồi đến việc tò mò mà sưu hồn, đúng là..."
Nói đến đây, Địa Ma bỗng thở dài, sau đó không muốn nói tiếp nữa, vì đã chạm đến nỗi đau của lão.
Trần Vũ nhẹ gật đầu, im lặng không nói, ánh mắt hướng về phương xa, trong lòng không biết đang nghĩ đến chuyện gì, nhưng nhìn hắn rất bình thản.
Thấy hắn nhập thần như thế, Địa Ma đành hít sâu một hơi, lấy dũng khí lên tiếng: "Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?"
"Ngươi đã nghĩ ra rồi sao?" Trần Vũ xoay đầu nhìn lại, khóe miệng tựa như cười mà không phải cười, lạnh nhạt hỏi.
"Sao ta lại không biết chứ? Chỉ riêng cổ uy áp này đã dư sức g·iết ta hàng trăm hàng vạn lần, nhưng cho tới giờ vẫn không ra tay, đây là vì sao? Vì ta vẫn còn tác dụng với ngươi, cho nên ngươi mới giữ mạng ta đến bây giờ."
Địa Ma nhìn thẳng vào mắt Trần Vũ, tựa như muốn tìm ra thứ gì bên trong, nhưng rất lâu sau cũng không nhìn ra cái gì, đành thành thật nói ra hết.
"Tính ra ngươi cũng không phải lão già không có đầu óc, nghĩ được như vậy chứng tỏ ngươi đã thông suốt mọi thứ?" Trần Vũ khẽ mỉm cười, trong lời nói có vài phần châm chọc.
"Thông suốt? Ha ha ha, ngươi nhìn ta xem, giờ không muốn thông suốt cũng không được rồi!" Địa Ma bỗng cười lớn, nhưng bên trong nụ cười tràn đầy bất đắc dĩ.
Nghe đến đây, Trần Vũ khẽ mỉm cười, xem ra cả hai đều là người thông minh, đều hiểu được dụng ý của đối phương.
Vì vậy, Trần Vũ không muốn lòng vòng nữa, hắn trầm tư hồi lâu rồi chậm rãi lên tiếng:
"Ta đang thiếu người có thực lực để làm thuộc hạ, mà ngươi..."
"Muốn ta làm thuộc hạ của ngươi sao?" Giọng cười già nua của Địa Ma bỗng cắt ngang lời nói của hắn: "Không phải là không được, nhưng... ngươi cho ta được cái gì?"
"Cho ngươi được cái gì?" Trần Vũ nhíu mày: "Vậy ngươi muốn ta cho ngươi cái gì?"
"Ha ha, sảng khoái, sảng khoái, như vậy mới xứng đáng là người đại ma đầu như Địa Ma ta đi theo chứ."
Địa Ma cười lớn, cười một cách sảng khoái, hồi lâu mới hít vào một hơi, chậm rãi lên tiếng:
"Cái ta muốn rất đơn giản, thứ nhất, tại sao ngươi lại sử dụng được nhiều thuộc tính như vậy? Tiên ma đều đồng tu, ma khí hay linh khí đều dùng được, đây là lần đầu ta thấy trường hợp lạ như vậy?"
Trần Vũ nghe đến đây thì nhíu mày, nhưng rồi lại giãn ra, vẻ mặt cười cười nhưng không trả lời.
Thấy biểu hiện của hắn như vậy, Địa Ma như mở cờ trong bụng, hít sâu một hơi rồi nói tiếp:
"Thứ hai, sau này ta muốn ngươi giúp ta đứng vững trong ma giới, lão phu muốn đứng đầu trong giới đó, ngươi có làm được không?"
Vừa nghe lời này, Trần Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ gật đầu một cái, tựa như đã sớm nghĩ thoáng chuyện này.
"Ha ha, tốt!" Địa Ma thấy hắn gật đầu thì cười sảng khoái, hơn nữa cũng không muốn biết đáp án của câu hỏi đầu tiên.
Bản thân là người thông minh, Địa Ma biết có một số chuyện không nên hỏi thì tốt hơn, chi bằng không biết là tốt nhất.
Thấy Địa Ma không tiếp tục chất vấn câu hỏi đầu tiên, Trần Vũ càng thấy hài lòng.
Nếu như lão đầu này muốn biết, vậy chỉ có thể khiến người này thần hồn câu diệt, có như vậy mới bảo vệ được bí mật của mình.
"Tuy ngươi đã đồng ý làm thuộc hạ của ta, nhưng nói miệng làm sao chúng ta tín nhiệm lẫn nhau được? Ngươi nói có phải không?" Trần Vũ cười như không cười, trong lời nói tràn đầy ẩn ý.
Địa Ma làm sao không hiểu, lập tức ngẩn đầu cười lớn, sau đó truyền cho Trần Vũ một đạo thần niệm.
Trần Vũ chậm rãi tiếp thu đạo thần niệm này, trong đầu lập tức tràn ngập các loại tin tức mới lạ.
Trong phút chốc, hắn đã học được loại khế ước dùng để ràng buộc thuộc hạ, đây chính là lá bài Địa Ma dùng để truy cầu đường sống.
Trần Vũ gật đầu, mỉm cười nói: "Thuật này không phải không được, nhưng cái này do ngươi thi triển đi!"
"Ồ!!!" Địa Ma không khỏi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó thì cười lớn một tiếng, hào sảng nói: "Tốt!"