Chương 164: Phát Hiện Bất Ngờ
Thân là người sống hai đời, Đỗ Trạch tự nhiên phải có nhiều hiểu biết hơn người bình thường.
Cho nên đống sách nhìn như rất quý kia đối với hắn chẳng có chút tác dụng gì, giữ lại cũng chỉ vướng tay vướng chân.
Nhưng linh dược trân quý thì ngược lại hoàn toàn, linh dược chính là tài nguyên không thể thiếu của người tu tiên.
Chỉ cần có đủ linh dược, hắn có thể đi cầu một vị Luyện Đan Sư nổi tiếng giúp mình luyện đan.
Hơn nữa, dùng linh dược trân quý để trả công là điều hết sức xa xỉ, Luyện Đan Sư nghe được nhất định sẽ đỏ mắt mà tranh giành.
Cho nên Đỗ Trạch đã giữ lại không ít linh dược trân quý, đợi thời cơ thích hợp hắn sẽ đem ra ngoài tìm người thích hợp.
Với lại, cách qua mặt đám yêu thú và tu sĩ cao tầng cũng không phải chuyện khó khăn gì, đối với người từng trải như hắn thì đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Không đến hai ngày, hành động của Đỗ Trạch để cho cao tầng của Trọng Dương Môn không khỏi vui mừng.
Chính vì vậy, bọn họ không những khen mà còn tặng cho hắn không ít tài nguyên để tu luyện.
Biết được điều này, Đỗ Trạch vui mừng không thôi, xem ra kế hoạch lần này đã thành công mỹ mãn.
Trong lúc Đỗ Trạch đang vui mừng thì ở một nơi xa xôi nào đó, trong địa đạo tối đen như mực có một thân ảnh khẽ động đậy.
Đạo nhân ảnh này lắc lư vài cái, thân hình run rẩy chống tay xuống đất, miễn cưỡng thật lâu mới có thể ngồi dậy.
Giờ khắc này, có thể thấy người này tóc tai bù xù, hơi thở yếu ớt, khuôn mặt trắng bệch như người sắp c·hết.
Nhìn kỹ có thể phát hiện, người này không ai khác, chính là Trần Vũ vì chiến đấu mà hôn mê.
Lúc này Trần Vũ khẽ cau mày, nguyên lai khu vực đan điền đang truyền đến từng trận đau nhức, căn bản chưa thể tu luyện.
"Chủ nhân, rốt cuộc ngươi đã tỉnh." Trong đầu vang lên âm thanh trầm ổn của Tiểu Tháp.
Kỳ thật Tiểu Tháp cũng rất lo lắng cho hắn, có điều nó không có cách nào giúp hắn chữa thương.
Cho nên hết thẩy phải dựa vào chính hắn, căn bản là muốn mà không cách nào ra tay được.
"Ài..." Trần Vũ khẽ thở ra một hơi thật dài, thật lâu sau mới truyền âm nói: "Tiểu Tháp, ta đã ngất bao lâu rồi?"
Câu hỏi vừa ra, không gian xung quanh lập tức rơi vào yên tĩnh, đến tiếng hơi thở cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Trầm tư trong giây lát, Tiểu Tháp mới chậm rãi lên tiếng: "Chủ nhân, kỳ thật ngươi đã ngủ liên tục năm ngày năm đêm rồi!"
Trần Vũ nghe xong thì ngồi thẩn thờ thật lâu, đến nửa ngày cũng không nói được câu nào.
Tiểu Tháp thừa biết tâm trạng hiện giờ của hắn như thế nào, tính toán nhiều như vậy, cuối cùng vẫn rơi vào thất bại.
"Năm ngày năm đêm?!" Trần Vũ nhếch miệng cười khổ, trong lòng chứa đầy tiếng oai oán.
Ngủ một giấc đã qua năm ngày năm đêm, vậy cánh cổng kia đã sớm đóng chặt, làm gì còn cơ hội rời khỏi nơi đây?
Trần Vũ mang theo vẻ u sầu ngồi dựa vào vách đá, hai mắt vô thần nhìn về phương xa, trong con ngươi hiện lên một tia thất vọng.
Thật lâu sau đó Trần Vũ mới thu hồi tầm mắt, lặng lẽ truyền âm hỏi: "Tiểu Tháp, thần hồn của người kia thế nào rồi?"
"Chủ nhân yên tâm, tiểu oa nhi nọ đã bị khống chế, căn bản không thể gây nên sóng gió gì." Âm thanh lạnh nhạt của Tiểu Tháp truyền đến.
Nghe đến đây, hắn khẽ gật đầu rồi nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu không ngừng nghĩ lại sự tình vừa qua.
Về chuyện của Địa Ma, hắn đã sớm tính tới, ép đối phương tung ra lá bài tẩy cũng nằm trong kế hoạch của hắn.
Quả thật, Trần Vũ đã sớm đoán được phần nào về Phệ Linh Đại Pháp của Địa Ma, còn nguyên nhân thì nhờ vào tên tu sĩ họ Hoắc.
Hắn đã quan sát tên tu sĩ họ Hoắc rất lâu, cho đến khi đối diện trực tiếp thì hắn đã khẳng định phần nào.
Tiểu Tháp thấy hắn im lặng không nói thì không lên tiếng, thay vào đó là lặng lẽ chờ xem kỳ biến.
Kỳ thật, lúc này Trần Vũ đang hỗn loạn không ngừng, ước chừng một nén nhang sau hắn mới bình tỉnh trở lại.
Trần Vũ từ từ nghiệm lại hành động của mình, sau đó chậm rãi tính toán về con đường tương lai.
Theo như tình huống hiện tại, nguy cơ từ Địa Ma đã biến mất hoàn toàn.
Nhưng đối mặt với hắn lại là một nguy cơ khác, đó là làm sao thoát khỏi khu vực Động Thiên Bí Cảnh, trở lại thế giới bên ngoài?
Trước mắt, việc rời khỏi Côn Sơn Phái đã là chuyện không thể, xem ra hắn phải ở lại đây thêm một thời gian.
Hiện tại hắn không còn tâm trạng trở về điểm xuất phát, vì cánh cổng kết nối hai giới đã sớm đóng lại.
Có lẽ mười năm nữa, cánh cổng kia mới mở ra lần nữa, cho nên đến đó hay không đã không còn là vấn đề quan trọng.
Trần Vũ ngồi im như vậy đến nửa ngày mới nhớ đến v·ết t·hương trên người, sau đó lấy đan dược ra phục dụng.
Đan dược vào người, cảm giác đau đớn giảm đi chút ít, có điều cũng không có nhiều tác dụng lắm.
Trần Vũ thuận tay lấy Nguyệt Quang Thạch ra khỏi Hắc Tháp, không gian tối tăm trong địa đạo lập tức được chiếu sáng rõ ràng.
Ngồi được một lúc, Trần Vũ thử thôi động pháp lực, có điều vừa mới thi triển lập tức đổ mồ hôi lạnh, quặng người ôm bụng té nhào trên mặt đất.
Trần Vũ cắn răng chịu đựng, xem ra ma pháp rút linh lực đã làm đan điền bị ảnh hưởng ít nhiều.
May mắn là đan điền của hắn không giống người thường, cơ hồ ngay từ đầu đã bị phá nát nên không cần lo lắng quá nhiều.
Chỉ là một ít vi hạt đã bị đẩy khỏi quỹ đạo vốn có, cần ít thời gian mới khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Trước mắt, hắn đã trờ thành phàm nhân chân chính, cơ hồ không có chút lực phòng thủ hoặc phản kháng.
Nhưng suy đi nghĩ lại vài lần, Trần Vũ thấy mình cũng may mắn không kém.
Nếu lúc trước không thu hết ma khí cùng âm sát chi khí, hiện giờ hắn đã gặp phiền toái lớn.
Pháp lực không thể động, linh lực đông cứng, pháp khí vô dụng, linh phù vô năng, hiện giờ thật sự là tiến thoái lưỡng nan.
Có điều, trước đó hắn đã gặp qua không ít khó khăn, nên chuyện này cũng không gây nên sóng gió gì.
Trần Vũ nhắm mắt nghỉ ngơi, đến ngày hôm sau thì thương thế đã thuyên giảm đi ít nhiều, chí ít không còn đau nhức như trước kia.
Chỉ có điều khu vực đan điền vẫn đang trong quá trình khôi phục, vì vậy hắn không dám miễn cưỡng thôi động pháp lực.
Lúc này Trần Vũ mới đứng dậy, tay cầm Nguyệt Quang Thạch chậm rãi tiến sâu vào khu vực bảo khố.
Đến nơi làm hắn không khỏi thất vọng, nguyên lai đồ đạc trong đây đã sớm bị lấy hết.
Phần lớn đan dược còn trong bảo khố đã sớm hóa thành đất cát, muốn dùng cũng không dùng được nữa.
Trần Vũ đành thở dài, chuyện này đã sớm nằm trong dự tính, dù không muốn cũng phải chấp nhận sự thật.
Thời gian dần trôi, đến ngày hôm sau, Trần Vũ đi khắp nơi thăm dò, vô tình phát hiện cánh cửa phía sau bức tường.
Đứng nhìn nửa ngày, Trần Vũ rốt cuộc làm ra quyết định, cánh cửa đá nặng nề liền chậm rãi mở ra, kéo theo đất đá rơi xuống khắp nơi.
Nhưng trái với dự tính của hắn, bên trong không có gì ngoài một con đường đen ngòm, không chút ánh sáng.
Trần Vũ hơi ngẩn người, sự tình trước mắt làm hắn có phần bất ngờ, nhưng nhìn một lúc hắn quyết định tiến vào thăm dò.
Thông đạo này cũng không dài lắm, ước chừng hai trăm bước liền dẫn đến một không gian động quật khác.