Chương 157: Đối Mặt Nguy Hiểm
Trong lúc lão ma đầu đang suy nghĩ miên man thì Trần Vũ đã chuẩn bị đâu vào đấy.
Trần Vũ lấy mặt nạ pháp khí ra dịch dung, biến thành một lão nhân râu tóc bạc trắng.
Giờ khắc này nhìn kỹ sẽ thấy đây chính là Quy Nguyên Tử mà hắn từng đóng giả ở Quy Nguyên Các.
Dù sao che giấu thân phận vẫn tốt hơn phô trương thân thế cho người khác thấy, làm như vậy chẳng có lợi mà có khi còn vướng phải phiền toái.
Lựa chọn ngu ngốc như thế Trần Vũ sẽ không làm, vì hắn rất tiếc cái mạng nhỏ.
Dịch dung xong, Trần Vũ kiểm tra lại túi trữ vật, thấy mọi thứ đều ổn thỏa liền gật đầu một cái.
"Chủ nhân, người xác định là muốn ra ngoài?" Tiểu Tháp xuất hiện trước mặt hắn, lên tiếng dò hỏi.
Trần Vũ không trả lời mà nhẹ gật đầu, thấy vậy Tiểu Tháp lại lên tiếng nhắc nhở:
"Chủ nhân suy nghĩ cho kỹ, một khi ra ngoài thì Hắc Tháp không thể bảo vệ chủ nhân được nữa. Huống hồ, lần tiếp theo vào đây chính là ngày này năm sau, ra rồi là không thể quay lại ngay lúc này, chủ nhân đã chắc chắn rồi chứ?"
"Tiểu Tháp, ta biết ngươi đang lo lắng điều gì. Nhưng ngươi cứ yên tâm, vì tất cả đều nằm trong dự tính của ta. Về phần trường hợp xấu nhất..." Trần Vũ nói tới đây thì im lặng, khóe miệng hiện ra nụ cười chua xót.
Mà khi vừa nghe chủ nhân nói tới đây, Tiểu Tháp còn không hiểu hay sao?
Nếu hắn thất bại, nó phải đi tìm chủ nhân mới, đây là điều không thể tránh khỏi.
Mặc dù biết rõ điểm ấy, nhưng Trần Vũ không còn lựa chọn nào khác, vì tình huống hiện tại vô cùng lưỡng nan.
Nếu bên ngoài trôi qua hai ngày, vậy hắn phải làm sao đây? Chờ đợi lần mở cổng tiếp theo hay sao?
Không! Trần Vũ tuyệt đối không thể làm thế, vì điều đó tương đương với t·ự s·át.
Cho nên rời khỏi Hắc Tháp để chiến đấu với lão ma đầu chính là lựa chọn thích đáng nhất hiện giờ.
"Vậy..." Tiểu Tháp ngập ngừng trong thoáng chốc, sau đó lên tiếng: "Chúc chủ nhân rời tháp toàn thây."
Trần Vũ nghe vậy thì trợn tròn hai mắt, nhìn Tiểu Tháp với ánh mắt khó lòng nói hết.
Hắn thật sự không biết cái tháp này đang chúc phúc, hay đang trù dập mình nữa.
Trần Vũ đành thở ra một hơi, hắn biết Tiểu Tháp lo lắng cho mình, nhưng chúc thế này thì hắn xin từ chối nhận.
Đứng nhìn trời đất một lúc, Trần Vũ nhìn xuống trâm ngọc trong tay mình, khuôn mặt hiện lên vẻ hoài niệm.
"Tử Vân, liệu ta và nàng có còn cơ hội gặp lại hay không?"
Trần Vũ cứ đứng nhìn trâm ngọc một cách ngây ngốc, khóe miệng lộ ra nụ cười đượm buồn.
Kỳ thật Trần Vũ cũng không dám chắc mình có thể bình an rời khỏi chỗ này, vì hắn biết sự thật rất tàn khốc.
"Tiểu Tháp, nếu như ta c·hết, ngươi giúp ta đem cây trâm này trả lại cho Tử Vân, được chứ?" Trần Vũ nhẹ mỉm cười, đồng thời buông tay.
Trâm ngọc rời khỏi tay hắn vẫn không rơi xuống đất mà lơ lửng trên không trung.
Tiểu Tháp nghe xong không có trả lời mà rơi vào im lặng, nhưng trong thâm tâm nó biết đây là lời trăn trối của hắn.
Mà đây cũng xem như lời thỉnh cầu cuối cùng, nếu như không thể sống để rời khỏi, xem như duyên số của hắn đã tận.
Lời nói vừa dứt, thân ảnh Trần Vũ lập tức biến mất, sau đó thình lình xuất hiện trong thông đạo.
"Chủ nhân yên tâm, nếu ngươi c·hết, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện." Tiểu Tháp thở ra một hơi thật dài, âm thanh không lớn, nhưng đủ cho hắn nghe thấy.
Trần Vũ nghe vậy, khóe miệng lộ ra nụ cười mãn nguyện, sau đó hít sâu một hơi.
Mà thời điểm hắn vừa xuất hiện trong thông đạo, lão ma đầu cũng đã phát hiện ra khí tức xa lạ.
"Ồ! Không ngờ trong đây lại còn người khác?! Nhưng khí tức này... làm sao lại có chút quen quen?!" Lão ma đầu chậm rãi mở mắt, trong con ngươi hiện lên một tia âm lãnh.
"Nhưng không sao... vì tất cả các ngươi sẽ trở thành đá lót đường cho quá trình trùng sinh của ta mà thôi, khặc khặc... khặc khặc..." Tiếng cười vang vọng khắp địa đạo.
Từng đợt ma khí cuồng cuộn bắt đầu bùng nổ, đồng thời cái xác khô của tên tu sĩ họ Hoắc cũng đứng dậy tiến về phía trước.
Về phần Trần Vũ, sau khi rời khỏi Hắc Tháp, hắn đã nhanh chóng tiến đến đường ra của địa đạo.
"Quả nhiên là vậy!" Trần Vũ cười khổ, cảnh tượng trước mắt để cho hắn tràn ngập thất vọng.
Xem ra suy đoán trước kia không sai chút nào, không ngoài dự đoán của hắn, miệng thông đạo đã bị phong bế.
Mà theo phán đoán của hắn, linh phù phong ấn ngoài kia sẽ không hết tác dụng ngay lập tức được.
Mà chờ trong tháp thì tới khi hết thọ nguyên, hắn cũng chưa thể rời khỏi nơi đầy rẫy sự nguy hiểm này.
Mặc dù thời gian trong tháp khác với bên ngoài, nhưng thọ nguyên của hắn là thật.
Ở trong Hắc Tháp một năm thì thọ nguyên của hắn sẽ mất đi một tuổi, đây là điều chẳng thể nào chối cãi.
Trần Vũ nhẹ lắc đầu, hắn cũng không có ý định t·ấn c·ông vào phong ấn, vì hắn biết làm vậy chính là tự đào mồ chôn mình.
Người kia còn chưa làm gì mà hắn đã tiêu hao hết pháp lực, đây xem như tự dồn mình vào chỗ c·hết.
Bất quá Trần Vũ cũng không có bất kỳ hành động nào, hắn chỉ đứng đó, bối tay ra sau lưng rồi nhắm mắt chờ đợi.
Trong sát na này, ma khí từ sâu trong thông đạo đã xông tới chỗ hắn đang đứng.
Tuy nhiên Trần Vũ vẫn không động đậy, hai mắt vẫn nhắm nghiền như chưa có chuyện gì xảy ra.
Không tới năm hơi thở sau, trong thông đạo truyền đến tiếng cười "khặc khặc" như ma quỷ.
Tiếp sau đó, sau lưng Trần Vũ thình lình xuất hiện một đạo nhân ảnh khô gầy.
Người này không ai khác chính là thân xác của tu sĩ họ Hoắc đã bị lão ma đầu khống chế.
Nhưng thời điểm nhìn thấy thân ảnh già nua đang bối tay quay lưng ở trước mặt, nụ cười của lão ma đầu ở sâu trong thông đạo đã tắt hẳn.
Vì lão phát hiện đối phương không có bất kỳ linh khí ba động nào, hơn nữa thái độ còn rất thong dong.
Nhìn vào tựa như người nọ đang đợi lão đến vậy, điều này làm cho lão ma đầu có chút sửng sờ.
Trên hết là lão cảm nhận được một cổ khí tức nguy hiểm từ lão nhân trước mặt, loại cảm giác này lão chỉ mới trải qua một lần mà thôi.
Đó chính là lúc lão bị thanh Trấn Ma Kiếm kia phong ấn, nhưng không ngờ hiện tại nó lại tái hiện lần nữa.
Đối mặt với sự tình này, lão ma đầu nào còn dám xông lên làm loạn? Đối phương là tồn tại như thế nào, bản thân còn chưa biết.
Nếu đối phương là tuyệt thế cao nhân nào đó, nói không chừng sẽ một chụp đem lão nghiền nát thì sao?
Điều này không phải không thể xảy ra, chỉ là lão đã sống đến từng này nên không dám đem tính mạng ra đặt cược.
Nhưng là người sống nhiều năm, lão ma đầu rất nhanh đã lấy lại tinh thần, lạnh giọng lên tiếng: "Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?"
"Ta là ai?" Nghe thấy câu hỏi của lão ma đầu ở sâu trong thông đạo, thân ảnh già nua chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn lại, sau đó nở một nụ cười như có như không.
Trong sát na này, thời gian như ngừng trôi, thật lâu sau đó Trần Vũ mới mở miệng hỏi: "Tại sao ta lại xuất hiện ở đây?"
Lão ma đầu có chút c·hết lặng, thật không biết lão đầu trước mặt già quá nên lú lẫn hay sao mà hỏi ngược lại như thế?
Nhưng trong tình huống chưa biết gì, hơn nữa còn cảm nhận được sự nguy hiểm, lão sẽ làm ra chuyện ngu ngốc hay sao?