Chương 156: Chuẩn Bị Xuất Kích
Đặc biệt, từ khôi lỗi cấp hai đã cần một lượng lớn Thiết Mộc mấy trăm năm trở lên để luyện chế, có lẽ phải tốn kém không ít.
Kỳ thật, nếu như sớm biết như vậy, Trần Vũ đã trồng vài cây Thiết Mộc vào không gian Hắc Tháp.
Nhưng hiện giờ hắn đang bị vây khốn trong đây, làm gì có thời gian đi tìm Thiết Mộc mà trồng?
Chính vì vậy hắn đành bấm bụng cho qua, đợi sau này có cơ hội rồi trồng cũng chưa muộn.
Thời gian dần trôi, Trần Vũ vừa tu luyện vừa học tập các loại tri thức, đến hai tháng sau, hắn đột nhiên nhớ tới thanh bảo kiếm Đỗ Trạch từng sử dụng.
Nó vậy mà chỉ cần một kích đã chém đôi Già Thiên Chung làm hai mảnh, đây không phải phàm vật bình thường.
Nhưng từ đó đến giờ, hắn chưa từng thấy Đỗ Trạch có thứ này, bằng không y đã sớm lấy ra sử dụng.
Huống chi, ánh mắt của gã tu sĩ họ Tần khi nhìn thấy thanh kiếm cũng trở nên thèm thuồng.
Bởi vậy, hắn nghi ngờ đây là thanh ma kiếm thế nhân đồn đại, bất quá, nếu là một thanh ma kiếm, vậy tại sao lại không có ma khí ba động?
"Phải chăng lời đồn đại kia là giả? Lẽ nào Trọng Dương Môn tung hỏa mù để người khác không đánh chủ ý vào thanh kiếm này?" Trần Vũ thầm suy nghĩ, nhưng nghĩ thế nào cũng không hợp lý.
Bất quá, sau một phen suy đi nghĩ lại, hắn có thể khẳng định đồ vật trong bảo khố không phải ma kiếm.
Vì nếu đó thật sự là ma kiếm, vậy Đỗ Trạch làm gì có cơ hội đoạt đồ trong tay lão đầu kia?
Tự nhiên là Đỗ Trạch không thể làm như thế, điều này thật sự quá viễn vông, căn bản chẳng thể xảy ra.
Cho nên mới nói thanh kiếm kia dùng để trấn áp tà vật trong Côn Sơn Phái, mà tà vật đó chính là lão ma đầu không rõ thân phận.
Cũng may là hắn đã thu hết ma khí, nên lão đầu kia có ngồi tới năm sau cũng không thể tịnh tiến tu vi.
Nhưng thứ hắn quan tâm nhất hiện giờ chính là cách đối phó với tà ma ngoại đạo.
Rõ ràng cảnh giới đối phương không cao, nhưng tại sao Đỗ Trạch và gã tu sĩ họ Tần lại chạy trối c·hết như chó nhà có tang?
Ngoài nguyên nhân ma khí gây hại cho bản thân, hắn không nghĩ đến khả năng nào khác.
"Chẳng lẽ đối phương có pháp quyết đặc thù hay sao?" Trần Vũ nghĩ tới đây thì khẽ gật đầu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái người đoạt xá Đỗ Trạch quả nhiên không tầm thường, tám chín phần là cao nhân nào đó.
Có điều, hiện giờ muốn ra ngoài cũng không phải dễ, với tính cách của Đỗ Trạch cùng gã tu sĩ họ Tần, có lẽ bọn họ đã đánh sập thông đạo hoặc phong bế cũng nên.
Tuy bản thân không mạnh, nhưng trước mắt hắn đã làm suy yếu lão ma đầu, chí ít lão ta không thể mạnh lên trong thời gian ngắn.
Theo phán đoán của hắn, tên tà ma ngoại đạo này tuyệt đối không thể vượt qua Trúc Cơ Trung Kỳ.
Sở dĩ dám khẳng định như vậy là vì trước khi trốn vào Hắc Tháp, hắn đã dò xét qua tu vi của đối phương.
Huống chi, ma khí trong thông đạo đã bị hắn hấp thu sạch sẽ, vì vậy lão ma đầu không thể đột phá trong thời gian ngắn.
Mà nhắc đến đây, Trần Vũ đột nhiên thấy cái xác từng t·ấn c·ông mình trông rất quen mắt, tựa như đã nhìn thấy ở đâu rồi mới đúng.
"Chẳng lẽ cái xác đó là của gã tu sĩ họ Hoắc kia?" Trần Vũ hồi nghi không thôi.
Nếu đúng như suy đoán của hắn, phải chăng thanh kiếm đó đã phong ấn một đạo tàn hồn?
Chính vì Đỗ Trạch đã rút thanh kiếm lên, nên đạo tàn hồn kia mới thoát ra ngoài?
Vì lẽ đó mới chiếm lấy thể xác của gã tu sĩ họ Hoắc, vì vậy mới xảy ra cảnh tượng hôm nay?
Thật sự thì không khác suy đoán của hắn là mấy, quả thật đạo tàn hồn này đã bị thanh kiếm trấn áp bấy lâu nay.
Tuy nhiên, do thời gian trấn áp quá dài nên tu vi mới rơi rớt như vậy, nhưng một thân thần thông vẫn còn đó.
Bất quá Đỗ Trạch cũng không phải dạng xoàn, cơ hồ đã chuẩn bị trước nên c·ướp thanh cổ bảo kia dễ như trở bàn tay.
Về phần rời khỏi Động Thiên Bí Cảnh này, thanh cổ bảo đó thuộc về ai thì còn chưa biết.
Sau một phen suy tư, Trần Vũ bắt đầu kiểm kê lại pháp khí cùng phù lục để chuẩn bị chiến đấu.
Trần Vũ khẽ vung tay, một núi đồ vật lập tức xuất hiện trước mặt, đây toàn là đồ tích lũy của hắn trong thời gian vừa qua.
Hiện giờ chỉ còn một kiện thượng phẩm pháp khí và một kiện trung phẩm, còn lại đều là hạ phẩm pháp khí.
Tuy nhiên, trong tay hắn vẫn còn một tấm phù bảo lấy từ tay tên đệ tử Âm Sát Tông lần trước.
Riêng linh phù thì không còn lại bao nhiêu, Hỏa Diễm Phù, Kim Chung Phù và mấy linh phù khác chỉ còn lại mười tấm.
Nhưng hắn vẫn còn hai loại trung phẩm linh phù là Ẩn Thân Phù và Định Thân Phù.
Hai loại này hắn sẽ không dùng ngay lập tức, mà đợi thời khắc mấu chốt mới sử dụng.
Mà tên tà ma ngoại đạo này không khiến hắn cảm thấy kiêng kỵ quá nhiều, ma khí đối với hắn không hại mà chỉ bổ.
Nhờ vậy Trần Vũ mới an tâm hơn không ít, tính ra Hỗn Độn Thiên Kinh thật tiện lợi.
Tám chín phần mười, mấy thứ đó đều biến thành tinh hoa cho hắn hấp thu, thật sự quá thuận tiện.
Sau khi suy nghĩ mông lung một lúc, Trần Vũ bắt đầu tính đến cách đối phó với lão ma đầu.
Trải qua một phen tính toán, Trần Vũ rốt cuộc định hình được cách chiến đấu của bản thân cũng như cách đào tẩu.
Bây giờ không còn Truyền Tống Phù, tất cả phải dựa vào đôi chân của bản thân, nên Trần Vũ không có quá nhiều cách.
Trước mắt hắn sẽ tìm cách kéo dài thời gian, rồi tìm cách thoát ra bên ngoài, tuy nhiên bảo vệ bản thân vẫn nằm trong dự tính.
Tính toán cẩn thận đâu vào đó, Trần Vũ thấy cuối cùng vẫn là nước tới đâu thì nhảy tới đó.
Chứ hiện tại hắn không còn quá nhiều sự giúp đỡ nên phải hết sức cẩn thận, vì c·hết là hết tất cả.
Thù nhà còn chưa trả được, ước mơ cũng chưa hoàn thành, hắn nhất định phải sống sót để thoát ra ngoài.
Nghĩ đến đây Trần Vũ khẽ siết chặt nắm tay, trong con ngươi hiện lên vẻ quyết đoán.
Mà trong lúc Trần Vũ đang suy nghĩ, lão ma đầu bên ngoài cũng đang đau đầu không kém.
Vừa thoát khỏi phong ấn, bản thân chưa hồi phục được bao nhiêu đã bị nhốt trong hang động.
Nếu không nhanh chân thoát ra ngoài, vậy lão phải đợi thêm rất nhiều năm nữa mới có cơ hội rời khỏi Côn Sơn Phái.
Tuy nhiên, hiện tại miệng hang đang bị phong bế, cộng thêm xung quanh lại có trận pháp khống chế.
Với tu vi hiện giờ, lão không cách nào phá vây mà ra, căn bản chỉ có thể ngồi chờ linh phù ngoài miệng hang hết hiệu lực.
Càng nghĩ đến đây lão càng hận tên đã rút đi thanh cổ bảo kia, không ngờ tên đó đã tính toán trên đầu của lão.
Nhưng người lão hận nhất không phải Đỗ Trạch mà là Trần Vũ, vì tên tiểu tử này như ma quỷ vậy.
Trước không nói đến việc tên này tự nhiên biến mất, sau đó lại gặp điểm kỳ dị hút đi ma khí và âm sát chi khí.
Từ khi gặp tên tiểu tử này, lão đã đen đến mức không thể đen thêm được nữa.
Cứ tưởng thoát khỏi phong ấn đã có thể trở lại thế giới bên ngoài, nhưng giờ thì sao chứ?
Lão vẫn phải ngồi trong cái bảo khố rách nát này, cho dù bên trong đã chẳng còn lại chút ma khí nào.
Đây là sợ lão chưa đủ khổ hay sao? Vậy mà còn muốn h·ành h·ạ lão đến mức gào thét thế này?