"Quả nhiên bên dưới Côn Sơn Phái vẫn còn một cái địa đạo, xem ra Thống đà chủ đã đoán đúng."
Hoắc tiền bối không khỏi cảm khái trong lòng, khuôn mặt âm hiểm không giấu nổi sự sùng bái đối với vị đà chủ kia.
Bất quá, sự sùng bái này đã được che giấu cực kỳ cẩn thận, cho dù Đỗ Trạch có kinh nghiệm nhìn người cũng không cách nào phát giác được điểm bất thường.
Tần tiền bối cũng không khác là mấy, trong đôi mắt màu đen đã hiện lên sự sùng kính cùng vẻ tham lam.
Hoắc tiền bối thấy ánh mắt tràn ngập tham vọng của đối phương thì mỉm cười gật đầu.
Đối mặt với dụ hoặc lớn như vậy, cho dù Tần tiền bối rất kiên định, nhưng lúc này cũng không thể ngăn cản được dục vọng của bản thân.
Nguyên nhân khiến bọn hắn kích động như vậy là vì Côn Sơn Phái còn rất nhiều bảo khố chưa được tìm thấy.
Sở dĩ dám chắc chắn như vậy là vì, chỗ của Thống đà chủ có một bản chép tay về quá trình sụp đổ của môn phái này.
Năm đó, Côn Sơn Phái không phải bị tông môn đại phái tấn công, mà là bị ngoại vực ma nhân thôn phệ huyết nhục.
Đối mặt với nguy hiểm như vậy, phần lớn mọi người đều chọn cách bỏ của chạy lấy người.
Riêng những người tham lam, muốn ở lại chiếm đoạt bảo khố đã bị ngoại vực ma nhân xử lý sạch sẽ.
Chính vì vậy, dọc đường đến Côn Sơn Phái mới có nhiều thi cốt đến mức chất thành núi, khiến người ta không lạnh mà rung.
Mà khiến người ta kinh ngạc chính là kỹ thuật của cổ nhân năm xưa không hề tầm thường.
Trong điển tịch ghi lại, khi bị ngoại vực ma nhân xâm lấn, hộ sơn đại trận của Côn Sơn Phái đã vỡ nát.
Nhưng không nghĩ trận pháp này lại có khả năng tự chữa lành, trừ khi hủy trận nhãn, bằng không nó sẽ từ từ khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Cũng vì lẽ đó, tu sĩ ngày nay phải chờ một đoạn thời gian mới có thể tạo được lỗ hổng nho nhỏ để chui vào.
Tuy nhiên, cũng vì như vậy, mọi người mới biết ngoại vực ma nhân kinh khủng và tàn bạo đến mức nào.
Nhưng, điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Đối với bọn hắn, điểm mấu chốt chính là đám ngoại vực ma nhân này không có hứng thú với bảo vật của tu tiên giả.
Cho nên bọn hắn mới kích động, tìm đủ mọi cách để vào đây tìm kiếm cơ duyên.
Bằng không, ai sẽ ngu ngốc liều mạng đâm đầu vào chỗ nguy hiểm như thế này chứ?
Chắc chắn là không ai làm như vậy, nhưng bên trong còn bảo khố và bảo vật thì lại là chuyện khác.
Bất quá, trước khi vào đây, Hoắc tiền bối và Tần tiền bối đã thương lượng, quyết định thông đồng với nhau.
Cho nên người thừa thãi như Đỗ Trạch chỉ là con cờ để lợi dụng, không sớm thì muộn cũng sẽ bị hai người bọn hắn trừ khử mà thôi.
Về phần Đỗ Trạch, tuy không có biểu hiện gì ngoài mặt, nhưng hắn cũng cảm thấy có điểm không đúng.
Chỉ có điều, Đỗ Trạch không quá quan tâm đến sự bất thường của hai người bọn họ, mà ngược lại, thái độ càng lơ đễnh.
Nói thật, một người đoạt xá trùng sinh như hắn tự nhiên có thủ đoạn phòng bị, trên hết là hắn đã từng vào nơi này một lần.
Vì vậy đường đi nước bước trong đây vô cùng rành mạch, căn bản không có khả năng xảy ra sai lầm.
Huống hồ, trước khi vào đây hắn đã chuẩn bị rất kỹ, nên mọi chuyện cho tới giờ luôn nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Với lại, một người chết lâu như hắn cũng miễn cưỡng xem như một vị cổ nhân.
Bởi vậy, trong Côn Sơn Phái cất giấu cái gì, hắn là người rõ ràng nhất, đồng thời cũng là người có khả năng đoạt được cơ duyên nhiều nhất.
Chỉ có điều, trong lúc vô tình, Đỗ Trạch đã thấy hai gã Trúc Cơ trước mặt đang lén lút đánh dấu trên địa đồ.
"Đám tiểu tử các ngươi muốn chơi trò mờ ám với ta sao?" Đỗ Trạch híp mắt, thầm cười lạnh: "Cũng tốt, để xem các ngươi làm sao đối phó với ta?!"
Đỗ Trạch khẽ nhếch miệng, giả vờ như không biết gì, sau đó cùng hai người kia biến mất trong thông đạo tối đen như mực.
. . .
Cùng lúc đó, sâu dưới lòng đất hơn trăm trượng, nơi đây có một đạo nhân ảnh đang ngồi nhập định.
Bằng mắt thường có thể thấy đạo nhân ảnh này đang bị sương vụ màu đen bao phủ, đem toàn bộ cơ thể hóa thành màu đen huyền bí.
Theo thời gian trôi qua, tầng sương vụ màu đen dùng tốc độ cực nhanh chui vào lỗ chân lông của đạo nhân ảnh nọ.
Tuy nhiên, đạo nhân ảnh này không có bất kỳ biểu hiện nào cho thấy là khó chịu.
Ngược lại, dựa vào ánh sáng mơ hồ có thể thấy khuôn mặt người này đang thư thái, tựa như đang thưởng thức một loại xảo diệu nào đó.
Hồi lâu sau, sương vụ màu đen dần dần bị hút vào bên trong, bằng mắt thường có thể thấy nó đang chậm rãi tan biến.
Tiếp đó, khuôn mặt người này lập tức xuất hiện rõ ràng.
Dựa vào ánh sáng mờ ảo trong động phủ, có thể thấy, người này không phải ai khác, chính là Trần Vũ đã tu luyện dưới lòng đất hơn một tháng qua.
Cùng thời điểm này, vi hạt tiên linh được kích phát trong khu vực vòng xoáy đã lên đến con số 2498.
Hiện tại, hắn chỉ cần kích hoạt thêm 2 vi hạt tiên linh liền có thể đặt chân vào tầng chín của Ngưng Khí Kỳ.
Cố nén hưng phấn trong lòng, Trần Vũ cố gắng tập trung tinh thần để điều khiển đường đi của ma khí trong kỳ kinh bát mạch.
Cái hố đen giữa khu vực đan điền vẫn như trước, vẫn liên tục hấp thu ma khí, không có chút nào là mệt mỏi.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, vi hạt tiên linh thứ 2499 đã bắt đầu rục rịch, sau đó chậm rãi phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Vi hạt thứ 2499 vừa được kích phát, hố đen liền đem tinh hoa ma khí quán chú vào vi hạt 2500.
Từng khắc từng khắc cứ thế trôi qua, khí tức trên người Trần Vũ càng lúc càng thịnh.
Sau một hồi...
"Răng rắc... Răng rắc... Ong..."
Đúng lúc này, trong cơ thể Trần Vũ phát ra tiếng oanh minh như âm thanh xiềng xích bị phá vỡ.
Tiếp đó, Trần Vũ từ từ mở ra hai mắt, trong con ngươi hiện lên một tia óng ánh sáng ngời.
"Rốt cuộc cũng đột phá tới Ngưng Khí tầng chín!" Trần Vũ khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt không giấu nổi sự vui mừng.
Nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, Trần Vũ lại rơi vào trầm tư, hồi lâu mới lên tiếng thì thào lẩm bẩm:
"Tuy đã đột phá tầng chín, nhưng đến tầng mười đã có sự thay đổi về lượng. Không nghĩ vậy mà phải cần gấp đôi số vi hạt tầng chín mới có thể bước lên tầng mười."
Thật ra cái này hắn cũng vừa biết, đây chính là điểm đặc biệt của Hỗn Độn Thiên Kinh.
Mấy tầng đầu không có sự liên kết nào cả, nhưng khi đến tầng chính đã xuất hiện một chút thay đổi.
Theo trí nhớ của hắn thì lúc đột phá tầng tám cần 1800 vi hạt, đến tầng chín thì cần kích hoạt đến vi hạt thứ 2500.
Mà tầng mười lại yêu cầu gấp đôi số lượng vi hạt của tầng chín, vậy tiếp theo phải kích phát đến vi hạt thứ 5000 mới có khả năng đột phá.
"5000 vi hạt sao?" Trần Vũ khẽ ngẩn đầu nhìn lên vách động, hồi lâu mới thở ra một hơi: "Chung quy vẫn là hai chữ thời gian!"
Nghĩ tới đây, Trần Vũ có chút hoài niệm về quá khứ.
Nếu là bảy tám năm trước, hắn thật sự không dám nghĩ mình có thể tiến bộ đến mức độ này.
Phải biết rằng, tán tu có tư chất thấp như hắn, rất ít người có khả năng đột phá tới tầng chín.
Vậy mà hắn chỉ cần hơn năm năm đã đột phá đến ngưỡng vọng này, đủ cho thấy Hỗn Độn Thiên Kinh bá đạo tới mức nào.