Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 133: Tiến Hành Tu Luyện




Phát hiện đầu quái vật này đã xuất hiện vết thương, Trần Vũ liền thi triển Hỏa Đạn Thuật cùng Băng Châm Thuật để tấn công.

"Oành oành… Ầm ầm…"

Từng tiếng oanh minh vang lên, đầu quái vật không ngừng bị Hỏa Đạn Thuật thiêu đốt, tay chân bị băng châm đâm xuyên.

Không đến năm hơi thở, tiếng gào thét càng lúc càng nhỏ, sau đó biến mất hoàn toàn.

Xử lý xong đầu quái vật hình người, Trần Vũ lập tức rời khỏi hiện trường, nhắm tới phương hướng khác mà chạy.

Thời điểm hắn rời khỏi hiện trường, phía sau lùm cây đột nhiên xuất hiện mấy trăm cặp mắt màu đỏ.

Từng cặp mắt mang theo khí tức âm lãnh, khiến đám Hắc Âm Thử cùng Bạch Cốt Hạt không dám tới gần.

Bọn yêu thú nhao nhao tránh né mấy đầu quái vật, mà đám Bạch Cốt Thụ cũng không dám động đậy.

Một màn này vô tình bị thần thức Trần Vũ nhìn thấy, hắn không khỏi lạnh người, nếu chậm một chút người chết là hắn rồi.

Giờ khắc này hắn đã hiểu tại sao mấy vị tu sĩ Trúc Cơ kia không ra tay, mà lại bỏ chạy thục mạng như thế.

Nguyên lai bọn hắn đã sớm biết đến sự tồn tại của đám quái vật kia, điều này khiến hắn nghi hoặc không thôi.

Tới giờ hắn vẫn không hiểu tại sao trong tư liệu Trọng Dương Môn phân phát lại không có một chút thông tin?

Đây rốt cuộc là do Trọng Dương Môn không biết?

Hay là đã biết từ sớm nhưng lại cố tình không nói?

Bọn hắn tuyên truyền với bên ngoài, nói rằng Côn Sơn Phái có ẩn giấu một kiện cổ bảo.

Nhưng thật hư thế nào thì có trời mới biết, nói không chừng lại là cái bẫy để dụ dỗ tán tu xông pha vào trong.

Nhẹ lắc đầu một cái, Trần Vũ nhẹ thở ra một hơi, nói đi cũng phải nói lại, chỉ đối phó một đầu quái vật mà đã tốn sức như vậy.

Nếu bị mấy trăm đầu quái vật vây công, cho dù tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng không dễ chịu chút nào.

Trên đường đi hắn không ngừng thả thần thức thăm dò khắp nơi, chỉ cần đụng phải tộc đàn yêu thú, hắn liền vòng sang chỗ khác.

Bất quá, lần này hắn không có đi bộ mà chuyển sang ngự khí phi hành, tuy nhiên không dám bay quá cao.

Cơ hồ chỉ phi hành cách mặt đất chừng một thước, hơn nữa còn ẩn nấp dưới tán cây để che giấu hành tung.

Kể từ lần kia, bây giờ đám Bạch Cốt Thụ không có hướng hắn ra tay, mà là hắn hướng Bạch Cốt Thụ động thủ.

Càng tiến sâu vào trung tâm, Trần Vũ phát hiện ma khí càng lúc càng dày đặc, ngược lại âm sát chi khí càng lúc càng mỏng manh.

Kỳ thật, Trần Vũ đã có chút phỏng đón về Côn Sơn Phái, tuy nhiên không quá chắc chắn.

"Không đúng!" Đi được một lúc, Trần Vũ chợt nghĩ tới chuyện gì đó.

Tuy hiện giờ hắn đã thu hồi quang tráo ngăn cách âm sát chi khí cùng ma khí bên ngoài.

Nhưng nên nhớ, hắn có Hỗn Độn Thiên Kinh, cơ hồ cái gì cũng bị luyện hóa thành tinh hoa.

Nhưng hắn nhớ không nhầm thì trong nhóm không có ai thuộc ma đạo cùng tà đạo cả.

Trên hết là quang tráo không thể ngăn cản được ma khí cùng âm sát chi khí lâu dài như vậy.

Bởi vì bọn hắn không phải vào đây ngày một ngày hai, mà là hai tháng mới có thể ra ngoài.

Ngày nào cũng tiêu tốn lượng lớn linh khí để ngăn cản, vậy bao nhiêu pháp lực, bao nhiêu đan dược mới trụ nổi?

Nếu như trên đường lại bị cái gì đó phục kích thì sao?

Chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết?

Trừ khi biểu hiện lúc trước là cố ý làm cho mọi người thấy, vậy khả năng đám người kia là tu sĩ ma đạo cùng tà đạo rất cao.

Tuy không chắc chắn mười phần, nhưng hắn có bảy phần nắm chắc, bởi vì chỉ có tà đạo cùng ma đạo mới thoải mái trong môi trường như thế này.

Vậy… mục đích của bọn họ là gì?

Trần Vũ trăm sự không thông, nhưng trước mắt phải tìm chỗ tu luyện mới là vương đạo.

Hắn vừa phi hành vừa quan sát tứ phía, tuy nhiên không dám đi quá nhanh, bằng không sẽ chạm mặt với đám người kia.

Trước khi đưa ra kế sách ứng phó, hắn sẽ không hành động tùy ý, bằng không sẽ chuốc họa vào thân.

Về phần ba người Đỗ Trạch, bọn hắn đang vui mừng vì có đám tu sĩ Ngưng Khí Kỳ ở lại làm mồi nhử.

Như vậy bọn hắn sẽ có thêm thời gian để tìm kiếm bảo vật và cơ duyên trong chốn hoang tàn này.

Bất quá, trong mắt Hoắc tiền bối cùng Tần tiền bối lại hiện lên một tia tham lam.

Chỉ có điều, hai người bọn hắn vốn không thấy được ánh mắt đầy lăng lệ của Đỗ Trạch.

Thân là tu sĩ đoạt xá trùng sinh, Đỗ Trạch tự nhiên có rất nhiều thủ đoạn độc ác.

Mà hắn đã sớm biết đến bí cảnh này, trước kia hắn chết không phải do xông loạn vào đây hay sao?

Mặc dù khi đó hắn có thể thoát khỏi bí cảnh, nhưng mệnh căn đã đoạn, sống không đến hai năm.

Cũng trong hai năm đó hắn mới bắt đầu bày bố đủ loại bố cục, chờ ngày phục sinh.

Chỉ là không nghĩ chỉ mới mấy trăm năm đã có người tìm được động phủ của mình.

Bởi vậy, hôm nay hắn phải lấy lại những gì đã mất.

. . .

Trần Vũ phi hành chừng nửa ngày cũng không gặp bất kỳ tình huống nguy hiểm, có chăng là một ít yêu thú không biết sống chết.

Đổi lại, lần này hắn tìm được một cái hồ dài chừng trăm thước, rộng chục thước, bên trong chứa đầy hàn khí lạnh lẽo.

Hồ nước này trong veo, bằng mắt thường có thể nhìn tới đáy, trên bề mặt tràn ngập sương khói lượn lờ.

Mà theo thần thức của hắn, dưới đáy hồ chứa một lượng lớn ma khí vô cùng nồng đậm.

Phát hiện điểm này, Trần Vũ vui mừng không thôi.

Tuy nhiên, vui mừng thì vui mừng, nhưng hắn không có vọng động, mà cẩn thận đi xung quanh kiểm tra một phen.

Sau một lúc, Trần Vũ mới xác nhận bên trong hồ nước quả thật không có yêu thú ẩn nấp.

Bất quá hai bên mép hồ lại có vết tích của nhân loại, hiển nhiên là do đám người trước kia để lại.

Mang theo hưng phấn, Trần Vũ thi triển Thổ Độn chui xuống đáy hồ, tiếp đó lặn sâu xuống thêm một chút.

Cũng may, trước khi vào bí cảnh hắn đã học qua pháp thuật này, bằng không hiện giờ phải lên trên ngồi tu luyện.

Với lại, hắn không muốn xảy ra tình huống như ở Tử Hà Cốc, không muốn khi tu luyện lại có mấy thứ kỳ kỳ quái quái chui vào động phủ.

Chính vì vậy, lần này hắn quyết tâm chui thật sâu xuống lòng đất, không những có ma khí dày đặc mà còn an toàn hơn rất nhiều.

Càng xuống dưới lòng đất, nhiệt độ càng tăng, ma khí càng dày đặc, càng thích hợp để tu luyện.

Trần Vũ không có dừng lại mà tiếp tục lặn xuống thêm trăm trượng mới bắt đầu tạm dừng.

Hắn dùng thần thức quét một vòng, thấy xung quanh không có điểm nào bất thường thì mới yên tâm.

Tiếp đó, Trần Vũ bắt đầu đào một cái động phủ cao hai thước, rộng năm thước, dài mười thước.

Có điều mặt đất dưới đây khá mềm, không cẩn thận sẽ bị sập, nên hắn phải dán thêm mấy tấm linh phù lên để giữ vững cấu trúc.

Chuẩn bị đâu đó đàng hoàng, Trần Vũ ngồi xuống chậm rãi điều tức.

Hai canh giờ sau, khi tinh thần đã hồi phục mười phần, lúc này hắn mới bắt đầu nhập định.

Trần Vũ thoáng nhìn lại khu vực đan điền, bên ngoài vẫn như trước kia, vẫn bị tầng phù văn thần bí bao bọc.

Mà bên trong không gian phù văn, nơi đó có một dãi ngân hà vô cùng vô tận, chính giữa là một cái hố sâu không đáy.

So với trước kia thật sự không có điểm khác thường, họa may có chăng thì dãi ngân hà tối tăm năm xưa đã bị một ít vi hạt tiên linh thấp sáng.