Thiên Đạo Nói Không Cưới Thê Tử Không Cho Phi Thăng

Chương 4




Thấy đám nha hoàn từng người bưng chậu máu nối đuôi nhau đi ra. Vệ Cảnh Kha bỗng dưng cáu kỉnh.

Vào trong phòng, dùng chất giọng bình tĩnh hỏi: "Quận chúa sao rồi?"

Thanh âm của nàng không lớn, nhưng sức uy hiếp lại rất mạnh.

Thái y run lên, vội vàng quỳ xuống, "Điện hạ, thần đã giúp quận chúa lóc độc tiễn đi, nhưng thân thể quận chúa vốn suy yếu, e là phải điều dưỡng một thời gian mới có thể khôi phục..."

Rõ ràng thương đã trị, nhưng thái y lại không biết vì cái gì, trong lòng thật sự hoảng sợ.

Đại hoàng nữ điện hạ...Trước kia có khí thế bức người như vậy không?

"Phương thuốc điều trị đâu?"

"Thần liền đi viết!"

Vệ Cảnh Kha phất tay, ý bảo hắn đi.

"Phải rồi, hôm nay quận chúa bị thương trên vai..."

Thái y vội vàng nói: "Thần một lòng trị liệu, cái gì cũng không thấy!".

Nói xong, thái y vội vã lui ra.

Cùng lúc đó trên giường phía sau bình phong truyền đến giọng nói suy yếu: "Lương y cứu người từ tâm mà ra, thái y đại nhân một lòng cứu mạng, sao lại có thể chú ý đến mặt khác...Vệ tỷ tỷ quá lo".

Âm thanh tuy rằng suy yếu, lại uyển chuyển êm tai. Ngay cả Vệ Cảnh Kha cũng không kiềm được đưa mắt nhìn.

Nàng cũng là nữ nhân, không có kiêng kị nhiều như vậy.

Bước qua bình phong, có thể nhìn thấy trên tháp là một bóng hình xinh đẹp.

Thẩm Phái bị thương trên vai, đang mặc trung y ngồi trên giường, tóc đều bị vuốt sang bên vai không bị thương.

Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ tầm bàn tay, lông mày hơi rũ xuống, cánh môi mềm mại vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch, dù không trang điểm vẫn xứng danh tuyệt sắc.

"Vệ tỷ tỷ...?" Thẩm Phái phát hiện động tĩnh, nâng mắt nhìn ra, hiển nhiên đối với Vệ Cảnh Kha lướt qua bình phong đến thăm nàng có chút kinh ngạc.

"Ngươi sao lại xuất hiện ở khu săn bắn?"

Tay Thẩm Phái run lên.

Vệ Cảnh Kha theo bản năng thu hồi khí thế của mình, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn, "Dù là tò mò đến xem, cũng không thể một thị vệ cũng không mang. Ngươi nếu xảy ra chuyện không may, ta biết ăn nói làm sao với sư phụ?"

Thật ra Vệ Cảnh Kha không sợ Thẩm Phái phát hiện điều gì bất thường.

Tuy rằng quen biết từ nhỏ, nhưng Thẩm Phái không biết võ, nàng và Thẩm Phái còn sợ không quen thuộc nhau như nàng và Thẩm Sóc.

Thẩm Phái mím môi, "Vốn dĩ mang theo hai thị vệ, trên đường nhìn thấy ngài, liền nghĩ đến hỏi thăm, nhưng đuổi không kịp, cũng tách khỏi thị vệ, ta ở trong rừng bị lạc đường, nên ở lại chỗ mọi người đã tìm đến. Sau lại đến nhiều thích khách như vậy, nên mới ngồi trốn bên trong bụi cây, không dám động đậy".

"..." Nàng nói như vậy, làm Vệ Cảnh Kha nhớ lại lúc tiến vào cánh rừng, Bạch Lan bẩm báo phía sau có người bám theo...Chẳng lẽ khi đó không phải người của Vệ Cảnh Du, mà là Thẩm Phái?

Thẩm Phái tay vò vò góc chăn, nhỏ giọng nói: "Điện hạ?"

"Giờ mới biết sợ". Vệ Cảnh Kha liếc nàng một cái.

Trói gà không chặt, còn dám trộm tiến vào khu vực săn bắn, cô nương này vậy mà lá gan không nhỏ.

"Vệ tỷ tỷ". Thẩm Phái cắn môi, khẽ nở nụ cười, lấy lòng nói: "Vệ tỷ tỷ, có thể giúp ta giấu việc lần này được không? Nể tình...Ta cản mũi tên thay Vệ tỷ tỷ".

"Giấu không được". Vệ Cảnh Kha tiếp lời, "Khi ta bế ngươi từ khu vực săn bắn đi ra, không ít người thấy. Bệ hạ đã bắt đầu muốn điều tra rõ việc này".

Thẩm Phái mím môi không nói.

"Bất quá phụ thân ngươi...Sư phụ ở biên cương xa xôi, sẽ không hay tin ngươi bị thương đâu".

Thẩm Phái nghe vậy, trong mắt có thần thái hơn, "Đa tạ Vệ tỷ tỷ".

"Ngươi thay ta chắn tên, ngược lại còn cảm tạ ta. Nên nghĩ xem giải thích với đệ đệ ngươi như thế nào thì hơn".

Thẩm Phán khẽ cười dịu dàng: "Vâng".

Nàng thử cử động, nhưng dường như đã đụng đến miệng vết thương, liền hít một hơi đau đớn.

Vệ Cảnh Kha liếc lếc mắt một cái, bên vai áo trái của nàng ta có máu chảy ra, chừng ấy thương tích đặt trên người nàng có lẽ không có gì đáng ngại, nhưng đặt trên người Thẩm Phái, không khéo kéo theo bệnh căn một đời.

"Dưỡng thương cho tốt, có việc gì cứ gọi hạ nhân".

Thẩm Phái ngoan ngoãn gật đầu.

"Ta không quấy rầy ngươi nghỉ ngơi nữa".

"Vệ tỷ tỷ..."

Vệ Cảnh Kha muốn đi, nghe tiếng lại dừng lại, "Làm sao vậy?".

"Khu vực săn bắn nguy cơ tứ phía, Vệ tỷ tỷ cẩn thận". Thẩm Phái nghĩ ngợi một lúc, vẫn chọn nói ra.

Vệ Cảnh Kha gật đầu, "Được".

Vệ Cảnh Kha bước khỏi cung điện, lập tức có người đến đón.

"Chủ tử, bệ hạ phái một số hạ nhân đến đây thăm hỏi thương thế của nàng...Chuyện ngài bị ám sát cùng chuyện quận chúa bị thương ở khu vực săn bắn đã truyền khắp cung, người xem..."

"Ta sẽ tự mình đi xem". Vệ Cảnh Kha dừng một chút, "Tẩm điện trừ bỏ An Định Vương thế tử, còn lại không ai được phép vào".

"Tuân lệnh"

"Hai thị vệ bảo hộ quận chúa hiện đang ở đâu?"

"Đã bắt được. Thông qua thẩm vấn, biết được hai kẻ kia phớt lờ trọng trách, tách khỏi quận chúa". Thuộc hạ bẩm báo.

Vệ Cảnh Kha nhíu mày.

Bỏ mặc nhiệm vụ, liền đem quận chúa vứt ở khu vực săn bắn?

Nhớ lại bộ dáng suy yếu của Thẩm Phái, Vệ Cảnh Du kiên quyết nói: "Giao cho chưởng hình ty".

Thuộc hạ khựng lại một chút, vội vàng nói: "Tuân lệnh".

Chưởng hình ty...xét thủ đoạn của chưởng hình ty, hai tên thị vệ kia dù có bất tử cũng phải lột da.

Xem ra chủ tử thật sự nổi giận.

Thuộc hạ rất nhanh lui ra.

Một bóng người khác lại xuất hiện phía tường tẩm điện.

"Chủ tử".

Người này là tâm phúc của Vệ Cảnh Kha, "cái bóng" của đội tình báo, Cửu Mệnh.

"Nói".

"Hai gã thị vệ của quận chúa cùng quản gia của phủ Thừa tướng từng có thư lui tới, mà trong hai gã thị vệ kia, có kẻ cùng nha hoàn Thu Hà trong viện của quận chúa trao đổi bí mật. Việc hôm nay quận chúa xuất hiện ở khu săn bắn, e là sớm bị tính kế".

Chuyện nàng biết về An Định Vương phủ không tính là nhiều.

Nhưng nếu liên quan đến phủ Thừa tướng...

"Phủ Thừa tướng trong lúc đó có mâu thuẫn gì với An Định Vương phủ?"

Cửu Mệnh lập tức đáp: "Con trai trưởng của nhị thiếp phủ Thừa tướng...muốn cưới An Định quận chúa làm thê tử".

Nhị thiếp?

"Là sao vậy?" Vệ Cảnh Kha không nhịn được hỏi.

Không nói đến chủ tử, ngay cả Cửu Mệnh cũng cảm thấy đứa con của nhị thiếp này đúng thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

An Định quận chúa trưởng nữ của An Định Vương, tuy rằng không có vũ lực, cũng là hòn ngọc quý chân chính trên tay. Nước Chu tước dùng võ vi tôn, An Định Vương là đệ nhất cao thủ của nước Chu tước, thậm chí còn nắm giữ ba mươi vạn binh quyền, địa vị sánh ngang với bệ hạ.

Cho dù là con cả của phủ Thừa tướng cũng chưa chắc có cơ hội bàn đến cuộc hôn nhân này, vậy mà con trai của nhị thiếp lại dám mơ tưởng đến?

"Con trai trưởng nhị thiếp phủ Thừa tướng trong gia tộc bị chèn ép rất nhiều, e là muốn dựa vào phủ An Định Vương trở mình. Nhưng về chủ ý muốn dựa vào An Định quận chúa, nghe nói bà mối được sai đi vương phủ làm mai bị thế tử gia đánh ra ngoài. Chuyện này...có lẽ là ghi hận trong lòng".

Vệ Cảnh Kha đột nhiên nhớ tới, trong lời nói lúc trước của Thẩm Phái -- vốn dĩ mang theo hai thị vệ, trên đường nhìn thấy ngài, liền muốn đến hỏi thăm, nhưng không đuổi kịp.

Hiện tại nghĩ lại, có phải Thẩm Phái đã biết hai tên thị vệ kia có điều bất thường, cho nên mới tìm cơ hội chạy thoát, ngoài miệng thì nói muốn gặp mình, thực chất là muốn cầu che chở?

Chỉ tiếc không đuổi kịp, nên trốn trong bụi cây?

Vốn tưởng Thẩm Phái không rành thế sự...Hiện tại xem ra, làm quận chúa phủ An Định Vương, nàng cũng như đang dẫm lên miếng băng mỏng.

"Khiến hai tên kia vĩnh viễn lưu lại chưởng hình ti đi". Vệ Cảnh Kha đưa mắt.

Ý tứ trong hai chữ vĩnh viễn này...nghĩa là muốn chết không được, phải sống chịu tội.

Cửu Mệnh chấn động trong lòng, cúi đầu nói: "Tuân lệnh".

Mãi đến khi Vệ Cảnh Kha cất bước đi xa, Cửu Mệnh mới chậm rãi ngẩng đầu-

Chủ tử, dường như rất vô tình.

Nhưng như thế này cũng làm Cửu Mệnh an tâm hơn một chút.

Chủ tử thân tại hoàng thất, sớm hay muộn phải hiểu được, thiên gia vô tình. Cho dù nàng chỉ có tâm tư tự bảo vệ mình, ở vị trí kia, không phải nàng nói không cần, người bên ngoài sẽ buông tha nàng.

Chu Tước dù sao cũng dùng võ vi tôn. Cho dù là nữ tử, chủ tử cũng là hoàng tự ưu tú nhất của thiên gia.

........

"Thủ hạ một tên còn sống trở về cũng không có?"

"...Đúng ạ".

Toàn quân bị diệt...Quân phái đi chết hết chưa nói, ngay cả cung thủ ngũ giai kia vậy mà cũng không thoát được!

Vệ Cảnh Du nghe tin, thậm chí mặc cho con mồi chấn kinh chạy đi, phẫn nộ quát lên: "Vệ Cảnh Kha đâu?"

"...Vẫn còn sống"

Ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo!

Ám sát một phen, cự giao lục giai không có, lại tổn thất một tên cao thủ ngũ giai, tối trọng yếu chính là không giết được Vệ Cảnh Kha! Vệ Cảnh Du nắm chặt cung tên, chuyện này sao có thể không tức giận!

Ảnh vệ nơm nớp lo sợ, "Đại hoàng nữ điện hạ dường như sớm có chuẩn bị, ngày ấy thuộc hạ nhìn thấy trên núi có người thả đạn tín hiệu, chỉ sợ người của chúng ta là tự chui đầu vào lưới".

"Ả ta hẳn nên có phòng bị".

Vị tỷ tỷ này của hắn từ nhỏ bị ám sát cũng không ít, hoàng nữ thiên tài của Chu Tước, sao có thể không bị người khác mơ ước!?

Nhưng chính Vệ Cảnh Du cũng không rõ.

Vệ Cảnh Kha làm sao ở trong tầng tâng vây quanh cùng dưới con mắt của cung thủ ngũ giai sống sót?

Giao chiến lục giai cự giao, ả ta hẳn đã bị trọng thương, Bạch Lan Phùng Mãnh bất quá là hai phế vật tứ giai. Cứu viện thấy đạn tín hiệu cũng không thể đến nhanh như vậy...

Rốt cuộc là vì sao!!

"Rốt cuộc còn muốn bao nhiêu bố trí mới giết được ả ta!!" Vệ Cảnh Du nghiến răng nghiến lợi. Vệ Cảnh Kha này, có khi nào được trời phù hộ?

Hắn thậm chí còn không biết mai phục của mình bị đánh bại trong gang tấc như thế nào! Hạ nhân phái đi một kẻ sống sót trở về cũng không có!

Ảnh vệ thấy chủ tử tức giận, do dự ít lâu, bỗng lên tiếng: "Điện hạ, còn có một chuyện..."

"Nói".

Ảnh vệ nhíu màu, "Kẻ được phải đi điều tra hồi báo nói, tận mắt nhìn thấy đại hoàng nữ xuống núi".

Đầu óc bị lửa giận công phá của Vệ Cảnh Du chọt lạnh xuống, "xuống núi?".

"Theo thuộc hạ đoán, có lẽ nỗ lực ám sát có hiệu quả, đại hoàng nữa giờ phút này đã bị trọng thương, không thể tiếp tục săn bán, nên mới phải xuống núi hồi cung".

Trong mắt Vệ Cảnh Du phóng nh sáng.

"Nếu đang là lúc đại hoàng nữa bị trọng thương hấp hối, việc diệt trừ nàng liền đơn giản hơn nhiều. Bố trí của chủ từ trước kia không phải đều vô dụng".

Vệ Cảnh Du chớp mắt, "Ngươi nói cũng có lý".

Ảnh vệ khẽ thở ra.

Vệ Cảnh Du thu hồi cung tiến, không còn tâm tư săn thú.

"Dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuống núi".

Nhóm ảnh vệ ngẩn ra.

"Hoàng tỷ trọng thương, hẳn là do thích khách trên núi Chu Minh". Vệ Cảnh Du hừ lạnh, "Thân là đệ đệ, nghe tin vốn nên về thăm một phen".