Thiên Đạo Nói Không Cưới Thê Tử Không Cho Phi Thăng

Chương 3




Mặt khác, ám vệ đã quay lại rừng, gặp lại nhị hoàng tử Vệ Cảnh Du.

"Điện hạ, cự giao đã thua."

Vệ Cảnh Du trố mắt, "Đó là lục giai cự giao đấy!".

Lúc trước hắn hi sinh không ít cao thủ mới đánh đến cự giao kiệt sức, mới đem con quái vật này bắt giữ. Sao nói bại là bại!

Ám vệ hồi tưởng lại những gì mình nhìn thấy bên hồ, nuốt nước bọt, "Thuộc hạ nào dám nói dối. Thuộc hạ thậm chí còn chứng kiến...Đại hoàng nữ chỉ sợ không phải chỉ là lục giai".

Vệ Cảnh Du chau mày, "Ngươi nói cái gì!".

"Thuộc hạ không dám chắc". Ám vệ đem những gì mình tận mắt thấy kể lại.

Hắn dù sao cũng không thấy cảnh Vệ Cảnh Kha chiến đấu cùng cự giao kia.

Trong kế hoạch của nhị hoàng tử, Vệ Cảnh Kha đánh nhau với cự giao lục giai là cầm chắc cái chết. Nhưng hiện tại tuy bị thương nhưng vẫn là không chết...Hắn cũng chưa từng nghe nói qua võ giả cấp lục giai nào có thể cùng mãnh thú lục giai đọ sức còn giết ngược lại đối phương.

Đại hoàng nữ rốt cuộc là giai thứ mấy hắn cũng không rõ, nói không chừng lục giai cũng là đoán mò.

"Tiến hành kế hoạch thứ hai. Thừa lúc đối phương yếu thế phải đoạt mệnh ả, tuyệt đối không thể để Vệ Cảnh Kha còn sống rời khỏi núi Chu Minh!" Vệ Cảnh Du trầm giọng nói.

Nếu Vệ Cảnh Kha thật sự che giấu thực lực, tương lai chỉ sợ càng khó diệt trừ.

Thừa dịp ả bị thương, hiện tại là cơ hội tốt nhất!

"Tuân lệnh!"

Ám vệ cúi đầu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Vệ Cảnh Du tiếp tục việc săn bắn của hắn.

Cầm cung tiễn trong tay, kéo cung-

Hình ảnh mũi tên chợt lóe rồi biến mất.

Theo sau là một tiếng kêu kinh hãi.

Con nai sừng dài lộ vẻ hoảng sợ, nhưng chân đã bị mũi tên xuyên qua, đau đớn làm cho nó hoảng loạn.

Nếu có người khác ở đây, chỉ sợ cảm thấy thật sự kinh ngạc, thân là võ giả tứ giai nhị hoàng tử, vậy mà ở khu vực săn bắn săn nai sừng dài cấp thấp nhất, lấy nó làm niềm vui.

Thấy bộ dáng cực kỳ hoảng sợ của nai sừng dài. Trong lòng nhị hoàng tử dâng lên một tia sung sướng.

Hắn muốn nhất, chính là thấy thần sắc này trên mặt Vệ Cảnh Kha.

Đáng tiếc, hôm nay Vệ Cảnh Kha sẽ chết tại núi Chu Minh này.

Không có cơ hội nhìn đến.

....

Không như tính toán của Vệ Cảnh Kha.

Ba người mang theo xác cự giao, còn chưa đi đến rừng rậm, đã bị phục kích.

"Chủ tử, chúng ta bị bao vây". Bạch Lan trong lòng như mang một tảng đá nặng trịch, giờ phút này không ngừng trùng xuống.

Liếc mắt nhìn lại một cái, cả rừng rậm liền yên tĩnh một mảnh, nhưng cái rất im lặng này, ngược lại làm người ta phát run.

Chủ tử bị thương, trạng thái của nàng cùng Phùng Mãnh cũng không tốt lắm.

"Chủ tử...". Phùng Mãnh cũng đứng bật dậy.

Vệ Cảnh Kha: "Phóng đạn tín hiệu."

"Tuân lệnh"

Phùng Mãnh lập tức lấy ra đạn tín hiệu, trong lúc quân địch còn chưa kịp phản ứng, một đám pháo hoa bay lên trời, nổ tung.

Vệ Cảnh Kha cũng không phải kẻ ngốc, đã sớm chuẩn bị cho bất kể tình huống nào.

"Đáng chết, bọn chúng có trợ quân, lập tức ra tay!"

Ngay sau khi kẻ cầm đầu huýt sáo, quân mai phục tứ phía lập tức ập ra từ nơi ẩn nấp.

Cầm vũ khí cận chiến trực tiếp lao về phía ba người.

Xa xa còn bảy tám gã cung thủ ẩn nấp.

Nháy mắt, mưa tên bay tới.

"Chủ tử cẩn thận!"

Phùng Mãnh rút kiếm đánh trả bọn chúng, Bạch Lan cũng che ở trước người Vệ Cảnh Kha, chắn đa số mũi tên bay đến.

Vệ Cảnh Kha nhìn thấy cảnh này, cảm thấy trí nhớ trong đầu lại rõ ràng hơn một chút.

Đám tử sĩ liều chết xung quanh này là ngụy trang.

Vệ Cảnh Du an bài sát chiêu là một gã cung thủ ngũ giai.

Tuy rằng là ngũ giai, nhưng nếu bị độc tiễn bắn trúng, xét đến tình trạng trọng thương của nàng, chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

"Kiếp trước" nàng tuy rằng không chết tại đây, nhưng bởi vì vậy nằm trên giường hai tháng.

Theo nàng suy đoán, ám tiễn giờ đây hẳn là đã xuyên qua rừng cây, phóng thẳng đến hướng nàng.

Bất quá, đã có phòng bị, nếu muốn tránh, chỉ cần...

"A..."

Ngay lúc này, một thân ảnh nhỏ xinh đứng lên từ bụi cỏ bên người nàng, trực tiếp che chở trước người nàng.

Hắc tiễn xuyên vai, máu chảy đầm đìa!

Thiếu nữ nhất thời đau đến hai má tái nhợt, mồ hôi như mưa.

Vệ Cảnh Kha theo bản năng nghĩ đến người này cũng là Vệ Cảnh Du an bài, dù sao xung quanh đều là thích khách, thiếu nữ này đột nhiên xuất hiện quả thật đột ngột.

Nhưng nhìn kỹ lại khiến Vệ Cảnh Kha ngây ngẩn cả người.

Khuôn mặt này, cùng tiểu sư đệ Thẩm Sóc kia của nàng có năm phần tương tự.

Vệ Cảnh Kha ngay lập tức nhớ ra.

Phủ An Định Vương ngoài Thẩm Sóc, còn có một trưởng nữ, tên là...

Thẩm Phái.

"Chủ tử!" Bạch Lan cùng Phùng Mãnh cũng sửng sốt, đâu ra một nữ tử, lại cản mũi tên giúp chủ tử?

Mà vừa nhìn mặt....

"Quận chúa!?"

Quận chúa phủ An Định Vương làm sao lại ở núi Chu Minh, thế nhân đều biết, quận chúa nàng không biết võ!

Vệ Cảnh Kha đưa tay đỡ lấy nàng, cung thủ ngũ giai quả nhiên không tầm thương, ám tiễn kia gần như sắp đâm xuyên toàn bộ vai của Thẩm Phải.

Trên mũi tên còn có độc, nếu không mau rút ra, chỉ sợ cả cánh tay của Thẩm Phái đều phải phế bỏ.

Vệ Cảnh Kha kéo Thẩm Phái về sau, đảo mắt qua đám đông, rất nhanh ánh mắt hướng về cung thủ ngũ giai kia.

Ngũ giai cung thủ ở trên cây chạm mắt cùng nàng 1 giây, trong lòng hoảng hốt, kéo cung, quả nhiên còn muốn bắn thêm một mũi tên!

Vệ Cảnh Kha kéo xuống ngọc châu bên hông, bắn về phía tên cung thủ với tốc độ cực nhanh và chuẩn xác.

Khiến người khiếp sợ chính là, ngọc châu vậy mà cùng mũi tên phóng ra đối đầu nhau-

Sau một tiếng vang nhỏ, ngọc châu cùng mũi tên vỡ vụn trên không trung.

Cung thủ ngũ giai thấy vậy sửng sốt.

Dùng ngọc châu bắn nát mũi tên của hắn?

Cung thủ mồ hôi lạnh đầm đìa.

Nhiệm vụ này không thành được, hắn muốn trốn!

Trốn? Vệ Cảnh Kha ánh mắt tối sầm lại, khỏa hạt châu thứ hai từ tay bắn ra.

Cung thủ theo bản năng nâng cung muốn chắn.

Đáng tiếc đã muộn.

Hắn chỉ cảm thấy trên trán đau nhức, giữa hai hàng chân mày xuất hiện một cái lỗ máu, máu tươi nóng hổi phun ra, trong nháy mắt mọi thứ đều mơ hồ.

Cung thủ trừng trừng mắt, từ trên cây ngã thẳng xuống đất.

Miệng còn trăn trối một câu-

"Không phải... lục giai..."

Vệ Cảnh Kha lúc này lo bế Thẩm Phái, thậm chí hắn chết cũng không nhìn.

Quân chi viện của Vệ Cảnh Kha rất nhanh đã đuổi đến.

Không có cung thủ ngũ giai kia, đám còn lại bất quá là một lũ ô hợp.

Thẩm Phái đau đến ngất đi, Vệ Cảnh Kha ôm lấy đối phương, liền rời khỏi khu vực săn bắn, hướng biệt cung mà đi.

Chỉ có Bạch Lan nhìn thấy thân ảnh chủ tử bước đi như bay mà ngẩn người.

Chủ tử...không phải bị trọng thương sao?

...

Đương nhiên là Vệ Cảnh Kha ngụy trang.

Lúc trước nàng cũng nghĩ tu vi của mình do quay ngược thời gian mà mất, nhưng lại phát hiện hóa ra là do Thiên Đạo áp chế đến một mức thích hợp.

Phàm thế không giống Thượng giới không kiêng kỵ thứ gì, ở đây có rất nhiều người thường không có tu vi. Nên trong phàm giới tồn tại cấm chế.

Cho dù là tu sĩ từ Thượng giới xuống, cũng sẽ bị cấm chế chặn tu vi.

Huống chi nàng là nửa bước phi thăng...

Tuy rằng bị áp chế tu vi, nhưng ít ra tại phàm thế không cần tu đạo thuật pháp này, nàng tuyệt nhiên không có đối thủ.

Tình huống hôm nay, cự giao lục giai một cọng tóc cũng đụng không nổi, đám người Vệ Cảnh Du phái đến cũng vậy.

Nàng nghĩ muốn toàn thân trở ra là chuyện vô cùng đơn giản, nhưng không ngờ Thẩm Phái đột nhiên lao ra...

Tiếng rên rỉ thống khổ chẳng rõ nghĩa thi thoảng truyền ra từ căn phòng phía sau nàng, cho dù độc có được bức ra, nỗi đau đớn do mũi tên đó gây ra với Thẩm Phải là thứ người khác không tưởng tượng nổi.

Bức độc, sau đó lóc thịt lấy mũi tên ra.

Thái Y đã đến, nhưng không thể giảm bớt thổng khổ của nàng dù chỉ một chút.

Vệ Cảnh Kha tựa vào cửa phòng, trầm mặc không nói.

Thẩm Phái.

Thẩm Phái...

Trong lòng lặp lại cái tên này, nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của đối phương, hồi tưởng khiến lòng người thổn thức.

Quận chúa của phủ An Định Vương, tỷ tỷ cùng mẹ sinh ra của tiểu sư đệ Thẩm Sóc.

Đáng nói ở đây, Thẩm Phái là vị hôn thê của nàng.

Năm ấy Thẩm Phái hai mươi tuổi, Vệ Cảnh Du vì ba mươi vạn binh phù kia của phủ An Định Vương, hướng hoàng đế xin cưới Thẩm Phải. Không thể không nói, bước đi này của Vệ Cảnh Du khá tốt.

An Định Vương dẫn đầu ba mươi vạn quân, bách chiến bách thắng. Trog phủ An Định Vương, Thẩm Phi qua đời rất sớm, đứa con Thẩm Sóc thiên tư cực cao, tuổi còn trẻ đã nổi danh trong quân.

Còn lại Thẩm Phái, chính là yếu điểm lớn nhất của phủ An Định Vương.

Thế nhân đều biết, An Định quận chúa ôn nhu lương thiện, tài nghệ mỹ mạo đều là tuyệt hảo. Nhưng nhắc đến phương diện võ, nàng không hề có thiên phú.

Cũng bởi vì không phải võ giả, thêm việc mẫu thân mất sớm, cho nên trong mắt An Định Vương, nữ nhi chính là hòn ngọc quý trên tay. Ngay cả Thẩm Sóc tính tình hoạt bạt, cũng tuyệt đối không cho phép người ngoài nói lời không phải với tỷ tỷ hắn.

Cho nên Vệ Cảnh Du biết rõ, chỉ cần nắm Thẩm Phái trong tay, dù không chiếm được binh quyền trong tay phủ An Định Vương, phủ An Định Vương cũng sẽ không theo phe Vệ Cảnh Kha.

Nhưng cuối cùng người kết hôn ước cùng Thẩm Phái lại là nàng.

Vệ Cảnh Kha cố nhớ lại...Sau cùng An Định Vương dùng ba mươi vạn binh quyền "đổi" việc hôn nhân của Thẩm Phái.

An Định Vương thà rằng không cần binh quyền, cũng phải bảo vệ nữ nhi duy nhất.

Có thể thu hồi binh quyền, hoàng đế đương nhiên cực vui mừng, Vệ Cảnh Du tuy rằng đối với kết quả này cũng coi như hài lòng, nhưng âm thầm ghi hận phủ An Định Vương.

Không lâu sau, tin tức Vệ Cảnh Du suýt đính hôn cùng Thẩm Phái lộ ra ngoài.

Trong kinh lời đồn nổi lên tứ phía, mũi nhọn lại đều nhắm vào Thẩm Phái, đại khái nói Thẩm Phái không còn trong trắng, cho nên hoàng gia hủy bỏ hôn ước vân vân.

An Định Vương phẫn nộ cực độ, tìm cho bằng được hoàng gia giằng co, hoàng đề lại nói lời giảo hoạt, hắn nói vì thanh danh Thẩm Phái không bằng đem Thẩm Phái gả cho đại hoàng nữ là nàng.

An Định Vương cực độ kinh ngạc, đối với Vệ gia cũng cực điểm thất vọng.

Hắn dùng binh quyền đổi lấy việc hôn nhân của nữ nhi, cuối cùng vẫn trốn không được việc phải đem nữ nhi nhập hoàng gia.

Vệ Cảnh Kha về sau cũng phát hiện, tâm địa phụ hoàng sâu không lường.

Thẩm Phải là nữ, nàng cũng là nữ.

Hai người bên nhau nhất định không có đời con.

Hoàng nữ không có hoàng tử để nối dõi tông đường sẽ không có tư cách thừa kế ngôi vị hoàng đế. Hoàng đế cũng nhân cơ hội này mỉa mai nàng, ngôi vị hoàng đế không phải thứ nàng nên vọng tưởng.

Buồn cười chính là, Vệ Cảnh Kha chưa bao giờ nghĩ đến việc cùng hoàng đệ tranh giành ngôi thái tử.

Thiên gia vô tình, Vệ Cảnh Kha "kiếp trước" về sau mới nhìn rõ hết thảy.

Ngoài chuyện này ra, Vệ Cảnh Kha đối với Thẩm Phái kỳ thật không có ác cảm.

Các nàng quen nhau từ nhỏ, An Định Vương lại là ân sư của nàng.

Cho nên việc hôn nhân này tuy rằng kẻ khác không thể tưởng tới, nhưng Vệ Cảnh Kha lựa chọn chấp nhận.

Đáng tiếc tiệc vui chóng tàn.

Không lâu sau khi đính hôn, thế tử An Định Vương Thẩm Sóc chết tại chiến trường. Sau lại lộ ra phủ An Định Vương ý đồ mưu phản có chứng cứ rõ ràng, An Định Vương bởi vậy bị nhốt vào thiên lao.

Có trời mới biết phủ An Định Vương ngay cả binh quyền cũng không cần thì thế nào lại đi mưu phản.

Dục gia chi tội.

Vệ Cảnh Kha muốn trợ giúp, lại thân mình còn lo chưa xong, bị người ta ám sát, cuối cùng "chết" trong tay hoàng đệ vô cùng tốt của nàng.

Còn về Thẩm Phái...

Sau đó nàng như thế nào, Vệ Cảnh Kha cũng không rõ.

Vệ Cảnh Kha trong lòng khó tả nổi, nhưng dường như sinh ra một chút thương tiếc.

Hiện tại hồi tưởng, phủ An Định Vương tuy có trong tay ba mươi vạn binh quyền khiến thiên gia kiêng kị, nhưng sau khi giao binh quyền ra cũng không thể bảo toàn một đời vinh hoa.

Thẩm Sóc chết trận sa trường, An Định Vương bị vu oan hạ ngục, tất cả tai họa ập xuống phủ An Định Vương này, không thể không có Vệ Cảnh Du đứng trong tối thao túng.

Kiếp nạn này của An Định Vương phủ, e là bị nàng liên lụy.

Sống lại một đời, tựa như bất đồng, nhưng hiện tại Thẩm Phải vì nàng mà bị thương là sự thật.