Thiên Đạo Hữu Khuyết

Chương 112: Lợi hại!




- Chẳng lẽ. . . Ta thật sự phải chết sao?  

             Bờ môi Trần Tiêu đan sư run rẩy, cơ thể cũng hơi run rẩy.  

             Trước đó, lần đầu tiên Trương Huyền nói lời này, hắn cho rằng đối phương đang trù hắn, nên hắn mới mắng Trương Huyền, không thèm để ý gì đến những lời nói gở đó, giờ phút này tận mắt thấy Thí Đan Thú sau khi ăn đan dược do tự mình luyện chế xong liền chết tại chỗ, trong lòng hắn đã hoàn toàn rung động, thậm chí cảm thấy khủng hoảng.  

             - Chuyện này. . . - Nhìn thấy bộ dáng của hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy chua xót, muốn an ủi, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào.  

             Nếu như không phải hắn sắp chết thật, thì sao có thể luyện chế đan dược khiến Thí Đan Thú vừa ăn xong liền lăn ra chết chứ? Rất rõ ràng những lời nói vừa rồi của Trương Huyền chính là thật sự!  

             - Nên giải thích ta cũng đã giải thích rồi, kế tiếp ai muốn khiêu chiến! - Trương Huyền nhìn quanh một vòng.  

             - Không. . . Tiểu bằng hữu Trương Huyền, đừng vội! - Trần Tiêu đan sư cũng không nhịn được nữa, vội vàng nhìn qua.  

             Trước đó Trần Tiêu còn gọi Trương Huyền là tiểu tử, sao bây giờ trải qua chuyện này Trương Huyền liền biến thành tiểu bằng hữu của lão đan sư này rồi.  

             - Sao vậy? Trần Tiêu đan sư chẳng lẽ còn không phục, muốn thử nghiệm lại một lần nữa? - Trương Huyền nhìn qua.  

             - Không phải, ta. . . Là muốn cho tiểu bằng hữu đây nói cho ta biết, vì sao ta lại phải chết? Nếu như có thể thật lòng nói cho ta biết, Trần mỗ thịt nát xương tan cũng xin báo đáp ân tình của Trương Huyền tiểu bằng hữu! - Trần Tiêu đan sư nhịn không được nói.  

             Thân thể của hắn không có vấn đề chút nào, cho dù có ăn không ngon miệng một chút, ngủ không được ngon giấc một chút, sao có thể trở thành chuyện ảnh hưởng đến sinh mệnh chứ?!  

             Vì sao sắp chết rồi, làm người trong cuộc, sao lại không có chút cảm kích nào được chứ?  

             - Nói cho ngươi biết cũng không sao, vừa rồi lúc ngươi luyện đan, thủ pháp, động tác mặc dù không có sai sót chút nào, nhưng thân thể lại có vẻ hơi cứng ngắc, rõ ràng là lực bất tòng tâm, có biểu hiện của bệnh gan và suy tim, quan trọng nhất là, làn da của ngươi bắt đầu xuất hiện bụi, giống bụi trên thi thể của những người đã chết bắt đầu bị phân hủy! Nếu ta không nhìn lầm, ngươi đang bôi một loại dược trên phần da lộ ra ngoài để che giấu tai mắt người, khiến cho người ta nhìn không ra, kỳ thật toàn thân ngươi đã nổi đầy những chấm xanh! - Ánh mắt Trương Huyền lấp lánh nhìn qua.  

             Con ngươi của Trần Tiêu đan sư co rụt lại, như bị sét đánh, liên tiếp lui về phía sau mấy bước.  

             Đúng y như những lời Trương Huyền nói, trên người của Trần Tiêu đan sư đúng thật là có vằn màu xanh, lúc đầu hắn còn tưởng rằng đó là một loại bệnh ngoài da, đang định tìm thời gian đi đến chỗ của một vị danh y nào đó khám thử xem sao, dù gì những vết vằn này không đau không ngứa, hắn liền cho rằng không có chuyện gì đáng ngại, không ngờ lại là loại ban có thể gây chết người!  

             - Xin Trương Huyền tiên sinh hãy cứu ta! - Cố nén hô hấp hỗn loạn, Trần Tiêu đan sư lại không còn bất cứ hoài nghi nào, nhịn không được ôm quyền.  

             Xưng hô từ "Tiểu bằng hữu" giờ lại đổi thành "Tiên sinh" rồi.  

             Cho dù là ai, cho dù là đã đến tuổi nào, cũng không muốn chết, nhất là biết rõ mình sắp chết đến nơi.  

             Đều muốn tìm được một cách nào đó để bản thân tiếp tục sống!  

             - Gần đây nhất có phải ngươi đã chiếm được bảo vật gì hay không? Nếu ta đoán không lầm, hẳn là bảo vật đó lấy được từ trên người người chết, ngươi lại không biết cách dùng, nếu như còn muốn sống thêm một thời gian nữa, thì tốt nhất đừng là đừng nên tiếp tục đụng vào! - Trương Huyền khoát khoát tay, không nói thêm lời nào:   

             - Ta chỉ nói như thế thôi, ngươi tự giải quyết cho tốt chuyện của mình đi!  

             - Ngươi. . . Ngươi. . . – Nghe thấy hắn nói như vậy, thân thể của Trần Tiêu đan sư lại cứng đờ lần nữa.  

             Chuyện mà Trương Huyền vừa mới nói cũng không sai, gần đây hắn vừa chiếm được một cái đan lô, cái đan lô này tốt hơn so với hắn trước đó sử dụng rất nhiều, Trần Tiêu luôn coi chiếc đan lô này như trân bảo, mỗi ngày đều vuốt ve, thậm chí hận không thể mỗi ngày đều được ôm nó ngủ.  

             Thứ này, đúng thật là lấy được từ trong tay một người chết, hơn nữa còn là của người vừa mới chết không lâu.  

             Người này đưa tặng đan lô cho hắn, là vì muốn hắn báo thù cho mình, bất quá, người gây thù chuốc oán với hắn rất lợi hại, lúc ấy Trần Tiêu cũng chỉ thuận miệng đồng ý, cũng không có ý định làm giúp.  

             Sau đó người này đã chết, hắn cũng không để ý tới, chẳng lẽ lại. . . Lại chính là cái đan lô này mà hắn sắp phải đi chầu Diêm Vương?   

             Hắn lấy được cái đan lô này từ đâu, ngay cả hậu bối cháu chắt của mình Trần Tiêu cũng đều không nói cho bọn chúng biết, hắn. . . sao mà hắn có thể biết được?  

             Trần Tiêu đan sư lần nữa nhìn về phía thanh niên trước mắt, tựa như thấy quỷ.  

             - Tốt, kế tiếp là ai? - Không tiếp tục để ý đến ông cụ trước mắt nữa, Trương Huyền nhìn về phía tám người còn lại.  

             Kỳ thật Trần Tiêu không phải bị bệnh, mà là một loại bùa chú.  

             Hắn đã đồng ý giúp người khác báo thù, đối phương mới đưa vật quý báu nhất tặng cho hắn, nhưng sau khi hắn lấy được bảo vật rồi lại đổi ý, đối phương chắc đã biết trước như thế, đem bùa chú khắc lên trên đan lô, chỉ cần tới gần, da thịt cũng sẽ bị ăn mòn, mặc dù không bệnh tật không tai nạn, nhưng cũng sống không được bao lâu nữa!  

             Trừ phi, hắn có thể hoàn thành quyết định giúp đối phương báo thù!  

             Đương nhiên, những lời này, Trương Huyền cũng sẽ không nói ra.  

             Không nói trước chuyện này là do Trần Tiêu đan sư và hắn cũng không phải quan hệ thân thích gì, hắn cũng không có bất kỳ ân tình gì với Trương Huyền, quan trọng hơn chính là, đối với phường vong ân phụ nghĩa, hứa hẹn đồng ý giúp đỡ nhưng sau đó lại không tuân thủ, thật đáng để hắn xem thường.  

             Trương Huyền để hai vị luyện đan sư chủ động nhận thua liên tục, á khẩu không trả lời được, còn lại tám người có ngốc cũng biết hắn là người có bản lãnh thật sự, trong lúc nhất thời tất cả đều yên lặng, hoàn toàn không có ai dám tiến lên.   

             - Chư vị nếu như không muốn tiếp tục, vậy coi như là nhận thua, ta luận đan chiến thắng! - Trương Huyền cười cười.  

             - Tĩnh Tâm đan, lòng yên tĩnh mới có thể luyện chế, đối với người bình thường đều cần phải điều chỉnh ba ngày, trai giới tắm rửa, Mạnh Nham, Trần Tiêu hai vị đan sư này, không có sự điều chỉnh liền vội vàng luyện chế, tự nhiên sẽ bị cảm xúc của bản thân làm ảnh hưởng đến công hiệu của thuốc, chỉ cần không luyện chế loại đan dược này, hắn hẳn là cũng không có cách nào có thể nhìn thấy được sơ hở của mọi người!   

             - Đúng vậy, chỉ có Tĩnh Tâm đan mới có thể hấp thụ tự cảm xúc của bản thân đan sư, tâm cảnh của đan sư bị ảnh hưởng, những đan dược khác có ảnh hưởng cực kỳ nhỏ, chỉ cần chúng ta không luyện chế Tĩnh Tâm đan là được rồi!  

             Trong đám người vang lên một trận nói thầm, ngay sau đó một lời nói vang lên.  

             - Để ta! - Một luyện đan sư đứng dậy.  

             Là một vị vị đan sư trạc tuổi với Đỗ Mãn, mặt chữ điền, ánh mắt có sự trầm ổn và kiên nghị.  

             - Là Trình Giang đan sư!   

             - Trình đan sư là người có tiềm lực lớn nhất trong số mười người chúng ta, trở thành luyện đan sư được ba năm, nhưng đã có thể luyện chế mười mấy loại đan dược, đợi một thời gian nữa, chắc cũng có thể có khả năng siêu việt như Âu Dương hội trưởng cũng nên!  

             - Hắn xuất thủ thì ta yên tâm rồi!   

             . . .  

             Mắt của đám người sáng lên cùng lúc.  

             Lúc đầu đám người còn giữ lời thề son sắt, muốn ra oai phủ đầu cho tên tiểu tử Trương Huyền này biết thế nào là lễ độ, kết quả Mạnh Nham, Trần Tiêu, hai vị đan sư này đều lần lượt gãy kích, niềm tin của bọn họ bắt đầu lung lay, nhu cầu cấp bách lúc này là cần có một người ủng hộ sĩ khí của bọn họ.  

             - Trương Huyền, lần quan sát trước của ngươi đối với hai vị đan sư, ngay cả luyện đan sư tinh, khí, thần đều có thể nhìn ra, khiến tại hạ bội phục vạn phần! - Trình Giang bước ra từ trong đám người, cười gật đầu.  

             - Trình đan sư quá khen! - Trương Huyền đáp lại.  

             - Ngươi ngay cả Mạnh Nham đan sư thân có sát khí cũng có thể nhìn ra, nếu như ta tiếp tục luyện chế Tĩnh Tâm đan, ta chắc chắn không thể trốn được con mắt tinh tường của ngươi, cho nên, ta mạo muội có thay đổi biện pháp, muốn gia tăng độ khó thêm cho ngươi, không biết ngươi có dám tiếp chiêu hay không! - Trình Giang đan sư nói.  

             - Trương Huyền xin lắng tai nghe! - Nghe thấy đối phương muốn tăng thêm độ khó, Trương Huyền liền nhìn qua.  

             - Ta mới vừa mới sáng tạo ra một bộ thủ pháp luyện đan, mấy ngày trước đây mới lấy cho nó một cái tên rất hay, chưa bao giờ biểu diễn cho người khác xem, nếu như dùng thủ pháp này, cho dù ngươi tinh thông kim cổ, chắc chắn là chưa kịp cập nhật rồi! - Trình Giang đan sư cười cười:   

             - Cho nên, ta suy nghĩ một chút, không cho ngươi trả lời tên thủ pháp, chỉ hy vọng sau khi ta luyện đan xong, ngươi có thể nhìn ra ta đã tập hợp các phương thức luyện đan nào vào thủ pháp này, nếu như ngươi có thể nói ra ba cái, ta sẽ lập tức khâm phục khẩu phục!  

             - Sáng chế ra thủ pháp luyện đan mới? Lợi hại!   


             - Đúng vậy a, nếu đã là người có khả năng sáng lập ra phương pháp luyện đan, chắc chắn sẽ hoàn toàn khác biệt so với thủ pháp nguyên bản, từ đó có thể nhìn ra, muốn nói được ra ba thủ pháp trong đó, độ khó so với trước đó chỉ cần phải vạch khuyết điểm, chắc chắn sẽ khó hơn rất nhiều!  

             - Lần này cái tên Trương Huyền này chắc sắp phải nhận thua rồi!   

             - Đúng vậy a, khó như vậy, đừng nói chỉ là một học đồ, cho dù là đan sư đạt tới cấp bậc ba sao, e rằng cũng chỉ có thể bất lực!  

             Sau khi sùng bái Trình Giang xong, đám người bắt đầu cảm thấy tội nghiệp cho Trương Huyền.