Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 63




Học tâm tháp nguy nga cao ngất. 

 - Mạc trưởng lão, lần này làm phiền ngươi rồi! – Thượng Thần trưởng lão nhìn về phía ông lão đang ngồi một bên. 

 Trưởng lão Lão sư công hội, Mạc Tường! 

 - Thượng trưởng lão đừng khách sáo, chúng ta đều là bạn cũ! 

 Mạc Tường trưởng lão khoảng năm mươi tuổi, trên mặt lưa thưa vài sợi râu xám: 

 - Ngươi yên tâm! Nếu như vị lão sư này thực sự uy hiếp, ép buộc học viên, ta nhất định sẽ báo cáo công hội, khai trừ tư cách lão sư của hắn! 

 - Aiz… là sơ suất của ta! – Thượng Thần trưởng lão lắc đầu, bộ dáng trách trời thương dân: 

 - Vị lão sư này lần trước thi kiểm tra được không điểm, ta từng gửi thông điệp cho hắn, nếu không thu được học viên nào sẽ trực tiếp bị khai trừ… Có lẽ vì quá áp lực nên hắn mới ra hạ sách này… Trách ta, trách ta! – Lão vừa nói vừa thở dài. 

 - Thượng trưởng lão nói gì vậy? Ngươi có lòng tốt cho hắn ta một cơ hội, vậy mà hắn đã không biết ơn, còn hành động hèn hạ vô sỉ như vậy. Thật không biết xấu hổ, tội ác tày trời! 

 Mạc trưởng lão sầm mặt lại, toát ra khí tức hùng hồn: 

 - Bản thân là lão sư, không nghĩ đến dạy dỗ học sinh, hắn lại làm mấy trò bàng môn tà đạo. Ta muốn nhìn xem ai cho hắn lá gan lớn dám làm như vậy! 

 Mạc Tường trưởng lão nổi tiếng ghét ác như cừu, giờ phút này nghe được lão sư vậy mà ép buộc học sinh, liền như bom hẹn giờ sắp bùng nổ. 

 - Nếu không phải Tào Hùng lão sư công bình báo cáo việc học sinh hắn bị bắt ép, quyết tâm xin học tâm khảo vấn, có lẽ ta cũng không biết! 

 Thượng Thần trưởng lão chắp tay sau lưng, không ngừng lắc đầu, mắt nhìn xa xăm, khuôn mặt thâm trầm, giống như nhìn thấy lỗi lầm không thể tha thứ. 

 Nếu Trương Huyền nhìn thấy, nhất định sẽ kinh ngạc. Khả năng giả bộ của lão còn cao minh hơn hắn nhiều. 

 - Học tâm khảo vấn mặc dù sẽ làm sứt mẻ tình cảm và sự đoàn kết giữa các lão sư, nhưng nhờ vậy mà bắt được con sâu làm rầu nồi canh thì cũng đáng! Ngươi không cần tự trách! 

 Thấy bộ dáng của lão, Mạc Tường âm thầm bội phục. 

 Trong học viện thường xuyên xảy ra chuyện các lão sư cùng ưa thích một vị học viên ưu tú. Bình thường, mọi người đểu tự mình giải quyết để không làm tổn thương hòa khí, lại có thể duy trì trật tự dạy học. Chỉ khi nào thực sự không thể giải quyết được vấn đề, họ mới xin thực hiện phương thức này. 

 Học tâm khảo vấn, tên như ý nghĩa, chính là tra hỏi nội tâm của học sinh. Từ đó, học sinh có thể lựa chọn lão sư mà bản thân thực sự mong muốn. Tuy nhiên, làm như vậy là đánh mặt lão sư, sẽ triệt để làm rạn nứt tình đoàn kết. 

 Chính vì vậy, Hồng Thiên học viện thành lập hàng trăm năm nhưng chỉ diễn ra hơn mười lần học tâm tra hỏi mà thôi. Không nghĩ tới bọn hắn lại có thể tham gia. 

 Triệt để khiến đối phương nổi giận, Thượng Thần trưởng lão trong lòng cười thâm một tiếng, ra lệnh: 

 - Để bọn hắn vào đi! 

 Kẹt…kẹt… 

 Lời nói vừa dứt, cửa lớn mở ra, Trương Huyền, Tào Hùng, Thượng Bân, Trầm Bích Như, Lưu Dương đám người kéo nhau vào. 

 - Tào Hùng lão sư, là ngươi xin học tâm khảo vấn? 

 Đám người đứng nghiêm, Thượng Thần trưởng lão nhướn lông mày, hỏi. 

 - Xin trưởng lão làm chủ giúp ta! – Tào Hùng hô to: 

 - Chình Trương Huyền đã ép học viên Lưu Dương của ta bái hắn làm thầy, vi phạm sự cạnh tranh công bằng giữa các lão sư. Vì vậy, ta xin được dùng học tâm khảo vấn, trả lại Lưu Dương sự công bằng, cũng hi vọng học viên xử phạt gia hỏa vi sỉ này! 

 - Công bằng? 

 Lưu Dương theo lão sư đến đây cũng không biết sẽ phải làm gì. Vừa nghe đối phương nói vậy, hắn mới hiểu được Tào Hùng muốn đối phó ân sư, vội vàng nhìn về phía Trương Huyền: 

 - Lão sư… 


 Hắn chưa nói hết câu, đã thấy Trương lão sư vừa nãy giảng bài còn rất bình tĩnh, bộ dáng cao thâm mặt trắc, trở nên bối rối, lắp bắp nói: 

 - Tào lão sư, ngươi nói bậy… Lưu Dương là… cam tâm tình nguyện làm học trò của ta! Ta…ta… chưa bao giờ ép buộc hắn! 

 Hắn tỏ ra bối rối và không tự tin, giống như đang cố gắng chống chế. 

 - Ách? – Lưu Dương nháy mắt. 

 Thông qua hai buổi học, hắn đã sớm phục Trương Huyền sát đất, cho rằng hắn không gì không làm được. Bản thân trở thành học sinh của Trương lão sư là do cạnh tranh công bình, rất dễ dàng giải thích. Tạo sao lão sư lại có bộ dạng này? 

 Nhất là vẻ sợ hãi, run rẩy như người bị bắt gian tại giường, khiến hắn như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc… Trương lão sư đột nhiên teo não sao? 

 - Lão sư… 

 Hắn nhịn không được nhìn sang Trương lão sư, nghi vấn chưa được giải đáp đã bị Trương Huyền hắng giọng cắt ngang, thanh âm sắc bén: 

 - Lưu Dương, tốt nhất ngươi hãy nói là ta không bức ép ngươi! 

 Vừa nói, hắn vừa lặng lẽ nháy mắt. 

 - A… vâng, vâng! – Lưu Dương liên tục gật đầu. 

 Lúc này dù hắn có ngốc cũng biết vị Trương lão sư này đang muốn gài bẫy đối phương một trận! 

 Phối hợp với hắn là tốt rồi! 

 Hai người ngầm hiểu ý nhau, nhưng trong mắt người khác lại thành Trương Huyền đang uy hiếp Lưu Dương nói ra lời trái lương tâm. Nếu không, tại sao hắn lại do dự như vậy? 

 Quả nhiên, Mạc trưởng lão thấy một màn này, sắc mặt liền khó coi. 

 - Ngươi là Trương Huyền phải không? Ta cho ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn hủy bỏ chương trình học của Lưu Dương, để hắn trở lại bái Tào lão sư làm thầy. Như vậy chúng ta sẽ không phải tiến hành học tâm khảo vấn! 

 - Hủy bỏ chương trình học? – Trương Huyền gãi gãi đầu: 

 - Lưu Dương là chân tâm thật ý bái ta làm thầy. Các ngươi bắt hắn hủy chương trình học là không công bằng…! 

 - Không công bằng? Còn chân tâm thật ý? – Khóe miệng Mạc trưởng lão giật một cái. 

 - Ngươi nói câu đó có đỏ mặt không? 

 - Một gia hỏa thi khảo hạch được không điểm, để hắn rút khỏi khóa của ngươi, cao hứng còn không kịp, lại còn không công bằng… 

 - Ngươi lấy đâu ra tự tin đó? 

 Đang muốn tiếp tục nói chuyện, bỗng Tào Hùng, Thượng Bân đồng thời hô lên: 

 - Mạc trưởng lão, không thể! 

 - Sao vậy? 

 Học tâm khảo vấn vô cùng phiền phức. Một khi đã bắt đầu, nhất định phải có người bị trừng phạt, nếu không, mọi người đều tiến hành quy trình này, học viện sẽ không đủ sức! 

 Mạc trưởng lão vốn nghĩ có thể giải quyết hòa bình, nghe thấy hai người ngăn cản liền nhìn qua. 

 - Mạc trưởng lão, Tào lão sư đã xin học tâm khảo vấn, học viện cũng đã đồng ý. Nếu lúc này đột nhiên đình chỉ, chẳng phải biểu thị… biểu thị quy củ của học viện chỉ là trò đùa? – Thượng Bân vội nói. 

 Nói đùa cái gì! 

 Thật vất vả nghĩ cách hạ Trương Huyền, nếu giải quyết hòa bình, chẳng phải làm rỏ trúc múc nước, thành công dã tràng sao? 

 Thật như vậy, sự sỉ nhục mà hôm qua hắn phải chịu là vô ích sao? 

 - Đúng vậy a! Mạc trưởng lão, ta cũng là suy nghĩ cho học sinh, hi vọng có thể để hắn được lựa chọn lão sư theo tâm nguyện, không còn bị bức hiếp! 

 Tào Hùng vội nói, đại nghĩa lăng thiên. Nếu không phải hôm qua hắn bị Thượng Bân in năm ngón tay trên mặt, có lẽ hiện tại đã khiến không ít người bội phục. 

 - Thôi được! – Thấy hai người nói vậy, Mạc trưởng lão gật đầu, không tiếp tục ngăn cản. 

 - Nếu các ngươi đã lựa chọn học tâm khảo vấn, ta sẽ nói rõ quy tắc. Sau khi khảo hạch Lưu Dương, cuối cùng hắn muốn bái ai là thầy, người đó sẽ thắng! Đương nhiên, người thua sẽ bị phạt. Đầu tiên cần nói rõ điểm này. 

 Thượng Thần trưởng lão vẫn không lên tiếng bỗng nhìn quanh: 

 - Lần này Tào Hùng lão sư lựa chọn trừng phạt lớn nhất, chính là bên thua sẽ bị đuổi khỏi học viện. Trương Huyền, ngươi còn thắc mắc gì không? 

 Nghe thấy hình phạt lớn nhất, Trương Huyền không thể tin được, nhìn qua, thành khẩn nói: 

 - Ta và Tào Hùng lão sư không có thâm cừu đại hận gì. Nếu đem hắn khai trừ như vậy… có phải quá ác độc hay không? 

 - Ách? 

 Nghe nói như vậy, đám người Thượng Thần trưởng lão choáng váng, nhìn hắn giống như nhìn thằng ngốc. Gia hỏa này đầu óc có vấn đề phải không? Người có thể bị khai trừ là ngươi đấy! 

 - Hủy bỏ tư cách lão sư? Một trăm Sát Thần Côn? 

 Đám người đồng thời nháy nháy mắt. Đưa mắt nhìn nhau, cả đám như phát điên. 

 Nghe có vẻ như kẻ thua cuộc có thể giữ vị trí, không đến mức thất nghiệp, trên thực tế, so với trực tiếp khai trừ còn ác hơn nhiều! 

 Ngươi chắc chắn không nói nhầm chứ?