Thiên Đạo Hữu Khuyết - Bông Lan

Chương 62




Mỹ nữ đi tới chỗ nào đều sẽ khiến nam nhân chú ý, không ít người luôn làm những thủ đoạn khác nhau mong có thể lọt vào mắt xanh của nàng, chẳng hạn như những trò anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng rất nhanh đều bị nàng vạch trần! 

 Cũng có vài người cố ý thi triển thần uy hoặc là cố tình chịu ăn đòn một trận, muốn dùng khổ nhục kế để nàng thương hại họ, từ thương hại cuồng vọng muốn trở thành thương yêu. 

 Dù sao, bất kể thế nào đi chăng nữa thì những màn kịch đều là làm bộ làm tịch, khiến cho người ta cảm thấy chán ghét. 

 Hiểu rõ âm mưu ấy, Trầm Bích Như rời khỏi vòng chiến. 

 Nếu là cố ý vây đánh, vậy ta liền mặc kệ ngươi, muốn chơi thế nào thì cứ tự mình chơi như thế đó. . . 

 Bành bành bành bành! 

 Nhìn thấy kẻ địch tức đến đỏ mắt, giờ phút này Diêu Hàn dốc toàn lực ứng phó, hoàn toàn không có lưu tình chút nào, qua một lát, Thượng Bân dũng mãnh và quả cảm lần nữa bị đánh đến nỗi da tróc thịt bong, mặt đầy máu tươi. 

 Diêu Hàn cũng không khá hơn chút nào, trên mặt cũng giống Thượng Bân vậy, máu me đầm đìa. 

 - Giả vờ cũng rất giống đó. . . Tiếp đi. . . - Trầm Bích Như ôm hai tay trước ngực bình luận. 

 - Trầm lão sư, mau đến trợ giúp Thượng thiếu, hắn sắp không chịu được nữa. . . - Nhìn thấy Thượng Bân bị đánh đến chết đi sống lại, Tào Hùng cũng nhịn không được nữa vội vàng tiến lên. 

 Hắn chỉ là võ giả Bì Cốt cảnh tầng bốn, so với hai người đó chênh lệch quá lớn, xông lên chắc chắn cũng chỉ có thể chịu chung cảnh ngộ, nên lúc này cũng chỉ có thể xin sự giúp đỡ của Trầm lão sư trước mặt. 

 - Ta trợ giúp là được sao? - Thấy đối phương cầu xin thảm thiết, Trầm Bích Như cười lạnh. 

 - Đúng vậy a, ngươi không cứu hắn, Thượng thiếu nhất định sẽ bị đánh chết. . . - Không nhận ra sự lạnh lùng của nàng, Tào Hùng vội nói. 

 - Vậy thì tốt, ta sẽ lên! - Trầm Bích Như tiến về phía trước một bước. 

 Hô! 

 Thấy nàng tiến tới lần nữa, Diêu Hàn song chưởng đẩy Thượng Bân đẩy lui hai bước, nhảy ra vòng chiến: 

 - Được lắm, mối thù hôm nay ta sẽ ghi nhớ, núi cao sông dài, những ân tình hôm nay các người cho ta, về sau ta nhất định sẽ báo! 

 Bây giờ hắn đang bị thương, nếu Trầm Bích Như cố đánh hết sức, hai người cộng lại, coi như có thể thắng trận này, nhưng ở đây là Hồng Thiên học viện, đánh càng lâu càng có nhiều phiền phức, lỡ như đối phương có âm mưu gì, một lát nữa hắn có muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. 

 Cho nên, do dự một chút, hắn vẫn nhất quyết rời đi. 

 Mặc dù còn chưa báo được thù, nhưng dù sao đối phương cũng đã bị bản thân đánh vô cùng thê thảm, nhưng mối thù này kết thúc, về sau sớm muộn gì cũng sẽ có người quay lại tìm hắn báo thù. . . 

 Nói xong, Diêu Hàn xoay người rời đi, qua một lát liền biến mất khỏi tầm mắt của mọi người. 

 Võ giả Ích Huyệt cấp sáu muốn chạy trốn, cho dù Trầm Bích Như có muốn đuổi theo cũng sẽ không đuổi kịp. 

 Hơn nữa, nàng cũng vốn không muốn đuổi theo, trên mặt càng tỏ rõ sự lạnh lùng. 

 Bản thân vừa lên, đối phương liền chạy, chẳng phải là đã quá rõ ràng rồi sao ? Rất đơn giản a, trình diễn xong, đương nhiên phải đóng màn. . . 

 - Trầm lão sư, không ngờ ngươi lại đối xử với ta tốt như vậy, ta đã hiểu rõ tâm ý của ngươi. . . - Nhìn thấy Trầm Bích Như xông lên lần nữa giúp hắn giải vây, lòng Thượng Bân tràn đầy vui mừng, mỉm cười, nghĩ rằng như vậy là rất soái: 

 - Kỳ thật, ta cũng yêu ngươi. . 

 Trầm Bích Như đang tức giận, nàng muốn nhìn xem tên tiểu tử này có thủ đoạn gì muốn dành lấy sự chú ý của nàng, nhưng lại nghe thấy như vậy, suýt chút nữa là tức điên lên. 

 Tâm ý của ta ? 

 Tâm ý cái đầu của ngươi a! 

 - Lưu manh! - Trầm Bích Như nghiến răng nghiến lợi. 

 Ba! 

 Một cái tát quất tới. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 - A ? – Sau khi Thượng Bân lấy hết dũng khí thổ lộ xong, đang nghĩ rằng mỹ nữ sẽ kìm lòng không đặng mà bổ nhào vào trong ngực hắn, nhưng hắn lại cảm thấy trên mặt bị đánh một cái tát đau điếng, thân thể nhịn không được lảo đảo một cái, đụng đầu vào cửa sắt, hai mắt Thượng Bân choáng váng, suýt chút nữa là ngất xỉu tại chỗ. 

 Tại sao nàng lại tát ta ? 

 Không phải nàng vì ta nên mới đánh nhau với bọn chúng hay sao ? 

 Hắn sắp điên rồi. 

 Cái này mẹ nó cuối cùng là đang xảy ra chuyện gì vậy ? Khi thì tốt, khi lại không tốt, lúc thì mùa xuân, lát nữa lại là mùa đông. . . Ta lưu manh ở chỗ nào đâu chứ. . . 

 Kẹt kẹt! 

 Trong lúc Thượng Bân không biết rõ cuối cùng là xảy ra chuyện gì, trong lòng tràn đầy thất vọng, cửa lớp học từ từ được mở ra, Trương Huyền đi ra, nhìn thấy đám người liền nhướng mày: 

 - Ta đang dạy, các người ở đây làm ồn như vậy còn ra thể thống gì ? 

 - Trương Huyền, ngươi tới thật đúng lúc! 

 Lúc trong lòng tràn đầy sụp đổ, Thượng Bân nhìn thấy Trương Huyền đi ra, bao nhiêu phẫn nộ đều bốc lên ngay lập tức: 

 - Tào Hùng lão sư đã khiếu nại với học viện, cho rằng ngươi sử dụng hành vi lừa gạt, bức bách học viên của hắn là Lưu Dương trở thành học sinh của ngươi! Bây giờ học viện đã phê chuẩn tiến hành học tâm khảo vấn, ta khuyên ngươi mau dẫn Lưu Dương đi đi! 

 - Học tâm khảo vấn ? 

 Trương Huyền sững sờ, kết hợp trí nhớ của người đời trước, lập tức hiểu được cụm từ này có nghĩa là gì, nhướng mày. 

 - Không sai, ta hiện tại đại diện phòng giáo vụ đến báo cho ngươi biết, nếu ngươi còn không đi nữa, chính là vi phạm quy củ của học viện, sẽ bị khai trừ! - Thượng Bân cười lạnh liên tục. 

 Hắn đánh Diêu Hàn không lại, đối với Trầm nữ thần hắn lại không dám nói thêm cái gì, chỉ có thể trút hết tức giận lên người tên lão sư phế vật này. 

 - Trương Huyền lão sư, đừng đi. . . - Đôi mi thanh tú của Trầm Bích Như nhăn lại. 

 Mặc dù không biết Thượng Bân có nắm chắc phần thắng hay không, nhưng nhất định là hắn đang âm mưu gì đó nhằm vào Trương Huyền, một khi Trương Huyền đồng ý đi theo, học tâm khảo vấn xảy ra vấn đề, không cẩn thận mất đi tư cách lão sư chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là Trương Huyền sẽ còn bị khai trừ khỏi học viện! 

 Bất quá lời còn chưa nói hết của nàng, nàng liền bị Trương Huyền khoát tay cắt ngang: 

 - Vậy thì tốt, ta đi! 

 Trước kia, đúng thật là Lưu Dương cảm thấy nếu bản thân phải là học sinh của vị lão sư Trương Huyền này thật sự có chút thiệt thòi, nhưng mà bây giờ, Lưu Dương đã sớm tin tưởng và nể phục kiến thức của Trương Huyền, bây giờ cho dù hắn có phải nhảy lầu để được học Trương Huyền, hắn cũng sẽ sẵn lòng đồng ý không chút do dự! 

 Trương Huyền đã có được loại tín nhiệm này thì sao hắn còn sợ gì học tâm khảo vấn ? 

 Nhìn tên nhóc này lòng tin tràn đầy, đến lúc đó ai mất mặt còn chưa biết! 

 - Ngươi dám không đi, ta sẽ liên lạc với đội bảo vệ của học viện ngay bây giờ, để họ đến đưa ngươi đi. . . - Còn tưởng rằng Trương Huyền sẽ từ chối, Thượng Bân đang căm phẫn hùng hồn hét lớn, đột nhiên kịp phản ứng: 

 - A? Ngươi nói cái gì ? Ngươi muốn đi ? 

 Trương Huyền không trả lời, cười nhạt một tiếng, quay người đi tới cửa trước: 

 - Lưu Dương, đi theo ta! 

 - Dạ! - Lưu Dương từ gian phòng đi ra. 

 - Chuyện này. . . 

 Không nghĩ tới đối phương lại hợp tác như thế, khuôn mặt tràn đầy tự tin lúc đầu của Thượng Bân lúc này lại có chút do dự. 

 - Thượng thiếu yên tâm đi, Lưu Dương này là học sinh lúc trước đi theo ta bị hắn giành, chắc chắn muốn hắn vẫn muốn quay lại lớp của ta học, ta bảo đảm! - Tào Hùng hạ giọng nói. 

 - Vậy là tốt rồi! - Nghe Tào Hùng cam đoan như thế, lúc này Thượng Bân mới nhẹ gật đầu, nhanh chân đi về phía trước: 

 - Đi thôi! 

 - Ngươi. . . 

 Thiếu niên lại dễ dàng đồng ý như vậy, Trầm Bích Như tràn đầy lo lắng. 

 Học tâm khảo vấn, đây là lúc các lão sư vạch mặt lẫn nhau, nếu Trương Huyền không xử lý tốt chuyện này, khi thất bại, bị Tào Hùng vạch mặt trò gian lận để giành học sinh, chắc chắn hắn sẽ bị trừng phạt rất nặng! 

 Chuyện như vậy sao hắn có thể đồng ý một cách dễ dàng như vậy chứ, dù sao đi nữa cũng phải hòa hoãn một chút, dùng phương thức tốt nhất, nhu hòa nhất để giải quyết, nếu không. . . Sẽ gặp họa lớn! 

 - Không có gì! 


 Phải biết ông nội của Thượng Bân là chủ nhiệm phòng giáo dục, hắn dám làm như vậy, nhất định là đã đặt sẵn bẫy chờ ngươi nhảy vào rồi. . . 

 - Tự mình tìm rắc rối, đáng đời! 

 Trầm Bích Như tức giận giậm chân một cái, bất quá, do dự một lát, Trầm Bích Như vẫn nhấc chân đi theo sát bọn họ. 

 Đối với Trương Huyền, nàng chỉ là có chút hiếu kỳ, nói đúng hơn là không ưa gì hắn, nhưng Thượng Bân đối đãi như vậy hắn, chắc chắn là bởi vì nàng mới xảy ra chuyện này, bất kể nói thế nào đi chăng nữa, nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn!